Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 335

Lâm Lam hóa đá tại chỗ, thấy ánh mắt vừa đau lòng vừa mãnh liệt của Tần Sâm, cô nhất thời không biết làm thế nào, nên nói gì? Còn nữa lão già mà Tần Sâm nói là ý gì? Lâm Lam thực sự không hiểu.

Nhưng cái câu vật lộn giữa một đám đàn ông thì Lâm Lam hiểu.

“Xin lỗi, thứ tôi muốn có lẽ Tần tổng không thể cho được.” Lâm Lam luôn nghĩ rằng Tần Sâm không giống những người khác, anh ta chấp nhận điều kiện ngặt nghèo mà kí cái hợp đồng một năm kia với mình, ít nhiều cũng là tin tưởng tài năng của cô, tin tưởng nhân phẩm của cô, càng tin là cô xứng đáng

Nhưng hôm naynghe những lời thổ lộ không đúng nghĩa này, Lâm Lam cảm thấy trong lòng mình có một số thứ đã bị sụp đổ, có thể cô đã từng tin tưởng Tần Sâm, nhưng giờ phút này ngoài sự trào phúng ra thì cô không biết mình nên có cảm xúc gì.

“Chẳng lẽ lão gì kia có thể cho em?” Tần Sâm có chút tức gận hỏi.

“Uhm, đúng là có thể.” Ngay cả tâm trạng giải thích đôi ba câu Lâm Lam cũng không có, nếu sự tin tưởng đã bị sụp đổ thì cô có nói gì đi chăng nữa ngược lại cũng chỉ giống với việc nói lời xáo rỗng.

“Em...” Tần Sâm định mở miệng ra mắng chửi Lâm Lam, nhưng lời đến miệng, nghĩ đến đạo đức bao năm rèn luyện anh liền nhịn xuống.

“Nếu Tần tổng không còn chuyện gì khác thì có thể nhường đường không?” giọng nói Lâm Lam có chút lạnh.

Miệng Tần Sâm mở lớn, bộ dạng định nói lại thôi, Lâm Lam không có tâm trạng nào mà phí thời gian với anh ta, cô dứt khoát lách qua người Tần Sâm, nhưng vừa đi được mấy bước, Lâm Lam và Tần Sâm đều rõ là việc hợp tác giữa hai người đến giờ phút này cũng coi như là chấm dứt.

Tâm trạng vô cùng ủ rũ.

Lâm Lam không quay lại buổi yến tiệc nữa mà trực tiếp đi ra khỏi khách sạn bằng cửa phụ, nếu còn nán lại thêm chút nữa cô thực sự không thể hô hấp được nữa.

Cũng không biết Tần Sâm đã nghe phong phanh được gì, nhìn thấy gì, nhưng bị người trước đây mình đã từng tin tưởng nhục mạ như vậy, tâm trạng của cô hiện giờ không nói cũng đủ biết là khó chịu nhường nào.

Vốn tưởng rằng kể cả tương lại cô và Tần Sâm không hợp tác với nhau nữa thì hai người vẫn là bạn tốt, nhưng hiện giờ xem ra chỉ còn là chuyện viển vông.

Trước đây Tần Sâm muốn lấy đi cơ hội chụp ảnh bìa tạp chí của cô, lúc đó có thể hiểu được là do người đứng sau Đỗ Tịch gây áp lực, nhưng hôm nay thì sao?

Diêm Quân Lệnh đợi rất lâu vẫn không thấy cô gái nhỏ đi ra, đúng lúc đang định gọi điện thì nhìn thấy Lâm Lam nhắn tin đến, “Em có chút không thoải mái nên về nhà trước rồi.”

“Không khỏe?” Diêm Quân Lệnh hơi lo lắng.

Nhưng đợi một lúc lâu mà điện thoại vẫn không thấy có tin nhắn trả lời, Diêm Quân Lệnh không yên tâm, quét mắt sang Đồng Thiên Hoa, xác nhận không liên quan đến anh ta mới đứng dậy tìm Sally để chào tạm biệt.

