Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 122

Đùng đùng...

Tiếp theo là âm thanh của tai nạn xe liên hoàn.

“Tiểu Lam...” Tăng Tuyết kêu thất thanh, lặng người đứng một chỗ.

Chiếc xe 16 chỗ mắc vào dải phân cách trên đường, các xe khác phanh không kịp cứ thế đâm vào đuôi xe 16 chỗ, đằng sau từng xe từng xe nối đuôi nhau, giống như quân bài Tarot bị đổ vậy.

Lâm lam từ đằng sau nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, tim đập nhanh, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực

Ping ping...

Đúng lúc này bên ngoài xe vang lên tiếng gõ cửa xe gấp gáp, kéo Lâm lam đang sợ hãi ở trong xe ra ngoài.

Vừa nhìn thì là Vương Đại, Lâm Lam run rẩy mở cửa xe, người từ chỗ vô lăng đổ sụp ra đất.

Vương Đại đỡ cô dậy, “Phu nhân cô không sao chứ?”

Lâm Lam xua xua tay, “tôi không sao, Tiểu Hồng không sao chứ?”

Vương Đại ngây người, tiểu Hồng?

“Xe.” Lâm Lam chỉ Lâm Tiểu Hồng.

“Cũng không bị nặng lắm, tôi đưa cô tới bệnh viện trước, ở đây còn có Lộc Tam.” Vương Đại nói xong thì dìu Lâm Lam đi.

Lâm Lam muốn đẩy cậu ta ra tự mình đứng dậy, nhưng đứng đạy rồi lại ngã xuống, quyết định để Vương Đại dìu, giọng run run hỏi, “Những người khác sao rồi?”

“Một lát cảnh sát đến xử lý.” Vương Đại vốn không quan tâm tới người khác thế nào, nhiệm vụ của anh là Lâm Lam.

“Ồ.” Lâm Lam ồ một tiếng, nghĩ tới cảnh vừa nãy thật đáng sợ.

Tăng Tuyết đã chạy lại. Mau chóng xoa khắp người Lâm lam, khóc nấc, “Cô không sao chứ? Con nhỏ này sắp dọa chết tôi rồi!”

“Tôi đây chẳng phải không sao rồi sao?” Lâm lam nhìn Tăng Tuyết gượng cười.

“Còn nói không sao, suýt chút nữa, suýt chút thì...” Tăng Tuyết tận mắt thấy cảnh tai nạn liên hoàn, cuối cùng xác định chắc chắn Lâm Lam bình an vô sự, mới nghẹn ngào.”

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, khóc xấu lắm không ai dám cưới đâu.” Lâm lam cười mệt mỏi, bám vào vai Tăng Tuyết, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy chiếc xe đã tông phải xe cô, bên trong tan nát, rào chắn cũng bị tông hỏng.

Lâm Lam không tưởng tượng nổi vừa rồi tiểu hồng chạy chậm một chút, thì bị tông không phải cái rào chắn kia mà là cô.

Xe đằng sau chiếc 16 chỗ đó tuy phanh gấp, nhưng vẫn tông phải đuôi xe, những xe khác cũng theo đó phanh gấp, bên đường một hàng dài xe dừng lại, nghiêm trọng nhất là chiếc xe đã đâm phải xe Lâm Lam.

Tài xế bên trong mặt đầy máu, khiến người nhìn thấy ghê sợ.

“Trước hết nên đi bệnh viện đã/.” Thấy Lâm Lam đứng yên Vương Đại ở đằng sau nhắc, đã thông báo cho Diêm tổng, đang chạy lại đây.

“Tôi thật sự không sao, về nhà thôi.” Lâm lam không muốn đi bệnh viện thêm phiền phức.

“Cô thật không sao chứ?” Tăng tuyết không yên tâm.

Lâm lam gật đầu, chân bước liêu xiêu, lúc nào cũng có thể khụy xuống.

“Về nhà thôi.” Đúng lúc Vương Đại cố gắng khuyên, thì Diêm Quân Lệnh hốt hoảng chạy tới, vừa ôm Lâm Lam vào lòng vừa lạnh lùng liếc nhìn Vương Đại, “Cậu đưa Tăng Tuyết về nhà, có kết quả thì bảo Lộc Tam cho tôi hay.”

“Vâng thưa sếp.” Vương Đại nhận lệnh.

“Tiểu Hồng vẫn còn ở kia.” Lâm Lam lo lắng chiếc xe.

“Lát nữa kêu người tới mang đi sửa.” Diêm quân lệnh nói xong thì bế Lâm Lam lên xe, lái xe là Lý Húc.

“Ừm.” Lúc này lâm lam mới yên tâm, thu mình vào lòng Diêm Quân Lệnh, giây phút sinh tử vừa rồi nếu nói không sợ thì đúng là gạt người.

“Đừng run.” Xe chạy vòng qua hiện trường tai nạn, chạy qua con đường khác, không còn nguy hiểm rồi nhưng Lâm Lam vẫn run lẩy bẩy, trong đầu toàn là cảnh tượng mặt tài xế xe 16 chỗ kia máu me be bét.

“Không run.” Miệng Lâm Lam nói như vậy nhưng toàn thân vẫn run rẩy không khống chế được.

Diêm Quân Lệnh cũng không miễn cương cô nữa, chỉ ôm chặt cô vào lòng.

Về tới biệt thự thì Lộc Tam điện thoại tới.

