Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 312

“Tôi cho rằng cô không muốn gặp tôi nữa.” Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam xuống xe.

“Tại sao không gặp nữa? Tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Đồng tổng.” Người đàn ông trước mắt răng trắng môi hồng, nếu không trải qua những chuyện như vậy, cô chỉ cho rằng người đàn ông với khuôn mặt như vậy, vừa tinh khiết vừa ôn nhu lương thiện.

“Vào bên trong ngồi chứ.” Đồng Thiên Hoa chỉ vào quán cà phê bên cạnh.

Lâm Lam gật đầu, bây giờ cô là nhân vật công chúng, Đồng Thiên Hoa cũng có thân phận đặc biệt, không thích hợp ở trên phố bàn luận sự tình.

Hai người đi vào quán cà phê bên đường, Lâm Lam mới quay lại nhìn Đồng Thiên Hoa một lần “Đồng tổng tìm tôi có việc?”

“Ngược lại không có việc.” Lúc Đồng Thiên Hoa nói câu này ánh mắt đều nhìn Lâm Lam, thở nhẹ một hơi “Nếu như tôi nói tôi thật lòng muốn cứu ba cô, cô sẽ tin chứ?”

“Ừm.” Lâm Lam dường như không bao giờ muốn nói lại vấn đề này.

Lầ này đổi ngược lại là Đồng Thiên Hoa, có chút không chắc chắn nhìn Lâm Lam “Cô luôn khiến người khác phải bất ngờ.”

“Cũng có thể thay đổi được gì?” Lâm Lam lặng lùng nhìn Đồng Thiên Hoa, lại không bị cái hình dáng của người đàn ông này lừa nữa.

“Rời xa Diêm Quân Lệnh, đi theo tôi, tôi sẽ để cô đi trên đường trở thành người mẫu nổi tiếng nhất, được không?” Trò chơi trong bóng tối sụp đổ, Đồng Thiên Hoa cuối cùng cũng nói thẳng ra.

Cái vòng tròn người mẫu này nói dễ đi thì cũng dễ, nói không dễ đi cũng chẳng dễ đi chút nào, có hậu trường vững mạnh phía sau chống lưng, thì con đường đi cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng Lâm Lam chỉ bình thản nhìn Đồng Thiên Hoa “Nếu tôi muốn một bước lên trời, tôi tìm chồng tôi là được rồi. Tôi hôm nay có thể ngồi với anh trong không khí hòa bình như thế này để nói chuyện, là bởi vì tôi đã từng tin tưởng anh, anh cũng là thật sự muốn giúp ba của tôi, cho dù là lý do là gì đi nữa.” Nghĩ tới ngày đó Vương Triều Tửu đến, Lâm Lam vừa tan vỡ vừa thanh tình. Hôm nay biết mọi thứ đều là do Đồng Thiên Hoa tính kế, vậy anh cũng hoàn toàn có lý do động đến cô.

Mặc dù anh ta không có làm như vậy, Lâm Lam tin tưởng niềm kiêu ngạo riêng của Đồng Thiên Hoa. Cô chỉ không thể chấp nhận được một người sống vì lợi ích của bản thân mình, mà xem thường tính mạng người khác.

Cô và Đồng Thiên Hoa không cùng một loại người.

“Tôi chỉ là đang đợi cô cam tâm tình nguyện.” Ánh mắt Đồng Thiên Hoa nhìn thẳng vào Lâm Lam nói.

“Tôi sợ làm Diêm tổng thất vọng, giữa chúng ta sau này không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa. Tôi sẽ không thích anh, cũng đừng nói chuyện cam tâm tình nguyện.” Lâm Lam nói xong đứng dậy “Cảm ơn Đồng tổng những ngày ở Paris đã chiếu cố tôi, hy vọng sau này không gặp lại.”

Nói xong Lâm Lam đứng dậy rời đi, không có một tia do dự.

Đồng Thiên Hoa ngồi trên bàn, vỗ nhẹ theo tiết tấu trên mặt bàn, lời của người phụ nữ này không ngừng lặp lại, tôi sẽ không thích anh, cũng đừng nói chuyện cam tình nguyện.

Đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với một người con gái, cũng là lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng như vậy, lẽ nào Đồng Thiên Hoa anh không bằng Diêm Quân Lệnh sao?

Đồng Thiên Hoa và Diêm Quân Lệnh trước năm mười một tổi đã cùng nhau sống ở một chiến khu, nhưng bên kia là con trai của thủ trưởng, mà ba anh chỉ là một lính hậu cần bình thường, sau đó một lần bị đuổi khỏi chiến khu này ông nội cũng là vì vậy mà đến tòa án.

Anh có vẻ ngoài hơi nữ tính, thậm chí còn xinh đẹp hơn con gái, vậy nên thường bị bắt nạt, sau đó gia đinh lụn bại, anh thậm chí trở thanh mục tiêu bị làm nhục của những đứa trẻ khác. Thẳng cho tới sau này anh nhịn không được phát hận đánh lại, mới làm những người đó sợ anh.

Cũng là từ thời điểm đó, anh biết anh và những người khác không giống nhau, ví dụ như anh và Diêm Quân Lệnh, một người sinh ra đã ngồi trên nôi vàng, một người phản lăn lội trên bùn, khoảng cách giống như bầu trời và mặt đất.

