Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 179

Công chúa Saya nhìn về phía Lâm Lam có chút không yên tâm, Lâm Lam lại hướng ánh mắt về phía công chúa ra hiệu cô cứ yên tâm. Hơn nữa Vu Giai ở phía sau Lâm Lam lại ẩn một nụ cười bí hiểm, cô rất tò mò Lâm Lam làm sao để chứng minh bản thân chính là Lâm Lam, nhưng vết nám đỏ cả mặt kia phải xử lý sao đây?

Dư Gia từ sau khi Lâm Lam đảm nhiệm người mẫu chính thì luôn âm thầm khiến người khác quan sát Lâm Lam, thậm chí chụp hình HD phân tích từng chi tiết, cuối cùng biết được gương mặt của Lâm Lam chính xác là bị hủy hoại. Tuy không có nghiêm trọng như cô ta tưởng tượng, nhưng chỉ cần để lộ ra những tấm hình đó thì sự nghiệp của Lâm Lam coi như tan tành mây khói.

Lâm Lam vốn không biết Vu Giai đứng sau suy nghĩ độc ác, liền một lần nữa tiến thêm một bước, “vừa rồi nghe thấy lời nói của các bạn phóng viên, tôi rất hiểu suy nghĩ của các vị, tóm lại chính xác là tôi...” nói tới đây Lâm Lam bỗng ngưng lại, nhìn xuống đám phóng viê đứng bên dưới.

ở bên dưới vì Lâm Lam đang nói thì dừng lại liền xôn xao trở lại, thậm chí có phóng viên sốt ruột trực tiếp hỏi, “Như vậy là cô thừa nhận không phải là Lâm Lam sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, cô chính xác cái gì?”

“Chẳng lẽ đúng là thế thân?”

“...”

Một loạt câu hỏi hướng về Lâm Lam, cô mỉm cười trả lời, “Chính xác là cả sáu chương trình tôi đều đeo mạng che mặt, nhưng đây chỉ là phục vụ cho tạo hình và trang phục, nhưng lại không ngờ mang đến hiểu lầm cho mọi người lớn như vậy. Còn status trên mạng tôi cũng xem rồi, cảm ơn mọi người góp ý cho tôi, đồng thời tôi cũng cảm ơn người bạn phân tích status đã khen ngợi tôi. Cảm ơn các bạn thừa nhận sự tiến bộ của tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng vui sướng.”

Cái gì? Đợi Lâm Lam nói xong, phóng viên bên dưới đều ngây người ra, chuyện gì thế này?

“Nếu mọi người đã muốn xem dáng vẻ khi tôi tháo mạng che mặt xuống, mà tôi không làm theo, e là sẽ càng gây thêm sự hiểu lầm.” Dứt lời Lâm Lam liền tháo mạng che mặt ra.

Cả hội trường nín thở hướng về phía Lâm Lam.

Lâm Lam vừa tháo mạng che mặt vừa tiện tay cởi cột tóc ra, mái tóc đen dài mềm mượt như nhung được xõa ra, Lâm Lam xõa xõa tóc, ánh mắt tươi cười, khiến mọi người ở đây đều ngây người ra.

Gương mặt thanh tú, tuy không phải là khuôn mặt v-line được ưa chuộng, nhưng tỉ lệ khuôn mặt hoàn hảo khiến người nhìn dễ chịu, nhưng không mất đi vẻ đặc biệt, vẻ đẹp độc lạ cá tính.

Làn da trắng sứ, mong manh dễ vỡ, đúng là vẻ đẹp hoàn hảo.

“Mọi người còn muốn hỏi gì không?” nhìn xuống đám phóng viên đang ngây người kia, Lâm Lam khách sáo hỏi, giống như có hàng trăm nghìn cánh tay vả vào mặt những người đang đứng bên dưới vậy.

Không có ai trả lời câu hỏi của Lâm Lam, bởi vì tất cả những người chất vấn cô đang rất hổ thẹn.

Dư Gia hoàn toàn không ngờ tới, trước mắt đều là những thứ không thể tin được. Nhưng cô ta lăn lộn trong nghề nhiều năm rồi, tự nhiên biết lúc này nên làm thế nào, cùng mọi người tiến lên chúc mừng Lâm Lam, sau đó mỉm cười cùng nhau chụp ảnh tập thể. Nhưng đằng sau nụ cười đó là gì, không nói ra cũng hiểu.

Bụng của Hàn Hinh Nhi rất đau, tuy so với Vu Giai càng ghét Lâm Lam hơn, nhưng lúc này cô vốn không còn sức lực để ý tới đối phương nữa, đau tới mức trên trán lấm tấm mồ hôi.

Lỗ Trấn Hải thật quá đáng, cô yếu đuối như vậy xin tha thứ, đều không đổi được sự dịu dàng tối qua của ông ta, ngược lại càng thêm mạnh bạo. Tuy ông ta không để lại dấu vết gì trên các bộ phận khác của cô, nhưng toàn cơ thể đau ê ẩm. Đứa trẻ trong bụng vẫn chưa kịp xử lý nên từ sáng tới giờ vẫn đau lam râm, tới lúc này Hàn Hinh Nhi cảm giác sắp chịu không nổi nữa rồi.

Chụp hình xong, mọi người đều mau chóng rời đi, ai về nhà nấy nghỉ ngơi, sáu chương trình liên tục đối với bọn họ mà nói còn khổ hơn đi đánh trận. Lâm Lam lần nữa nói lời cảm ơn công chúa Saya, không muốn đối phương lại nói với cô muốn giới thiệu một người cho cô làm quen nữa. Lâm Lam vui vẻ đồng ý.