Trần Văn muốn đi theo anh nhưng tiếc là Diêm Quân Lệnh không để cô có được cơ hội đó.

Vừa ra khỏi buổi tiệc Diêm Quân Lệnh đã gọi điện thoại cho Lâm Lam, nhưng không thấy cô gái nhỏ bắt máy, nỗi lo lắng trong lòng càng lớn hơn, anh nhanh chóng gọi điện cho Vương Đại và Lộc Tam.

“Bà chủ nhỏ gọi taxi, chuẩn bị đến nhà rồi, ông chủ yên tâm.” Một câu này của Vương Đại coi như khiến Diêm Quân Lệnh yên tâm hơn, anh khởi động xe về biệt thự, anh cảm thấy nha đầu nhà mình chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó nếu không sẽ không đường đột trở về như vậy.

Lâm Lam biết rất có thể Vương Đại và Lộc Tam đang theo phía sau cô, nhưng hôm nay cô thực sự không muốn ngồi xe của họ, để họ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, nên cô dứt khoát gọi xe tự mình về Đỉnh Thành Quốc Tế.

Nhưng về đến nhà cô lại sợ ba nhìn thấy bộ dạng suy sụp mất tinh thần của mình, nên cô đến bên chiếc chòi nhỏ của biệt thự để điều chỉnh lại tâm trạng, ai ngờ nhìn thấy ông lão ham mê đánh cờ kia, ăn cơm tối xong liền ra ngoài này đi dạo, lại còn đang đấu cờ với một ông lão khác ở biệt thự kế bên, hai người già đấu cờ khó phân thắng bại dưới ánh đèn đường.

Lâm Lam nhất thời không biết nói gì, cô tiến về phía trước chỉ cho Lâm Phúc Sinh, “Ba, đánh vào đây!”

“Nhìn người khác đánh cờ mà không xen vào mới là quân tử!” Lâm Lam mới nói được hai chữ thì ba cô liền quay đầu lại hét lên với cô, sau đó tiếp tục đánh cờ.

Lâm Lam lặng lẽ im miệng, tách khỏi Lộc Tam và Vương đại, cô một tay chống cằm nhìn ba già đánh cờ, đến khi đánh xong một ván, cô liền kéo tay Lâm Phúc Sinh đang muốn đánh tiếp, “Ba, ngày mai đấu tiếp, mai đấu tiếp.”

“Thôi được.” Lâm Phúc Sinh không can tâm để bị thua, nhưng nhìn sắc trời đã khuya, sau đó nhìn đồng hồ chỉ có thể nhịn xuống. Dưới sự dìu đỡ của Lâm Lam, ông chầm chậm đi về biệt thự.

Tách, tách...

Đúng vào khoảnh khắc Lâm lam đang dìu ba già ngồi chơi cờ đã lâu, bước đi chao đảo, đẩy cửa biệt thự đi vào thì ở một góc tối, một chiếc máy ảnh đang chĩa về phía họ nháy mấy tấm.

Đến khi Diêm Quân Lệnh về đến nhà thì Lâm lam cũng đã tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ đang chơi đùa cùng Vượng Tài ở phòng khách, tâm trạng cô lại trở về như bình thường, dường như ở buổi yến tiệc không hề xảy ra chuyện gì vậy.

“Không sao chứ?” Tuy bánh bao nhỏ trông giống như không có chuyện gì, nhưng Diêm Quân lệnh vẫn không thể yên tâm được.

“Có thể có chuyện gì chứ? Chuyện lớn nhất còn không phải là bị anh làm cho buồn nôn à.” Lâm Lam dí dỏm trêu chọc.

Khuôn mặt tuấn tú của Diêm Quân Lệnh trùng xuống, ngồi xuống bên cạnh Lâm Lam, “Bánh bao nhỏ, em không thích nghe mấy lời nói thật lòng?”

“Là không nghe được những lời nói sến sẩm.” Dứt lời Lâm Lam cười lăn trong lòng của Diêm Quân Lệnh, nhưng cứ nghĩ đến biểu cảm lúc đó của Trần Văn, Lâm Lam có chút ngầm hả dạ.

