Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 103

Trần Lâm Kiệt xoa vết máu trên miệng, lần này anh ta bóp chặt lấy cằm Lâm Lam tiếp tục hôn.

Tút tút... tút...

Đúng lúc này điện thoại Trần Lâm Kiệt vang lên, anh ta không định để ý đến nó, nhưng người gọi lại không ngắt máy, Trần Lâm Kiệt bực bội đẩy Lâm Lam ra, với lấy điện thoại thì thấy là trợ lí.

“Chuyện gì?” Giọng nói không kiên nhẫn xen với dục vọng, nghe có vẻ rất táo bạo.

“Không biết sao giám đốc Diệp lại biết tin anh đã bắt được cô Lâm, ông ấy đã dẫn người tới rồi!” Trợ lí của Trần Lâm Kiệt gấp gáp nói.

Trần Lâm Kiệt kinh hãi, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh. Anh ta cất điện thoại định dẫn Lâm Lam tới chỗ khác, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Tên họ Trần kia, mở cửa mau, nếu không ông đây chém chết mày!” Diệp Đại Hải dùng giọng nói vịt đực hét ầm lên.

Trong phòng, Trần Lâm Kiệt và Lâm Lam đồng thời run lên, đặc biệt là Lâm Lam, cô thừa biết mình đã đắc tội Diệp Đại Hải, ông ta chắc chắn không dễ dàng buông tha cô.

Rầm rầm rầm...

Trần Lâm Kiệt còn đang do dự, ngoài kia đã vang lên tiếng đạp cửa. Mang theo sự phẫn nộ cùng nhẫn nhịn, Trần Lâm Kiệt nhìn sâu vào Lâm Lam, sau đó anh ta bước ra ngoài.

Lâm Lam cảm thấy trái tim cô đang đập nhanh không ngừng, bỗng nhớ tới điều gì, cô cúi đầu cùng miệng ngậm chiếc dao nhỏ cô mua lúc trước trong túi áo ra, sau đó vội xoay người dùng tay bắt lấy nó.

Hai tay đã bị trói, cô khó khăn lắm mới mở được nó ra, cửa phòng đã được mở.

Tim run lên, các dây thần kinh của Lâm Lam kéo căng hết mức.

Diệp Đại Hải bước vào nhìn Trần Lâm Kiệt: “Nghe nói cậu bắt được cô ta rồi? Định quay phim cấp ba à? Có bản lĩnh!”

Miệng Trần Lâm Kiệt khẽ động, nhưng không nói lời nào.

“Con đĩ đó ở đâu?” Thấy Trần Lâm Kiệt không nói, Diệp Đại Hải bực bội hỏi tiếp.

“Bên trong.” Trần Lâm Kiệt nói khó nhằn, người biết kế hoạch của anh ta không nhiều, là ai?

“Cút đi!” Không đợi Trần Lâm Kiệt nghĩ kĩ, đàn em của Diệp Đại Hải đã đẩy Trần Lâm Kiệt ra, cả đám nghênh ngang bước vào.

Nhìn Lâm Lam bị trói trên giường, Diệp Đại Hải lớn tiếng cười ha ha: “Con điếm, cuối cùng cũng rơi vào tay ông, có lời thì nói mau, ông sợ lát nữa mày chỉ hít vào mà không thở ra được!”

Đây là lời uy hiếp chết chóc!

Lâm Lam mím môi, nhìn đăm đăm vào Diệp Đại Hải, không nói một câu nào.

Nếu là Trần Lâm Kiệt cô còn có thể nghĩ cách, nhưng Diệp Đại Hải lại khác. Lần trước suýt thì cô khiến hai tên đàn em của hắn bị tàn phế, còn uy hiếp cả hắn. Cộng thêm hai đạp của Diêm Quân Lệnh và cả những chuyện sau đó nữa.

Diệp Đại Hải không ngu, chắc chắc sẽ cảm thấy những chuyện đó có liên quan đến cô. Việc mất khả năng sinh dục với một người đàn ông còn nghiêm trọng hơn cả việc mất đi tính mạng, huống hồ kẻ dính líu đến xã hội đen như Diệp Đại Hải.

“Tưởng rằng không nói gì thì ông sẽ tha cho mày hả? Nói, có phải mày làm không?” Diệp Đại Hải hét lớn tiếng, lại có chút khàn khàn, càng giống như là vịt đực kêu.

“Tôi nói không phải tôi làm thì ông sẽ thả tôi sao?” Lâm Lam ổn định lại cảm xúc hỏi.

“Nằm mơ!” Diệp Đại Hải lại hét: “Người của mày đánh tàn phế hai thằng em của tao, còn hại ông mày thành bán nam bán nữ, đừng nói là thả mày ra, để mày chết tử tế chút đã là nhân từ với mày rồi!” Nói đến đây, Diệp Đại Hải chỉ vào tên đàn em đứng bên cạnh: “Mày lên trước!”

“Vâng, đại ca Diệp! He he...” Nghe Diệp Đại Hải nói, tên đó cười dâm tiện, bước lại cạnh giường. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hưng phấn nói: “Đại ca, con này cũng đẹp thật đấy, làn da này, khuôn mặt rồi cái đùi... chậc chậc...”

