Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

Chương 76

Ngô Minh ngay sau ngày hôm ấy đã ở suốt trong phòng của mình một ngày trời không hề đi ra ngoài. Cơm nước đều được Mai Kiếm đưa tới tận nơi sau đó người đều bị hắn đuổi ra ngoài. Chỉ cho tới khi người đưa một tin tức quan trọng tới hắn ta mới chịu đi ra ngoài.

Người tới là kẻ đã được Ngô Minh cho đi đón Ngữ Yên và Uyển Thanh. Cô gái này đã đi được ba ngày đường lúc này về tới thì đúng là quá nhanh rõ ràng đã xảy ra chuyện. Ngô Minh đi ra đại sảnh lúc này chỉ thấy cô gái kia quỳ giữa sảnh nhìn thấy Ngô Minh thì úp sát mặt không dám ngẩn lên.

“ Xảy ra chuyện gì, không thể nhanh như vậy mà ngươi trở về đây được?”

“ Thuộc hạ vô dụng xin công tử trách tội.”

“ Không phải lúc khóc than, có việc gì báo cáo xong rồi tính, ngươi muốn chết cũng phải cho ta biết lý do.”

Ngô Mnh nói ra, sau đó nhìn từ bên ngoài khiên vào một người hắn vừa nhìn thấy mắt đả nổi lên gân đỏ cả người bùng lên sát khí. Sự điềm tỉnh của Ngô Minh biến mất thay vào đó là sự tức giận tột độ. Ngô Minh đưa tay từ xa hút bay người cô gái đưa tin kia lại mình, tay nắm lấy cổ cô ta.

“ Việc này là như thế nào?”

“ Là thuộc hạ đến muộn.”

“ Còn sống.”

Ngô Minh đang lúc tức giận thì cảm nhận được trên cái cán kia Uyển Thanh nàng vẫn còn hơi thở. Cơn tức giận của hắn có chút suy giảm hắn buông cô gái kia ra một bên lao tới bên Uyển Thanh.

“ Ngươi kẻ rõ ràng mọi chuyện cho ta nghe, sao lại xảy ra việc này?”

Ngô Minh vừa kiểm tra thương tích của Uyển Thanh vừa nghe cô gái kia kể lại mọi việc.

“ Thuộc hạ theo lời công tử đi về Cô Tô để đón hai vị tiểu thư nhưng mà chỉ đi được nửa đường thì đã gặp được Mộc cô nương đây. Lúc ấy cô nương ấy đã bị thương rất nặng thuộc hạ qua những lời mà Mộc cô nương nói trước khi hôn mê đã kể lại thì cả Tham Hợp Trang cùng Mạn Đà Sơn Trang đều bị kẻ địch tấn công, chúng đã giết hầu hết người ở đó. Vương cô nương và Mộc cô nương chạy thoát được chia nhau ra hai hướng đào tẩu. Mộc cô nương chạy thoát nhưng cũng đã bị thương nặng. Thuộc hạ mơi tức tốc đưa cô ấy trở về đây. Thương thế của Mộc cô nương đại phu bình thường không chữa trị được chỉ có thể trông cậy vào Công tử ngài mà thôi.”

“ Ngươi cút xuống dưới, gọi người đem Cửu Chuyển Hồn Xà Hoàn cùng linh dược trong cung đến phòng của ta hết. Gọi cả Mai Kiếm Trúc Kiếm tới đó.”

Ngô Minh gác lại mọi việc quan tâm tới tính mạng của Uyển Thanh trước liền ôm nàng trở về phòng mình tập trung trị thương.

Vừa vào tới phòng Ngô Minh lập tức cởi hết quần áo của Uyển Thanh ra ngoài. Lúc này hắn mới có thể thấy được đầy đủ vết thương trên người của Uyển Thanh.

“ Đoàn Dự tên khốn kiếp này lại dám làm ra chuyện này, lần này ta không lật tung Đại Lý quốc của ngươi lên ta không phải là Ngô Minh.”

Vết thương trên người của Uyển Thanh nhìn qua Ngô Minh đã có thể nhận ra thủ phạm. Đây là hai môn võ công hắn am hiểu nhất Nhất Dương Chỉ cùng Lục Mạch Thần Kiếm. Nhất Dương Chỉ còn có thể đoán sai nhưng Lục Mạch Thần Kiếm môn võ công này chỉ có hai người trong thiên hạ này luyện thành là Ngô Minh cùng Đoàn Dự. Với độ khó của nó Ngô Minh tin chắc sẽ chẳng có kẻ thứ ba luyện ra được môn võ công này.

Uyển Thanh bị hai nhát kiếm khí gần ngực cùng phía sau lưng. May mắn là nó không chạm ngay tim nếu không giờ này Ngô Minh đã không phải là cứu chữa mà đang lo hậu sự cho nàng.

