Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 323

Lâm Lam nhìn Tần Sâm, nói ra từng câu từng chữ.

Tần Sâm không ngờ Lâm Lam lại cứng rắn như vậy, vẻ mặt anh ta hơi lúng túng, chuyện lần này không phải anh ta muốn, nhưng lại là kết quả từ sự nhượng bộ của anh ta. Lúc này trên mạng đang có một lượng lớn bài viết tiêu cực liên quan đến việc Lâm Lam giành nguồn lực của Đỗ Tịch, tin này đến tin khác thi nhau xuất hiện, công ty giải trí Tân Trí vừa mất đi Bành Ngọc và Vu Giai, nếu như mất thêm Đỗ Tịch thì tổn thất quá lớn.

Quan trọng nhất là những cổ đông đứng sau Đỗ Tịch.

Lần này đánh mất vai diễn trong "Hán Vương" có ảnh hưởng vô cùng lớn đến toàn bộ kế hoạch phát triển của Đỗ Tịch, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến đối phương nổi giận với Lâm Lam.

"Cô Lâm, ăn quá nhiều, dễ khó tiêu đấy." Khúc Khải vốn dĩ đã có thành kiến với Lâm Lam, nhưng bởi vì lần trước bị Tần Sâm uy hiếp nên vẫn không dám làm lớn chuyện.

Nhưng lần này thì khác, Lâm Lam đã động vào những người không nên động.

"Con người tôi từ trước đến nay chỉ lấy những thứ bản thân nên lấy, không có gì khó tiêu cả." Lâm Lam bình tĩnh nhìn Khúc Khải, không còn vẻ ngô nghê khi đứng trước mặt Diêm Quân Lệnh, cô đứng thẳng người, khí chất lạnh lùng điềm tĩnh, còn mang theo đôi phần nghiêm nghị.

Khúc Khải giật mình trước khí thế của Lâm Lam, mất vài giây mới có thể định thần lại, nhưng con bé này lấy can đảm từ đâu thế, trước đây có chủ tịch Tần chống lưng cho cô ta, nhưng giờ thì không hẳn.

"Chủ tịch Tần, anh thấy thế nào." Khúc Khải không thể làm gì Lâm Lam, không có nghĩa là Tần Sâm cũng không thể.

Sắc mặt của Tần Sâm cũng khó coi, trước đây anh ta biết sau lưng Đỗ Tịch có một nguồn lực khác đang nâng đỡ, nhưng không ngờ đối phương lại bảo cổ đông gây áp lực cho anh ta, lại thêm dư luận nên anh ta cũng không cách nào khăng khăng giúp đỡ Lâm Lam được.

"Lâm Lam, lần này là quyết định của công ty, không thể làm theo ý kiến cá nhân của cô được, còn nữa, bắt đầu từ hôm nay sẽ điều cô sang bộ phận nghệ sĩ mới, sau này công việc của cô sẽ do Khúc Khải phụ trách." Tần Sâm cảm thấy rất khó xử, nhưng sau cùng vì lợi ích của công ty, anh ta chỉ có thể lựa chọn hy sinh cô.

Còn việc Lâm Lam theo Khúc Khải, anh ta cũng biết hai người có xích mích với nhau sau chuyện của Bành Ngọc, nhưng giao cô cho Khúc Khải dẫn dắt cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.

"Chủ tịch Tần anh nói gì thế?" Tăng Tuyết tưởng mình đã nghe nhầm.

Sắc mặt của Lâm Lam cũng trầm xuống: "Chủ tịch Tần ra quyết định như vậy, đã thông qua sự đồng ý của Coco chưa?"

"Coco đã đi công tác, sau khi cô ấy trở về tôi sẽ báo với cô ấy. Sự việc tạm thời cứ quyết định như thế, Lâm Lam ở lại còn những người khác đều ra ngoài đi." Tần Sâm trông thì ôn hòa, nhưng cũng không cho phép Lâm Lam và Tăng Tuyết một mực coi thường sự uy nghiêm của anh ta.

Tăng Tuyết còn định nói gì đó, nhưng trước ánh mắt lạnh nhạt của Tần Sâm, cô ấy chỉ có thể rời khỏi.