Bây giờ anh không còn là đứa trẻ không quyền không thế năm đó nữa rồi, nhưng cả đời anh dường như không bước ra được khỏi bóng tối đó, người con gái lần đầu tiên anh thích lại thuộc về Diêm Quân Lệnh.

A a...

Đồng Thiên Hoa nhìn cánh cửa dần dần khép kín lại, nhấm nháp ly cà phê của mình, lần này “Tầm Hoan” bị niêm phong, gây thiệt hại không hề nhỏ chút nào, đặc biệt là dòng vốn, cộng với lần trước Diệp thị phá sản, Tịnh An lại bị phát hiện, tình hình của anh bây giờ rất không ổn.

“Ha ha ha...”

Lặng lẽ ngồi ở đó rất lâu, Đồng Thiên Hoa bỗng dưng cười lớn lên. Không phải là cười vì anh bị từ chối, mà là vì anh phát hiện bản thân mình có khoảng khắc lại đáng thương đến vậy.

Lần trước xuất hiện cảm xúc này, Đồng Thiên Hoa cũng không nhớ là khi nào nữa, chắc là lần mẹ anh chạy theo người đàn ông khác, vứt bỏ anh và ông nội, đều là chuyện ngày còn bé của anh? A a.

Đồng Thiên cắn môi, cả người mặc quần áo màu sáng giản dị, chuẩn bị rời đi.

Peng...

Khi cánh cửa được mở ra, một nắm lấy đánh thẳng vào khuôn mặt này làm người khác cảm thấy đẹp đến u buồn này, anh lùi ra sau vài bước.

“Úi!” Đồng Thiên Hoa đứng vững, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh không tức giậ và cười, hộc ra một ngụm má, mặc dù có vòng đen quanh mắt, nhưng nụ cười vẫn rất quyển rũ “Lo lắng à?”

“Giữa chúng ta chỉ có việc làm ăn kinh doanh, vì một người phụ nữ, Đồng Thiên Hoa cậu đâu sống càng lúc càng tiến bộ rồi.” Diêm Quân Lệnh nhận được tin của Vương Đại, cấp tóc chạy đến đây, lại biết người phụ nữ nhỏ của anh rời đi rồi, mà Đồng Thiên Hoa vẫn còn ở trong tiêm cà phê.

“Lẽ nào Diêm thiếu gia không phải? Bởi vì một người phụ nữ mà xé toạt mặt mình, cũng thật bất ngờ.” Nói xong Đồng Thiên Hoa lại thổ ra một ngụm máu, nhìn thấy được nắm đấm này của Diêm Quân Lệnh có bao nhiêu nặng.

“Xé rách mặt? Giữa chúng tôi còn cần phải nói cái này sao?” Nghe xong lời Đồng Thiên Hoa, Diêm Quân Lệnh cảm thấy buồn cười.

Đồng Thiên Hoa làm ăn vi phạm pháp luật, điều quan trọng nhất là buôn lậu, buôn bán phụ nữ, ép các nghệ sĩ nữ buôn bán mại dâm, thậm chỉ còn dùng ma túy kiểm soát họ. Vi phạm pháp luật, không có một chút tính người. Mặc dù Diêm Quân Lệnh không phải là quân nhân, nhưng ở quân đội sống lâu như vậy, cũng không cho phép cái người Đồng Thiên Hoa tiếp tục hung hăng nữa.

“A, nói cũng đúng. Dù sao loại cặn bã như tôi làm sao so sánh với ngài Diêm được.” Đồng Thiên Hoa càng cười càng sảng khoải, nhưng nét mặt cũng biến rồi “Diêm thiếu gia không sợ yêu người phụ nữ kia như vậy, sẽ khiến cô ấy trở thành điểm ấy của ngài chứ?”

“Tôi ngày trước thực sự có lo lắng, nhưng bây giờ vì mọi thứ đã phơi bày trước mắt, tôi giả vờ không lo lắng cậu tin không? Diêm Quân Lệnh cười lạnh hỏi.

“Không tin.” Mắt của Diêm Quân Lệnh sưng càng lợi hại, nhưng nụ cười vẫn rất mê người, còn chưa đủ, còn xong Đồng Thiên Hoa nghiêm túc nhìn thẳng Diêm Quân Lệnh “Tôi hình như thích người phụ nữ của anh rồi.”

“Vậy thì sao?” Sắc mặt Diêm Quân Lệnh xám xịt.

“Nói không chừng cô ấy cũng sẽ thích tôi.” Đồng Thiên Hoa ngạo mạn nói, dường như đây là sự thật.

“Haha, Đồng Thiên Hoa đừng nằm mơ nữa, động vào người phụ nữ của tôi? Vậy trước tiên phải suy nghĩ làm sao thu diện cục diện rắm rối này đã.” Diêm Quân Lệnh cười mỉa mai, trong lòng có nhiều điều không chắc chắn, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra chút gì.

Lâm Lam là vợ của anh, Diêm Quân Lệnh quyết không để người khác dòm ngó.

“Vậy chúng ta chờ xem nhé.”Đồng Quân Lệnh dùng giấy ướt lau đôi mắt đang sưng vù lên, nhìn thẳng Diêm Quân Lệnh, rồi bước về sau rời đi.

Diêm Quân Lệnh đứng một chỗ, siết chặt nắm đắm. Trò chơi này nhìn như anh thắng rồi, nhưng tâm ý của phụ nữ sâu thẳm, không ai có thể nói rõ điều đó.

Đây mới là điều anh sợ và không chắc chắn nhất.
Bình Luận (0)
Comment