Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 134

Lâm Lam nhìn văn phòng tràn ngập ánh mặt trời, sau đó lại nhìn người đàn ông dục vọng bất mãn kia “Giữa ban ngày ban mặt như này, anh không thể nghĩ cái khác được sao?”

“Được.” Diêm Quân Lệnh khoanh tay “Vậy em nói muốn cái gì?”

“Ví dụ như đi ăn cơm?”Lâm Lam chớp chớp mắt, khuôn mặt vôi tội/

“Có ngon như em không?” Diêm Quân Lệnh nhướn mày hỏi.

Lâm Lam trợn mắt lặng lẽ nói “Em lái xe gần một tiếng đồng hồ, anh lại không ăn, em sợ không còn nóng nữa.”

“Từ nhà tới đây?” Miệng của Diêm Quân Lệnh giật giật, nghĩ tới vì tính chất công việc, văn phòng chi nhánh của Tấn Thị không nằm trong khu đô thị, giao thông bốn bè đều phát triển, bình thường chỉ cần ba mươi phút là tối đa rồi, nha đầu ngốc này lại hơn một tiếng mới tới, Diêm Quân Lệnh không hề cảm thấy xót vì đồ ăn đều nguội rồi, mà là lo Lộc Tam và Vương Đại, không biết bọn họ lái xe kiểu gì, giữ khoảng cách thế nào với xe người phụ nữ bé nhỏ của hẳn.

“Vâng.” Lâm Lam không hề có cảm giác gì, rất tự nhiên ngồi lên đùi Diêm Quân Lệnh, mở hộp giữ nóng, không ngờ tới còn nóng “Anh ăn nhanh lên, lát nữa sẽ nguội thật đấy.”

“Em ăn với anh.” Đã một giờ rồi, Diêm Quân Lệnh không cảm thấy đói, nhưng nhìn thấy màu sắc hấp dẫn cả món ăn cùng hương thơm dậy mùi, bỗng chốc liền thèm ăn, vừa ôm Lâm Lam vừa ăn.

Cốc cốc.

“Vào đi.” Lâm Lam bất đắc dĩ ngồi trong vòng tay của Diêm Quân Lệnh, được anh bón cho một miếng rau hay một miếng thịt nầm bò. Có lúc cô cảm thấy người đàn ông này rất gia trưởng, không coi cô như người vợ, mà coi như một đứa trẻ gào khét đòi ăn.

Lí Húc nhìn thấy cái cảnh này, ho nhẹ một tiếng “Ông chủ, Vân Bích tới rồi.”

“Cậu giúp tôi tiếp.” Diêm Quân Lệnh không thèm quay đầu nói.

“Vâng.” Lí Húc vâng một câu, quay người đi ra ngoài. Chỉ là vừa bước ra cửa liền cầm điện thoại bắt đầu la hét trong nhóm chat “Tôi thao, ông chủ còn ngược đãi tôi trong văn phòng, còn để tôi vào ăn cẩu lương, cảm giác không thể sống nổi nữa rồi!”

Đáng đời cậu.

Thẩm Hoàng, vậy đối tượng của cậu là nam nữ?

Tôi tò mò trong văn phòng làm sao ngược đãi cậu, lẽ nào là paly à?

Tôi thao! Tôi thao! Tôi thao!

Khương Lôi nói ra câu này, ba người đồng loạt nói tôi thao, không nghĩ tới mấy người nhìn nghiêm túc thuần khiết vậy, mà nội tâm lại xấu vậy.

Thẩm Hoằng, đừng ăn cẩu lương nữa, nhanh đi chụp lén đi, tốt nhất là quay lén video, xem sau này ai uy hiếp ai?

Tiêu Chấn Nhạc, tôi ủng hộ.

Khương Lôi tôi tán thành

Lí Húc, để tôi thêm lão đại vào nha...

Cút! Cút! Cút!

Lần này đến lượt ba ngoài chen nhau nói, Lí Húc nhún nhún vai, Lí Húc nếu như dám chụp trộm, lão đại nhất định đánh gãy chân anh, còn là ba khúc.

Thẩm Hoằng phản ứng đột ngột, ngày hôm đó thêm chị dâu vào? Phản bội!

Lí Húc phát run, Vân Bích tới rồi, tôi đi tiếp.

Tiểu Chấn Nhạc, Diêm lão đại cho cậu đi tiếp Vân Bích.

Lí Húc, tim của Nam Nam đều vỡ từng mảnh rồi.

Tiêu Chấn Nam, cậu cút.

Lí Húc nhún nhún vai, đi tiếp đón Vân Bích.

Vân Bích là người nhân vật nổi tiếng phía sau Đỉnh Thịnh, mấy năm rồi không có nhiều tác phẩm, nhưng danh tiếng vẫn rất cao.

Đối với việc đi cửa sau lần này, không phải là việc gì tốt lành.

Lúc này thang máy mở ra, Lí Húc vuốt vuốt mũi chào đón cô tiến vào. Trương Việt là cháu trai của một người họ hàng xa của Vân Bích, công ty đã bí mật ngăn chặn chuyện của Trương Kiệt, chính Trương Việt không thể nhận thức rõ ràng, nhưng Vân Bích đối đối việc cửa sau này đã sớm quen thuộc, vậy nên nói Lí Húc hôm nay không phải chuyện gì tốt.

Phòng làm việc.