5 phút sau, đúng lúc Lâm Lam nhìn thấy Diêm Quân Lệnh xuất hiện trước mặt, có cảm giác vô cùng kinh ngạc. Thẫn thờ nghe công chúa Saya giới thiệu, gật đầu một cách ngốc nghếch.

Helen cho rằng Lâm Lam vì thân thế của Diêm Quân Lệnh mà hoảng sợ, liền nói đùa, “Cô Lâm đừng căng thẳng, Diêm Quân Lệnh rất dễ nói chuyện. Lần này có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ làm hại cô, tìm thấy đội ngũ trị liệu cho cô đều là công lao của Diêm.

Lâm Lam vội vàng gật đầu, “Cảm ơn Diêm tổng.”

“Đừng khách sáo.” Diêm Quân Lệnh trong lòng muốn cười, nhưng ngoài mặt lại luôn quan sát phản ứng của cô gái nhỏ nhà mình.

“Diêm, cô Lâm rất có tài năng người mẫu thiên phú, nếu như có cơ hội hai người nên hợp tác với nhau.” Công chúa Saya chân thành giới thiệu, vẻ ngoài tôn quý của cô chỉ người con gái lớn lên trong gia đình quý tộc mới có được.

“Cô Lâm rất xuất sắc, nếu có thể hợp tác thì đó là vinh hạnh của tôi.” Diêm Quân Lệnh của hôm nay nói chuyện đặc biệt dễ nghe, nhưng trong lòng lại nghĩ, anh rất muốn để cô gái nhỏ nhà anh hợp tác với công ty anh, nhưng “Người ta” vốn dĩ không tình nguyện.

“Diêm tổng khách sáo rồi, là vinh hạnh của tôi.” Lâm Lam chủ động bắt tay, nắm tay Diêm Quân Lệnh thật mạnh, trong lòng đắc ý ai bảo anh giả vờ.

Diêm Quân Lệnh một chút phản ứng cũng không có.

Công chúa Saya nhìn đồng hồ, nói vói Lâm Lam, “Nếu mọi người đã có duyên như vậy, chi bằng tối nay tôi mời?”

“Xin lỗi công chúa điện hạ, tôi tuy rất muốn đi, nhưng bác sĩ dặn trình diễn xong lập tức tẩy trang tiếp tục điều trị.” Lâm Lam cũng nhìn ra công chúa Saya nói là mới cô và Diêm Quân Lệnh, nhưng ánh mắt nhìn người đàn ông của cô không rời.

Lâm Lam có ấn tượng không tồi về công chúa Saya, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót.

Quả nhiên câu trả lời của Lâm Lam khiến cho ánh mắt của Helen dấy lên sự vui mừng, nhưng rất nhanh đổi thành sựu tiếc nuối, nói với Lâm Lam lời chúc tốt đẹp, sau đó kêu người đưa Lâm Lam về.

Một lát sau xung quanh chỉ còn lại công chúa Saya và Diêm Quân Lệnh.

“Diêm, lần này anh đã giúp tôi một chuyện lớn, bất luận thế nào tôi cũng phải cảm ơn anh, có thể nể mặt tôi cùng ăn bữa tối không?” công chúa Saya thành khẩn mời.

Lời của đối phương đã nói tới từ thể diện, Diêm Quân Lệnh nếu như từ chối thì là không nể mặt công chúa, nhẹ nhàng cong người, một tay đặt lên ngực, cung kính nói, “Là vinh hạnh của tôi.”

Chỉ là cho dù như vậy, ánh mặt của Diêm Quân Lệnh vẫn chú ý bóng dáng của cô gái nhỏ nhà anh.

Lâm Lam ra khỏi sàn diễn, để tránh ánh mắt của phóng viên, cô đi ra từ cửa sau. Ngồi trong xe ngó trước ngó sau chờ đợi, nghĩ rằng Diêm Quân Lệnh sẽ lập tức ra theo, nhưng 10 phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Diêm Quân Lệnh đâu.

“Không phải là đi ăn cơm với công chúa thật rồi chứ?” Lâm Lam lẩm bẩm trong miệng.

Tăng Tuyết không biết Lâm Lam đang đợi cái gì, tò mò hỏi, “tiểu Lam cô đang lẩm bẩm cái gì vậy, chúng ta rốt cuộc đang đợi ai?”

“Đang đợi... chị Tuyết, chị nhìn xem kia có phải là Hàn Hinh Nhi không?” Lâm Lam vừa muốn nói đang đợi boss đại mà cô yêu nhất, không ngờ ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Hinh nhi ôm bụng từ bên trong đi ra, trên váy trắng nhuốm vệt máu, liền hỏi.

Tăng Tuyết cũng thấy lạ nhìn qua, nghi ngờ hỏi, “Hình như đúng rồi, nhưng cô ta làm sao vậy?”

“Đau quá, cứu tôi...” Hàn Hinh Nhi không nhìn thấy Lâm Lam ở trong xe, liền vẫy vẫy tay miệng cầu ú ớ đau đớn.

Lâm Lam khẽ hô lên, “Vương Đại, đưa cô ta lên xe!”

“tiểu Lam, nhưng mà cô ta...”

“Nhanh!”
Bình Luận (0)
Comment