Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 130

Thẩm Hoằng tối qua quay clip sau đó kêu gào ở trong nhóm chat, còn đặt tên là clip tình cảm của đại boss, kết quả là phát hiện trong nhóm chat có thêm một người, nhìn thì thấy đó là Lâm Lam, ngay lập tức hốt hoảng, “Ai làm? Ra đây cho tôi!”

Kết quả là Lí Húc, Tiêu Chấn Nhạc đều lượn mất, chỉ để lại một trận lôi đình không đâu.

Thẩm Hoằng kêu gào trong nhóm chat, đột nhiên phát hiện ra lại có người mới vào nhóm, vừa nhìn thấy ID của người đó liền choáng, dè dặt hỏi, “Anh cả, có thể nhẹ nhàng chút không?”

“Tự cắt đi.”

“Anh cả! Tha mạng...” Thẩm Hoằng hoảng sợ hô lên một tiếng.

Lôi Tử lâu không xuất hiện, cộng thêm chưa hiểu rõ tình hình đã gửi đến icon hình con dao dính máu, “Nói đi, tự hay là để tôi giúp cậu.”

“Lôi tử cậu cút ra, đừng có thêm dầu vào lửa.” Thẩm Hoằng oan ức, anh cảm thấy việc này nhất định là Tiêu Chấn Nhạc làm, cái tên đó nhìn thì trông nho nhã nhưng rất thích làm mấy trò thâm nho này, nếu không tại sao lại kéo chị dâu vào nhóm này.

Fucking buồn!

Tiếp sau đó Thẩm Hoằng sử dụng mọi chiêu thức để xin tha, kêu oan rồi là cả nói tục nhưng Diêm Quân Lệnh một câu cũng không đáp, điều này khiến Thẩm Hoằng càng thêm sợ hãi.

Lúc này Lí Húc xuất hiện, đi quỳ bàn phím rồi à?

Tiêu Chấn Nhạc lập tức nhảy ra, chú được!

Thẩm Hoằng dựng hết cả lông lên, hai cái tên chết tiệt các người.

Chỉ có Khương Lôi là vẫn mông lung như cũ, anh cả Diêm kết hôn rồi?

Tiếc là ba người kia đã bắt đầu cãi vã, không ai quan tâm đến anh ta.

Diêm Quân Lệnh để điện thoại xuống rồi đuổi theo ra ngoài liền nhìn thấy bộ dạng Lâm Lam ôm sẵn Vượng Tài như đang chờ anh vậy.

“Lâm Lam chuyện này anh có thể giải thích.” Diêm Quân Lệnh lùi về sau, đối diện với đôi mắt tràn đầy sự nhiệt tình của Vượng Tài, giọng anh bất giác thay đổi, còn đâu cái khí chất bảo Thẩm Hoằng tự cắt nữa.

“Nhưng em không muốn nghe anh giải thích.” Ăn cô một cách sạch sẽ rồi bây giờ còn giải thích? Muộn rồi. Khuôn mặt nhỏ của Lâm Lam đanh lên, trong lòng ôm lấy Vượng Tài.

“Lâm Lam...”

“Vượng Tài, lên.” Diêm Quân Lệnh hét lên một tiếng Lâm Lam, khuôn mặt cương nghị có một thoáng chốc sụp đổ, Lâm Lam thừa cơ hội đó thả lỏng tay, Diêm Vượng Tài giống như mũi tên lao nhanh về phía trước ôm lấy đùi Diêm Quân Lệnh, dơ hai cái vuốt ra, đứng thẳng lên, háo hức liếm đùi của Diêm Quân Lệnh.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh trắng bợt đi, hận không thể lập tức đá ngay con chó ra, nhưng đối diện với ánh mắt của Lâm Lam, anh cắn răng nhìn cô, “Thế này có phải là em sẽ không giân nữa?”