Lâm Lam được Diêm Quân Lệnh bón cho ăn, cô dường như tưởng tượng ra hình tượng Coco nổi trận linh đình như tuyết, nhưng người đàn ông bá đạo này dường như rất thích hành động ấm áp này, mấy lần phản bác không có kết quả, Lâm Lam chỉ đành ngoan ngoãn cùng anh ăn cơm.

Mặc dù đã vào giữa tháng chín, nhưng mặt trời buổi chiều vẫn còn rất ấm áp, Lâm Lam ngồi trong vòng tay người đàn ông này, thỏa mái dựa vào lòng ngực dày và rộng của anh, thu dọn hộp cơm đã ăn xong, hàm ý hỏi “Chuyện hôm nay là anh làm à?”

“Anh làm cái gì?’ Diêm Quân Lệnh nhếch mày, nhìn khuôn mặt bé xíu của Lâm Lam hỏi.

“Là cái chuyện của Trương Việt đó, nhưng anh sao không cho Trương Việt làm đại diện cho Trần thị, như vậy cũng tạo danh tiếng tốt cho Trần thị mà?” Lâm Lam ngả đầu vào hỏi, đối với Trương Việt và Trần Thị là cảm giác đáng ghét đến tột cùng.

“Tôi đã có kế hoạch rồi.” Lâm Lam xoa xoa đầu nhỏ ngốc nghếch của Lâm Lam, nha đầu cũng nhiều kế không ít nha.

Lâm Lam cau mày, nhìn chằm chằm Diêm Quân Lệnh một lúc mới gật gật đầu, một mặt nghiêm túc nói “Vậy em tin anh một lần.”

“Ha, bánh bao nhỏ.” Diêm Quân Lệnh cười cười, cúi đầu liếm môi Lâm Lam.

Phang!

Không ngờ được trong lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra. Lâm Lam hoảng loạn từ trong người Diêm Quân Lệnh nhảy xuống, người đàn ông bên cạnh cau cau mày, nhìn khuôn mặt giận dữ của Vân Bích và không biết làm sao của Lí Húc “Có chuyện gì?”

Vân Bích cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, tin đồn không phải là nói Lí Húc mới là tình yêu đích thực của tổng tài à? Chỉ cần suy nghĩ về bữa tiệc từ thiện đêm số, lập tức hiểu ra vài điều, bình tĩnh hỏi “Diêm tổng, tại sao phải đóng băng Trương thiếu?”

“Có không? Tôi nhớ hôm qua anh ta mới nhận được đại diện phát ngôn mà.” Diêm Quân Lệnh thay đổi thái độ ấm áp lúc nãy, lười biếng hỏi, âm thanh cũng không một chút hơi ấm nào.

Trái tim Vân Bịch rơi lộp bộp, Nếu như Diêm Quân Lệnh không biết Trương Việt hôm nay vì chuyện làm đại diện phát ngôn cho Trần Thị, vậy thì tất cả sẽ có kết thúc ôn hòa vào cuối tháng, nhưng bây giờ hiểu rõ chuyện của Trương Việt hơn ai khác, vậy đã nói rõ, chuyện này là một tay vị chủ tịch này giải quyết.

Vậy nên sợ rằng Trương Việt không ngày trở lại rồi, nghĩ tới đôi mắt lúc cầu nguyện của dì, Vân Bích có chút ngán ngẩm “Tiểu Việt đắc tội Diêm tổng, tôi thay cậu ấy xin lỗi ngài.”

“Xin lỗi. Lí Húc đem đồ cho cô ấy.” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng nói, hôm nay người xông vào phòng làm việc của anh là Vân Bích, nếu như người khác sợ rằng hiện tại không phải là kiểu tiếp đón thế này rồi.

“Vâng.” Lí Húc không ngờ rằng một người bình tĩnh cao lạnh như Vân Bích sẽ vì chuyện của Trương Việt mà xông vào phòng làm việc của Diêm Quân Lệnh, nếu như không phải là bạn thân của người này, ông chủ cũng không nói thế này rồi “Mời Vân tiểu thư đi cùng tôi.”

Mặc dù Vân Bích không biết Diêm Quân Lệnh đưa cô nhìn cái gì, nhưng cô nói đi nói lại cũng là nghệ sỹ của Đỉnh Thịnh, bây giờ đã mạo phạm, lại quậy như vậy, đối với ai cũng không tốt. Chỉ là lúc gần rời đi liếc Lâm Lam, cuối cùng ánh mắt lại đặt lên người Diêm Quân Lệnh “Cô ấy biết không?”

“Vân tiểu thư.” Không chờ Diêm Quân Lệnh nói gì, Lí Húc đã cao giọng nhắc nhở, trong giọng nói mang chút đe đọa.

Vân Bích tự cười “Coi như tôi chưa hỏi.” Nói xong quay người rời đi, Lí Húc đi theo sau.

Lâm Lam có một loại cảm xúc không bão chữa được “Anh và Vân Bích ngày trước là một cặp?”

“Mù nghĩ sao vậy?” Diêm Quân Lệnh không do dự phản bác, lại kéo Lâm Lam vào trong vòng tay “Tối nay anh có thể sẽ về muộn một chút, em nghỉ sớm trước nhé.”

“Vâng.” Lâm Lam buồn buồn vâng một tiếng, trực giác nói với cô, Diêm Quân Lệnh và Vân Bích không có gì cả, nhưng nhất định cũng có mối quan hệ mờ ám gì đó.

Nhưng Vân Bích lúc nãy nói là ý gì, Diêm Quân Lệnh muốn đóng băng Trương Việt?
Bình Luận (0)
Comment