“Đừng nói nhảm, mau lên cho ông!” Nhớ tới chính mình, Diệp Đại Hải cuồng bạo hét lên, tự tay mở máy quay lên, hắn không chỉ muốn chơi chết Lâm Lam, còn muốn cô thân bại danh liệt mà chết đi.

Lâm Lam vội dùng con dao nhỏ cưa dây thừng, vì căng thẳng và bất an, cô cứa vào tay mình vài cái, nhưng giờ cô không rảnh để ý đau nữa, chỉ khủng hoảng nhìn người đang tới gần.

“Chúng mày nghe đây, lát nữa nó lên trước, sau đó những người khác cũng lên theo, nữ người mẫu thanh khiết đúng không? Tao sẽ biến nó thành nữ chính phim sex ai cũng làm được!” Diệp Đại Hải vừa nhìn vừa chỉ huy.

Bàn tay của Trần Lâm Kiệt hơi run lên, nhìn chằm chằm vào tên đang tới gần Lâm Lam. Anh ta không cam lòng, chính anh ta còn chưa từng chạm vào người phụ nữ này.

“Giám đốc Diệp, như vậy có phải không được tốt lắm đâu... Cái đó...”

“Như vậy không tốt? Không tốt mày còn bắt nó đến đây rồi hưởng thụ một mình à? Tao ghét nhất là đám nguỵ quân tử chúng mày!” Diệp Đại Hải khinh thường nhìn Trần Lâm Kiệt, không đếm xỉa đến anh ta nữa, mà nhìn sang tên đàn em đang tới gần Lâm Lam.

“Người đẹp, đừng căng thẳng, anh sẽ thương yêu cô em...” Dứt lời, tên đàn em có khuôn mặt dâm tà ấy còn phả hơi vào mặt Lâm Lam.

Lâm Lam buồn nôn, cô cũng nôn ngay tại chỗ: “Oẹ, cút đi...”

Tét...

Một cái tát không chút do dự rơi trên mặt cô, năm ngón tay hằn lên khuôn mặt.

“Con điếm, đắc tội giám đốc Diệp của bọn tao còn dám chống cự, chán sống rồi à?” Tên đàn em dâm tà ấy không nương tay chút nào.

Cái tát này khiến Lâm Lam choáng váng, đôi mắt cô tối sầm lại trong giây lát. Đầu óc cô hỗn loạn một hồi mới phản ứng kịp, nhìn lại tên đàn em đó bằng ánh mắt hung tợn: “Còn dám động vào tao nữa, tin hay không tao giết chết mày!”

“Ha ha... Giám đốc Diệp, nó tưởng mình ghê gớm lắm vậy!” Tên đó quay sang nhìn Diệp Đại Hải cười ha ha nói.

“Hắc Tử, đừng nhìn sang đây, đến lúc đó ông lại phải tìm người làm mờ mày đi!” Diệp Đại Hải chửi tên đàn em, ánh mắt liếc sang Lâm Lam: “Lần trước để mày chạy thoát, lần này để ông xem xem mày thoát kiểu gì?”

“Diệp Đại Hải, mày có muốn biết mày đã thành thái giám thế nào không?” Đều là chết, thay vì uất ức, Lâm Lam quyết liều một phen.

“Quả nhiên là mày đúng không? Con đĩ thối tha!” Câu nói của Lâm Lam dễ dàng khiến Diệp Đại Hải tức giận.

Tét...

Lại một cái tát đánh vào mặt Lâm Lam, miệng của cô đã chảy máu rồi.

Lâm Lam nhổ thẳng máu loãng vào mặt Diệp Đại Hải: “Diệp Đại Hải, lần trước mày chỉ bắt được tao lại mất những bốn tên đồng bọn, còn biến thành thái giám, lần này chỉ cần mày động vào tao một chút, mày cảm thấy người đứng sau tao sẽ để mày sống tiếp sao?”

“Tiện nhân, ai đứng sau mày?” Diệp Đại Hải xoa mặt hỏi điên cuồng.

“Cho dù là ai cũng không phải người mày có thể đắc tội được!” Lâm Lam chỉ có thể doạ Diệp Đại Hải trước.

“Vậy sao? Thế tao phải thử xem mới được!” Dứt lời, Diệp Đại Hải rút chiếc thắt lưng của Hắc Tử ra, sau đó quất vào Lâm Lam.

“Giám đốc Diệp, đừng...” Trần Lâm Kiệt nhìn khuôn mặt quật cường của Lâm Lam, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, rõ ràng bị trày rách cả da, nhưng cô vẫn làm bộ cứng đầu không chịu cầu cứu.

Lúc đó Trần Lâm Kiệt cảm thấy cô gái ấy thật đẹp, cũng thật lòng thích.

“Làm sao? Giám đốc Trần không nỡ sao?” Diệp Đại Hải ngưng động tác lại, uy hiếp hỏi.

“Giám đốc Diệp, chúng ta đã nói rồi mà, chuyện này để tôi xử lí, loại nhân vật nhỏ như Lâm Lam cần gì ông nhọc lòng... a... Giám đốc Diệp, ông...”

Tét...

Trần Lâm Kiệt mới nói một nửa, roi trong tay Diệp Đại Hải đã quất trúng người anh ta. Trần Lâm Kiệt đau đớn kêu lên, ánh mắt nhìn Diệp Đại Hải cũng thay đổi.

“Đừng bày trò, Hắc Tử, lên cho tao!”

“Đừng tới đây...
Bình Luận (0)
Comment