“Em sẽ xem xét.” Lâm Lam bị bộ dạng sợ hãi nhưng không dám đá ra của Diêm Quân lệnh làm cho vui vẻ, gương mặt vốn dĩ cương nghị kia có một chút sụp đổ, đôi mắt đen, dài và hẹp lóe lên một tia bất an hiếm gặp, Lâm Lam không nỡ, vừa dứt lời liền tiến về phía trước ôm lấy Vượng Tài, cô cảm nhận được một cách rõ ràng là người đàn ông đã mạnh mẽ thở phào.

“Em đi đâu?” Vượng Tài vừa được ôm đi, Diêm Quân Lệnh lại khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng của bậc đế vượng, hỏi một cách bá đạo.

Lâm Lam liếc anh một cái, “Sao? Anh định tối nay ngủ với Vượng Tài?” Vừa nói vừa ôm Vượng Tài tới chuồng chó của nó.

Khóe miệng Diêm Quân Lệnh giật giật, có phải anh đã chiều hư tiểu nha đầu này rồi không?

Tâm trạng đang buồn bực thì điện thoại anh reo lên. Diêm Quân Lệnh ngó một cái liền trực tiếp ấn nút từ chối, kết quả là đầu bên kia vô cùng nhẫn nại gọi rất nhiều lần. Diêm Quân Lệnh lúc này mới nhấc máy, “Cho cậu một phút trình bày.”

“Chuyện của em để sau hãy nói, là chuyện của chị dâu nhỏ.” Thẩm Hoằng cũng vừa nhận được tin, liền gọi cho Diêm Quân Lệnh, cầu mong Diêm Quân Lệnh có thể quên đi chuyện ban nãy.

Diêm Quân Lệnh nghe vậy lông mày bất giác cau lại, “Cậu nói đi.”

Sau khi bố trí ổn thỏa cho Vượng Tài, Lâm Lam trở lại phòng khách thấy Diêm Quân Lệnh dựa vào sofa, liếc người đàn ông một cái rồi tiếp tục đi lên tầng.

“Qua đây.”

Nghe thấy ngữ khí bá đạo của người đàn ông, Lâm Lam trực tiếp chọn cách bỏ qua, đặc biệt là cứ nghĩ đến bộ dạng cần mẫn như công chúa trong đoạn clip kia, còn người đàn ông này không có một chút phản ứng nào, chắc là hưởng thụ lắm nhỉ?

“Anh vẫn còn muốn bị Vượng Tài ôm lần nữa?” Lâm Lam càng nghĩ trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, quay đầu lại hiên ngang nói.

Diêm Quân Lệnh bị chẹn họng không nhẹ, còn muốn nói gì đó thì Lâm Lam đã tự mình đi lên tầng.

Diêm Quân Lệnh bị đối xử lạnh nhạt xấu hổ nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn chú Trương và thím Vương không ở đó mới chỉnh lại cổ áo sơ mi, giả bộ thong dong đi lên tầng, nhưng trong lòng càng nghĩ càng thấy không đúng, cái cô nhóc kia đúng là bắt nạt anh đến mức nghiện rồi?

Có điều nghĩ đến chuyện ban nãy mà Thẩm Hoằng nói, trong lòng Diêm Quân Lệnh không rõ là cảm giác gì. Đối với anh thì đây là chuyện tốt nhưng đối với Lâm Lam, chỉ e là một sự đả kích không hề nhỏ.

Về đến phòng ngủ, Lâm Lam ôn chăn nằm sang một bên, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, cô không quan tâm đến người đàn ông nào đó nửa đêm tìm hoan lạc,

Diêm Quân Lệnh đã điều chỉnh lại được tâm trạng, anh bước lên giường như mọi khi, đôi tay lớn tự nhiên ôm chặt lấy người trong lòng.

Lâm Lam xoay đầu nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt lạ lùng, người đàn ông này da mặt cũng dày quá nhỉ?

“Nếu việc kí kết với Thịnh Thiên thất bại, em có suy nghĩ đến việc thử sang Tân Trí không?” Không quan tâm đến tâm trạng bực dọc của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh lập tức ôm Lâm Lam vào lòng.

Nghe thấy câu nói này tâm trạng lâm lam bỗng trở nên lo lắng, “Xảy ra chuyên gì rồi?”