“Thế thì sau này quen dần.” Không những không có ý định sửa, Diêm Quân Lệnh còn bá đạo ra lệnh cho bánh bao nhỏ nhà anh phải quen với việc đó.

Lâm Lam lo lắng, “Không phải Đồng Thiên Hoa nói đúng rồi chứ, gần đây anh thực sự xem mấy bộ phim ngôn tình cẩu huyết?”

“Im miệng!” Diêm Quân Lệnh cứ nghĩ đến mấy quyển sách “Dạy bạn cách theo đuổi thành công cô gái mình thích”, “Một trăm câu nói phụ nữ thích nghe nhất”, “N chuyện bắt buộc phải làm khi theo đuổi một cô gái” đang nằm ở văn phòng là da đầu anh lại tê lại, chẳng lẽ sở thích của bánh bao nhỏ nhà anh không giống với những người phụ nữ bình thường.

“Thật à?” Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt kì lạ, liền nhìn thấy trên khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện một vệt phiếm hồng khả nghi, cô ngay lập tức hiểu ra, thì ra đúng là như vậy.

“Đừng nói nữa, không còn sớm nữa, lên tầng nghỉ ngơi.” Diêm Quân Lệnh khó chịu cắt lời Lâm Lam, yêu cầu cô theo mình lên tầng, anh từ chối trả lời câu hỏi khi nãy.

Lâm Lam sắp xếp cho Vượng Tài xong bèn lóc cóc đi theo sau người đàn ông, đáy mắt tràn ngập vẻ hóng chuyện, trên mặt thì cười hi hi. Diêm Quân Lệnh thấy bánh bao nhỏ như vậy, vừa thích thú vừa bất lực, thừa lúc Lâm Lam đang thăm dò mà sáp lại gần, anh ôm ngang người cô, đi thẳng đến phòng ngủ.

“Này, anh thả em xuống, ba ở đây đó!”

“Ba ngủ rồi.” Khuôn mặt Diêm Quân Lệnh đắc ý, nở nụ cười xấu xa.

Lâm Lam bực bội, hình như cô lại bị người đàn ông này lừa rồi, đúng là đáng ghét.

“Hôm nay rốt cục là bị làm sao?” Đè cô ở trên giường, Diêm Quân Lệnh không kìm được hỏi lần nữa, anh luôn cảm thấy nha đầu này đột nhiên trở về là có nguyên nhân.

“Nặng quá, anh đè đau em.” Lâm Lam cố tình chuyển chủ đề, chuyện hôm nay cô không muốn nói cho Diêm Quân Lênh, với tính khí của người đàn ông này, không biết là sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Hơn nữa trở về nghĩ kĩ lại, Lâm Lam cảm thấy hình như là Tần Sâm hiểu nhầm cô rồi, hoặc là mọi chuyện chưa đến mức trầm trọng như cô nghĩ.

Thấy cô gái nhỏ ở bên dưới thực sự không muốn nhắc đến, Diêm Quân Lệnh cũng không muốn miễn cưỡng nữa, anh cúi đầu hôn lên đôi môi hồng mềm mượt kia, đây là chuyện mà anh đã muốn làm ở buổi tiệc của Sally.

Lâm Lam không kháng cự, ngược lại đưa hai tay vòng ra sau cổ Diêm Quân Lệnh khiến nụ hôn càng sâu hơn.

Trời đã về khuya, trong căn phòng ấm áp là cảnh xuân động lòng người.

Trong mơ hồ, Lâm Lam vẫn nghĩ cuộc đối thoại của mình với Tần Sâm ngày hôm nay quả thực hơi quá, đợi ngày mai đi giải thích vậy, dù gì thì hợp đồng của họ vẫn còn hạn bảy tháng.

Chung quy lại là Lâm Lam vẫn không muốn từ mặt, nhưng cô không biết rằng một thảm họa lớn đang chờ đợi cô vào ngày mai.
Bình Luận (0)
Comment