Ngô Minh dựa vào số sách y thuật của Linh Thứu Cung tìm mọi cách cứu Uyển Thanh. Hắn biết rõ các vết thương này sẽ có tác động như thế nào nên tìm rất nhanh ra phương pháp cứu chữa. Mai Kiếm cùng Trúc Kiếm một bên hộ pháp. Ngô Minh sau khi bôi thuốc ngoài da, cho Uyển Thanh dùng đan dược thì cả một đêm dài điều trị nội thương cho nàng. Võ công của Đoàn Dự rõ ràng đã tiến bộ vượt bậc bằng chứng là chiêu thức này Ngô Minh có thể thấy là được đánh từ rất xa nhưng kiếm khí vẫn có thể làm cho một cao thủ như Uyển Thanh bị thương nghiêm trọng. Lấy võ công của Uyển Thanh ít nhất hiện tại cũng là Hậu Thiên trung kỳ vậy mà nội thương khiến kinh mạch tán loạn không khống chế được.

Ngô Minh cũng không biết hắn ngủ quên trên giường bệnh từ lúc nào. Hắn thức dậy đã thấy mình nằm một bên với Uyển Thanh còn Mai Kiếm cùng Trúc Kiếm thì vẫn thức một bên.

“ Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“ Công tử chỉ mới chợp mắt được một chút.”

“ Công tử người nghỉ ngơi đi, mạch của Mộc cô nương cũng bình thường trở lại rồi, công tử đã tổn hao nội lực cả đêm phải nghỉ ngơi lấy sức lại.”

“ Ta không sao, ta cơ thể không giống các ngươi nội lực tiêu hao rất nhanh sẽ hồi phục lại.”

Ngô Minh quay sang cầm lấy tay của Uyển Thanh đồng lời bắt mạch lại cho nàng.

“ May mắn là đến kịp thời, hai người ở đây chăm sóc cho nàng ấy, ta đi ra ngoài có chuyện.”

Ngô Minh xác định được Uyển Thanh tình trạng đã bình thường mới quay đầu đi ra ngoài. Lúc sau người ta có thể thấy ở trên đính của Phiêu Miểu Phong xuất hiện hai cột sáng xanh trắng liên tục phòng lên trời tới ba lần.

Chỉ không tới nửa ngày toàn bộ đảo chủ động chủ cùng Hắc Liên Thiết Thụ đã chạy tới Phiêu Miễu Phong nghe lệnh.

Ngô Minh đứng trước tất cả mọi người nói ra.

“ Ta lần này gọi các ngươi tới đây là có một việc, huy động toàn bộ người của các ngươi lục tung trung nguyên này lên cũng được tìm tung tích của hai kẻ này cho ta. Một tên là Đoàn Dự, còn tên này hiện tại chắc cũng đã già theo tờ này vẽ một lão già giống vậy cho ta. Ưu tiên tên Đoàn Dự này trước. Gặp được lập tức báo lại không được tự ý hành động.

Chỉ bao nhiêu đó tất cả giải tán đi tìm ngay cho ta.”

Ngô Minh không cho một giây nào nghỉ ngơi, toàn bộ mọi người vừa mới tập hợp đã bị Ngô Minh trút hết tức giận theo từng lời nói. Có thể thấy từng chữ Ngô Minh phát ra điều mang sự câm thù vô cùng sâu sắc. Toàn bộ nhân lực chưa kịp ngồi đã bị Ngô Minh đuổi đi tán ra bát phương tìm kiếm người.

Theo đó hai ngày sau cuối cùng Uyển Thanh cũng đã tỉnh lại. Ngô Minh nhận được tin liền tức tốc chạy tới. Vừa nhìn thấy Ngô Minh bước vào phòng Uyển Thanh hai mắt đã đỏ lệ chạy tới nhưng sức lực nàng vẫn chưa hồi phục vừa bước xuống giường đã té ngã vào người Ngô Minh.

“ Đừng xúc động, nàng vừa mới tỉnh thương thế không tốt.”

Ngô Minh dìu Uyển Thanh trở lại giường. Nàng gấp gáp nói ra, khuôn mặt lo lắng không yên.

“ Mau mau đi cứu Ngữ Yên muội ấy, bọn chúng đuổi theo muội ấy rất đông.”

“ Bọn chúng là ai?”

“ Bọn chúng đều đeo khăn bịt mặt, nhưng trong đó dân đầu chính là Đoàn Dự.”

“ Nàng có biết nguyên nhân vì sao hắn ta lại làm như vậy hay không?”