Lúc Đỗ Tịch đi lướt qua Lâm Lam, gương mặt cô ta bình tĩnh, không thể hiện niềm vui của kẻ chiến thắng, cũng không có sự châm biếm đối với cô. Điều này khiến Lâm Lam bỗng cảm thấy, đối phương có khả năng đi đến hôm nay hoàn toàn không phải kiểu người như Vu Giai sánh được, mà cô ta có thể bình thản khiến cho Tần Sâm phải nhường nguồn lực mà cô có được, lại còn đá Coco đi, bản lĩnh này thật sự làm người khác kinh ngạc thán phục.

"Tiểu Lam..."

"Chị ra ngoài trước đi." Tăng Tuyết không yên tâm để Lâm Lam ở lại một mình nên nhỏ giọng gọi cô, Lâm Lam nhìn cô ấy bằng ánh mắt an ủi, đến lúc này cô cũng không cho rằng Tần Sâm sẽ thật sự bỏ rơi cô...

Tăng Tuyết bất lực, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Khi phòng làm việc chỉ còn lại Tần Sâm và Lâm Lam, đối phương mới đột nhiên trút bỏ vẻ lạnh lùng trước đó, hơi áy náy nhìn Lâm Lam: "Xin lỗi cô, Đỗ Tịch có cổ đông lớn đứng sau lưng, họ gây áp lực nên tôi cũng không còn cách nào."

"Tôi hiểu." Chỉ một câu nói của Tần Sâm, Lâm Lam bèn nhận ra hoàn cảnh của bản thân.

"Bên Coco tôi đã có sự chuẩn bị, nhưng với tính cách của cô ấy nhất định sẽ không đến bộ phận người mới, cô xem thử có thể giúp tôi khuyên cô ấy không, suy cho cùng hiện tại Tân Trí đang gặp khó khăn, thêm được nhiều người mới cũng góp thêm một chút sức lực cho công ty." Tần Sâm vẫn chưa muốn mất Coco, suy cho cùng với năng lực của Coco thì việc thong thả dẫn dắt vài nghệ sĩ mới hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng nếu như để cô ấy bên cạnh Lâm Lam, công ty không kiểm soát nổi Lâm Lam. Như vậy sẽ lại đắc tội với cổ đông lớn, Tần Sâm cũng rơi vào thế lưỡng nan.

"Xin lỗi." Lâm Lam không phải Thánh Mẫu, công ty đối xử với cô như vậy, cô còn đi van nài cho anh ta, huống hồ với tính cách của Coco không phải cô muốn khuyên là được. "Chủ tịch Tần cũng đã nói rồi, tính của Coco sẽ không vào bộ phận người mới, dù tôi có khuyên nhủ thì kết quả vẫn như vậy."

"Tiểu Lam..."

"Chủ tịch Tần vẫn còn nhớ lời hứa trước đây của chúng ta chứ?" Lâm Lam cắt ngang lời của Tần Sâm, hỏi thẳng.

"Tôi nâng đỡ cô, cô kiếm tiền cho tôi, giúp công ty phát triển vững vàng."

"Hợp đồng của chúng ta còn tám tháng nữa, tôi sẽ tiếp tục tuân thủ." Lâm Lam ngụ ý rằng Tần Sâm nên tuân thủ lời hứa của anh ta.

Tần Sâm mấp máy môi, không phải anh ta không muốn nâng đỡ Lâm Lam, chỉ là cô đã phát triển quá nhanh, chắn đường quá nhiều người, bây giờ không những trở thành chủ đề của những bài viết tiêu cực trên mạng, mà còn liên lụy đến công ty.

"Tôi sẽ đi theo Khúc Khải, nhưng những lời mời thuộc về tôi, dù là một việc tôi cũng sẽ không nhường." Sau khi bày tỏ thái độ với Tần Sâm, Lâm Lam trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của anh ta.

Tần Sâm bị cổ đông lớn giáo huấn một trận, bây giờ lại bị Lâm Lam từ chối một cách phũ phàng nên sắc mặt rất khó coi. Sau khi hít thở sâu, anh ta gọi cho Khúc Khải: "Những lời mời tiếp theo của Lâm Lam, sau khi anh sắp xếp xong thì gửi cho tôi một bản."