“tài xế xe 16 chỗ vẫn còn hôn mê, nhưng tôi nghi ngờ đây không phải là việc ngoài ý muốn, có lẽ liên quan tới người mà gần đây phu nhân đắc tội.” Lộc Tam tra được đoạn camera trên xe của Lâm Lam, còn điều tra chiếc xe 16 chỗ trước đây, có thể khẳng định đây không phải sự cố ngoài ý muốn, mục tiêu đầu tiên của chiếc xe đó chính là Lâm Lam.

Chỉ là chiếc xe đó không ngờ rằng một chiếc polo rách mà có thể đạt được tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa phanh xe rất đầm, không có bất kỳ vết trượt nào, cũng chỉ xước chút sơn thôi.

Nhưng cũng có thể thấy sự việc nguy hiểm nhường nào, đổi lại là những xe bình thường khác thì không chỉ đơn giản là chỉ bị xước thôi đâu.

Trước đây Lộc Tam không để ý xe của Lâm Lam, hôm nay mới phát hiện ngoài vỏ xe, ngay cả nước sơn cũng đều là đặt từ nước ngoài, thậm chí nhưng cái khác không nói, nhìn là Polo nhưng sau khi độ lại ít nhất cũng trên 300 vạn tệ.

Sau khi kiểm tra xe một lượt, trong lòng Lộc Tam nghĩ, người giàu có thật biết chơi. Nhưng cũng đã cứu Lâm Lam một mạng.

“Tôi biết rồi.” Xem xong camera xe gặp nạn mà Lộc Tam gửi về, Diêm Quân Lệnh thấy chuyện này không hề đơn giản, hôm nay xem ra quả nhiên không sai. Chỉ là lần này là ai làm?

Diêm Quân Lệnh trầm tư suy nghĩ, chỉ bế Lâm Lam lên giường, “Ngoan ngủ một lát, anh lát nữa sẽ quay lại.”

Lâm lam gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch, ngay lúc Diêm Quân Lệnh bước ra cửa liền hỏi, “Có người cố ý muốn lấy mạng em phải không?”

“Đoán mò gì vậy, là chiếc 16 chỗ đó bị mất phanh, tài xế mới tông tới. Em nghĩ cuộc sống như tiểu thuyết sao, còn mưu sát? Ngoan, nghe lời.” Diêm Quân Lệnh thu lại vẻ nghiêm túc, dịu dàng nói với Lâm Lam.

Nói xong nhìn đôi mắt thất thần của cô gái bé nhỏ lại ngồi xuống, “Anh đợi em ngủ rồi mới đi.”

“ồ.” Lâm Lam ô một tiếng, mắt ngấn nước nhìn Diêm Quân lệnh, cuối cùng dứt khoát gối đầu lên cánh tay ấm áp của Diêm Quân Lệnh, như vậy mới cảm thấy an toàn một chút.

Diêm Quân Lệnh nhìn người con gái đã nhắm mắt ngủ, trong đầu mường tượng Lâm Lam lúc bé.

Khi đó cô bé rất trắng trẻo, giống như búp bê sứ vậy, mềm mại yếu đuối, có vẻ dễ bị bắt nạt, thêm việc không còn mẹ nữa. Dẫn tới các cô bé chung quanh đố kị, cậu con trai thì bắt nạt, mỗi lần đi học về là khóc hu hu.

Mỗi lần khóc là ôm lấy cánh tay anh, dáng vẻ đó giống như chiếc bánh bao sữa vậy.

Kết quả là mỗi lần cô bé ngủ anh đều đi tìm mấy đứa trẻ bắt nạt cô mà đánh, chỉ là lúc ấy Diêm Quân Lệnh vừa gầy vừa thấp, hoàn toàn không có phong độ như bây giờ. Chỉ dựa vào liều mạng mà cùng với đám trẻ con đánh lộn. Dù cho thế nào, anh vẫn chưa từng thua cuộc.

“Bánh bao nhỏ, em là người không có lương tâm, năm đó anh vì em mà đánh nhau không tới 100 lần nhưng cũng bảy tám mươi lần mà, em lại quên sạch sẽ về anh.” Diêm Quân Lệnh nhìn cô gái đang thở đều đều trong lòng mình nhẹ nhàng nói từng câu một.

Lâm Lam dường như không biết cứ thế rúc vào người anh, Diêm Quân Lệnh vội vàng nín thở, sau lại phát hiện cô gái nhỏ này vẫn ngủ, lúc này mới thở hắt ra.

Chờ tới khi Lâm Lam đã ngủ say, Diêm Quân Lệnh mới từ từ nhẹ nhàng đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này lâm lam vẫn chưa ngủ say bỗng hé mắt, nghĩ ngợi một lát rồi trở mình tiếp tục ngủ, ngủ ngon hơn lúc trước.

Diêm Quân Lệnh bước xuống lầu, Lý Húc đang chờ sẵn.

“Điều tra ra chưa?”

“Không phải Đồng gia, trừ nguyên nhân Tần gia và Thẩm hoằng tranh chấp, rất có khả năng là ông ta.” Lý Húc chìa ra tấm hình của lão Trần.

“ừm?”

“Trần gia cảnh cáo chị dâu.” Diêm Quân Lệnh chau mày ừm tiếng, Lý Húc liền đưa ra đáp án.

Diêm Quân Lệnh không nói gì, Trần gia này nằm ngoài dự đoán của anh.
Bình Luận (0)
Comment