Ngô Minh tuy biết Đoàn Dự đã đi lệch nguyên tác nhưng vẫn không có gì quá lớn để hắc hóa hắn cả. Đoàn Dự từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền tuy ác niệm của hắn đối với Ngô Minh sâu đậm nhưng với người khác có lẽ phải nhân từ ôn hòa mới đúng. Sao lại xảy ra việc kéo người đi chém giết như hiện tại.

“ Mọi chuyện bắt đầu từ Vương phu nhân. Chàng có nhớ lúc chúng ta trở về không gặp được phu nhân hay không?”

“ Mẫu thân có liên quan gì tới chuyện này?”

“ Là Vương phu nhân đem theo Đoàn Chính Thuần đi khắp nơi tìm nhân tình của hắn ta rồi giết chết trước mặt hắn ta. Trong số đó có cả mẫu thân của thiếp và cả mẫu thân của Đoàn Dự.”

Uyển Thanh nói ra sau đó khuôn mặt không thể giấu nổi sự đau khổ tột cùng. Ngô Minh ôm lấy Uyển Thanh sau đó nói ra.

“ Nàng đã biết hết mọi việc?”

“ Đã biết, gì cũng biết nếu khôn phải là yêu chàng thiếp hiện tại đã một kiếm chém chết chàng.”

“ Ta biết ta có lỗi, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn, nàng yên tâm Ngữ Yên ta nhất định tìm được muội ấy mang muội ấy trở về đây.”

Ngô Minh biết Uyển Thanh nếu đã kể ra được việc đó cũng đã biết Đoàn Chính Thuần là cha ruột của mình. Nàng rõ ràng Ngô Minh từ đầu đã lừa nàng, nếu nàng biết người đàn ông này hãm hại chính cha ruột mình nàng có chết cũng không đi theo hắn. Nhưng lúc này ván đã đống thuyền có nói gì cũng vô ích. Uyển Thanh giọng run run nói ra.

“ Toàn bộ Mạn Đà Sơn Trang và Tham Hợp Trang còn có Yến Tử Tổ đều bị bọn họ tàn sát. Hai người bọn muội may mà nhờ có Mộ Dung Phục công tử đến kịp ứng cứu may mắn chạy thoát nhưng do bị thương nên cũng không thể chạy thoát khỏi tay sai của bọn chúng bị thương chí mạng. May mắn là có cô gái kia nhận ra muội mang muội về đây.”

“ Mộ Dung Phục hắn sao rồi?”

“ Mộ Dung công tử hắn võ công hình như tiến bộ rất lớn khí thế hoàn toàn khác trước nhưng tên Đoàn Dự kia không biêt vì cái gì võ công đã quá mức khủng bố thêm Lục Mạch Thần Kiếm trợ uy. Lúc thiếp rời đi đã thấy Mộ Dung công tử rơi vào thế hạ phong.”

“ Ngay cả Mộ Dung Phục cũng không phải đối thủ. Tên Đoàn Dự này đúng là có bí mật lớn.”

Ngô Minh không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng một thời gian ngắn lại có thể đánh bại được Mộ Dun Phục thì bí mật của Đoàn Dự không đơn giản. Nên nhớ hắn hiện tại không có hai môn kỳ công kia cũng không có tiếp nhận vận khí như nguyên tác.

“ Nói như vậy chưa chắc Ngữ Yên đã bị hắn bắt, vậy còn mẫu thân người sao rồi.”

“ Tên Đoàn Dự chính là không tìm thấy được Vương Phu Nhân nên mới ra tay tàn sát mọi người. Hắn bj cái chết của mẫu thân mình đả kích quá lớn.”

“ Nếu là như vậy ta cũng có thể hiểu, việc này không thể chậm trễ ta phải đi trung nguyên một chuyến rồi, nàng ở lại đây ta nhất định đòi lại cho nàng một sự công bằng.”

“ Chàng đòi được sao?”

Ngô Minh nghe được câu này trong lòng cũng không biết phải làm gì. Hắn muốn đứng về phía nào, phụ thân người ta là do hắn bắt, mẫu thân thì do mẫu thân hắn giết giờ muốn đòi công bằng như thế nào. Ngô Minh chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên người Đoàn Dự dù mọi việc diễn ra suy cho cùng Đoàn Dự mới là nạn nhân.

Ngô Minh mang theo mâu thuẩn trong suy nghĩ bước ra khỏi phong. Hắn lén từ cửa sổ nhìn lại khuôn mặt u sầu của Uyển Thanh mà bất lực không biết phải làm gì. Hắn hiện tại võ công cao cường nhưng trước người mình yêu lại chẳng thể làm được gì để xóa đi giọt lệ kia. Đả kích đối với nàng ấy quá lớn trong một giây một lúc hắn không thể làm gì để vơi nó đi.
Bình Luận (0)
Comment