“Trả lời anh trước.” Nhìn vào mắt cô gái nhỏ, tuy giọng nói bá đạo nhưng động tác của Diêm Quân Lệnh lại rất nhẹ nhàng.

“Em chưa nghĩ xong, ngủ đã.” Diêm Quân Lệnh đã nói như vậy rồi thì Lâm Lam cũng đoán ra là chuyện kí hợp đồng có vấn đề rồi, sự hưng phấn vì sắp kí hợp đồng trước đó bị cuốn trôi sạch, tâm trạng có chút đi xuống nói.

“Lâm Lam, từ trước đến nay Thịnh Thiên không phải là lựa chọn tốt nhất.” Nghe ra sự hụt hẫng của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh thấp giọng an ủi.

Lâm Lam đột nhiên mở mắt, “Là anh làm sao?”

“Lâm Lam.” Diêm Quân Lệnh thực sự đã từng nghĩ sẽ phá hoại việc kí hợp đồng của Lâm Lam và Thịnh Thiên, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng cô gái nhỏ, nhưng lúc này lại bị người trong lòng nghi ngờ, trái tim anh giống như bị đâm trúng vậy.

“Xin lỗi.” Ngữ điệu của người đàn ông lập tức thay đổi, Lâm Lam liền biết mình đã nói sai rồi, giọng nói mang theo chút hối lỗi nói.

Diêm Quân Lệnh vươn tay ra ôm cô chặt hơn, “Anh cho phép em nghi ngờ anh, nhưng không cho phép em nói xin lỗi anh. Chuyện tin tưởng chúng ta có thể từ từ xây dựng, nhưng câu xin lỗi chỉ có thể nói lúc chia tay. Anh không cho phép em chia tay anh, hiểu chưa?”

“Chúng ta không thể chia tay được.” Trái tim Lâm Lam cảm thấy vô cùng ấm áp, đột nhiên nhìn về phía Diêm Quân Lệnh gian xảo chớp chớp mắt.

“Nhóc con.” Tuy Lâm Lam không nói câu sau nhưng Diêm Quân Lệnh biết. Giữa họ không còn đơn giản là chia tay hay không nữa.

“Tại sao anh lúc nào cũng gọi em là nhóc con, bánh bao nhỏ, tiểu nha đầu? Em một mét bảy bảy, không nhỏ chút nào. Hồi đi học còn bị chê cười, những nữ sinh dáng người nhỏ nhắn làm nũng thì là làm nũng, em làm nũng thì là đại bàng sải cánh.” Ngay cả khi nói chuyện này ở thời điểm hiện tại, Lâm Lam vẫn cảm thấy buồn bực, đó đúng là nỗi đau theo cô suốt đời, hơn nữa chỉ có những nữ sinh dáng người cao mới có thể hiểu được nỗi đau đó.

“Đại bàng sải cánh?” Diêm Quân Lệnh nhịn cười nói.

Lâm Lam nhìn người đàn ông với ánh mắt trách cứ, “Anh có ý gì?”

“Rất sáng tạo.” Khuôn mặt Diêm Quân Lệnh giống như trời đã quang mây đã tạnh, anh bắt đầu giở trò, ai bảo cô ngày nào cũng dày vò anh.

“Diêm Quân Lệnh!”

“Uhm.” Lâm Lam tức giận, gào lên một tiếng Diêm Quân Lệnh, người đàn ông nhẹ nhàng uhm một tiếng, lật người ôm cô càng chặt hơn, “Ngoan, ngủ đi. Nếu em thật sự không ngủ được thì phụ anh vận động?”

“Anh...”Lâm lam nhận thua, nhắm mắt đi ngủ.

Khuôn mặt Diêm Quân Lệnh nở nụ cười gian xảo, kéo cô phía mình thêm lần nữa, ngậm lấy tai của Lâm Lam thấp giọng nói, “Ngủ ngon, bánh bao nhỏ.”

Lâm Lam run nhẹ lên, không dám động đậy. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Đêm vẫn còn dài, liệu phía trước sẽ có gì đón chờ Lâm Lam đây?
Bình Luận (0)
Comment