"Vâng, chủ tịch Tần." Khúc Khải mỉm cười sâu xa, Đỗ Tịch đi bên cạnh liếc nhìn anh ta, xem ra cuối cùng người nào đó đã được như mong muốn.

"Chúc mừng."

"Còn không phải là mọi công lao của cô, nhưng Coco này cũng thật lợi hại, đưa Lâm Lam đến Paris một chuyến thì đã có được buổi trình diễn và chụp ảnh bìa của GGI, tài năng thật tuyệt vời." Khúc Khải tỏ ra rất tán thưởng trước năng lực của Coco, nhưng lại không biết những việc này hoàn toàn là Lâm Lam dựa vào công sức của chính mình mà có được.

“Sau đó không phải cũng bị anh giành mất một cách dễ dàng hay sao?" Đỗ Tịch lười nhác đáp lại, đôi mắt nhỏ và dài nổi bật lên nhờ lớp trang điểm, khi ngước nhìn người khác mang theo nét e lệ thẹn thùng.

Có thể sở hữu địa vị như hiện tại, không ai dám xem thường sức hút của Đỗ Tịch.

“Cũng đều thuộc về cô mà." Khúc Khải trả lời một cách đắc ý, Đỗ Tịch không nói gì, cũng không thể hiện thái độ. Khúc Khải không kìm được, thì thầm: "Lần này giám đốc Hoắc đã giúp chúng ta không ít, sau này cô phải đền đáp người ta thật tốt."

Khúc Khải nói những lời cảm ơn đó một cách vô cùng mập mờ.

Nhưng Đỗ Tịch không phản ứng gì mấy, làm Khúc Khải sốt ruột: "Mặc dù giám đốc Hoắc hơi lớn tuổi một chút, nhưng khí phách hay phong độ đều thuộc hàng thượng thừa, không phải chính là kiểu ông chú đẹp trai mà con gái các cô thường yêu thích hay sao? Huống hồ với khả năng tài chính của giám đốc Hoắc, đừng nói là Tần Sâm, cho dù Đỉnh Thành cũng không địch lại nổi, cô đi theo ông ấy sẽ không bị thiệt thòi."

"Giám đốc Hoắc đối xử với tôi không phải kiểu như anh đã nghĩ." Đỗ Tịch hiếm khi phản bác một câu, quay người rời khỏi công ty.

Khúc Khải nhìn theo bóng lưng của Đỗ Tịch, sốt ruột vỗ vỗ đùi, nếu như có thể bám vào cây cổ thụ nhà họ Hoắc này, vậy thì Đỗ Tịch có thể tung cánh bay thật cao rồi.

Anh ta quay người, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Lam, chợt thay đổi biểu cảm ngay: "Nghe nói chiều nay cô sẽ đi chụp ảnh bìa cho Tài Trí?"

"Ừm." Lâm Lam ừm một tiếng, muốn biết Khúc Khải định nói gì.

"Vậy thì cô không cần đi nữa, tôi đã sắp xếp lịch trình khác cho cô." Khúc Khải nói xong đưa cho Lâm Lam một bản thông báo, cô không nhận, anh ta dứt khoát nhét vào lòng cô: "Tôi không phải Coco, không có nhiều kiên nhẫn."

"Anh đừng ức hiếp người quá đáng!" Tăng Tuyết giận dữ.

Khúc Khải liếc mắt: "Cô nói sai rồi đấy, tôi đang giúp cô ta mà."

Nói xong, Khúc Khải quay người bỏ đi, Tăng Tuyết rất tức giận, hỏi Lâm Lam với giọng buồn bã: "Tiểu Lam, bây giờ phải làm thế nào?"

"Hẹn tổng biên tập của tạp chí Tài Trí, chúng ta đi chụp ảnh bìa."

"Hả?"

"Hả gì chứ, đi thôi." Lâm Lam không định làm một chú thỏ trắng.

"Được!" Lần này giọng nói của Tăng Tuyết đã nhanh nhẹn thoải mái hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment