Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 362

Khi Thẩm Hoằng tới thì Lý húc đã được đưa đi bệnh viện, còn Diêm Quân lệnh tay đầy máu, trên vai cũng vài chỗ vị trầy xước, trên người đầy tro đen, thương cho chàng đẹp trai toàn thân đầy mùi máu tanh.

“Người thế nào rồi?” Thẩm Hoằng không dám đi hỏi Lý Húc, mà giữ Giả Tử Hằng vừa mới đi ra sốt ruột hỏi.

“Đã không còn nguy hiểm, nhưng phải tới tối mới tỉnh lại được.” Giả Tử Hằng nắm chặt tay của Thẩm Hoằng, vỗ nhẹ vào áo bluse nhìn về phía Diêm Quân Lệnh mà nói.

Thẩm Hoằng thở phào nhẹ nhõm, lại gần Diêm Quân Lệnh, “Lão đại, anh nghe thấy không? Anh hai nói tiểu Lý không sao rồi.”

“ừm.” Diêm Quân Lệnh lúc này mới ừm một tiếng, nhìn lại quần áo của mình, sờ túi áo rồi nói, “Đi mua giúp tôi bộ quần áo, tiện thay luôn cái điện thoại này.”

“Chuyện nhỏ, em đi ngay đây.” Thấy sắc mặt anh cả đỡ hơn chút, Thẩm Hoằng liền đi giải quyết công chuyện, cảnh tượng vừa rồi dọa anh chết khiếp.

Chờ Thẩm Hoằng đi rồi, Giả Tử Hoằng mới bước tới, “vết thương không nguy hiểm tới tính mạng, chủ yếu là mất máu nhiều dính thêm ít tro tàn, cậu đừng lo lắng quá.”

“ừm. Bên chỗ anh có thể điều tra được nơi có súng đó không?” Diêm Quân Lệnh gật đầu tiếp tục hỏi

“Cái này không dễ điều tra đâu, nhưng mà có thể thử xem.” Nếu như nói mối quan hệ ở Bắc kinh của Diêm Quân Lệnh không phải ai cũng so sánh được, vậy thì mối quan hệ ở Tấn thị của Giả Tử Hằng cũng không phải Diêm Quân Lệnh có thể nhúng tay vào. Có được câu này của Giả Tử Hằng, Diêm Quân Lệnh yên tâm hơn nhiều.

Thẩm Hoằng làm việc rất nhanh gọn, chẳng bao lâu đã mang quần áo và điện thoại về.

Diêm Quân Lệnh tắm và thay quần áo ở bệnh viện, khi trở ra thì ý ta nói với anh là Lý Húc đã tỉnh. Trở về phòng bệnh, lúc này sắc mặt Lý Húc tốt hơn một chút, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh kích động nắm chặt cổ tay anh, “Lão đại, chị dâu đang gặp nguy hiểm.”

“Cậu nói cái gì?” gương mặt lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh trở lên hoang mang.

“Tên họ Đồng đó cố tình đánh lạc hướng, hắn ta chuyển toàn bộ tiền sang Srilanka, bên đó rất gần quần đảo Maldives, khách sạn đứng tên anh ta vừa hay ở gần nơi diễn ra hôn lễ.” Lý Húc nói một hơi xong thở hổn hển.

Lý Húc trước lúc chuẩn bị lao vào đám cháy thì nhận được điện thoại hồi báo, vốn định cứu người bên trong ra rồi mới thông báo cho Diêm Quân Lệnh, ai ngờ anh suýt bị lửa thiêu chết.

“Lập tức mua vé máy bay đi Maldives cho tôi.” Diêm Quân Lệnh nhìn Thẩm Hoằng quát lớn.

Lúc này điện thoại reo tít tít, vội vàng nhấc máy, là Khương Lôi gọi tới.

“Nói đi.” Diêm Quân Lệnh đi ra bên ngoài khẽ nói.

“Không thấy Đồng Thiên Hoa đâu.” Khương Lôi vô cùng sầu não, người của cậu ta ngày đêm theo dõi Đồng Thiên Hoa, không ngờ lại để hắn chạy thoát.

Lời của Khương Lôi vô tình thêm dầu vào lửa, khiến Diêm Quân Lệnh vốn đang lo lắng giờ thì cuống lên.

“Cậu lập tức phái người tới Maldives ngay, bây giờ tôi cũng tới đó.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh liền cúp máy, lúc này mới xem tin nhắn trước khi lên máy bay của Lâm Lam, lập tức gọi tới. Kết quả điện thoại đang tắt nguồn.

Diêm Quân Lệnh suy tính một chút, người vẫn đang trên máy bay, lại gọi điện cho Diêm Như Tuyết sai nhiều người đi đón Lâm Lam.

Như Tuyết không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi nhưng Diêm Quân Lệnh đã ngắt điện thoại rồi.

Ra khỏi bệnh viện, Diêm Quân Lệnh chạy thẳng tới sân bay, vẫn không quên gửi cho cô gái nhỏ một tin nhắn, “Anh tới ngay đây, chờ anh nhé.”

Đây là chuyến bay khó khăn nhất mà Diêm Quân Lệnh từng ngồi.

Tắt nguồn, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, khiến đầu óc anh như muốn nổ tung lên.

Lúc Diêm Quân Lệnh tắt máy cũng là lúc Lâm Lam và cha cô xuống máy bay.

Lúc này trong nước là nửa đêm, Maldives trời đã sáng rồi. Một đoàn người tới khách sạn an toàn, Lâm Lam mở điện thoại xem thông tin lên máy bay của Diêm Quân Lệnh, tâm trạng vui vẻ nhắn tin, “tới nơi an toàn, ông xã, tủi thân quá.”

Diêm Như Tuyết thấy mọi người đều tới nơi an toàn, bắt đầu sắp xếp phòng ở. Trong lòng lẩm bẩm, anh hai đúng thật là, căng thẳng giống như chim sợ cành cong ấy.

Hôn lễ tổ chức ở bên bờ biển, khách sạn đương nhiên đều có tầm nhìn hướng ra biển, vừa bước vào đã cho người ta có cảm giác trời xanh biển rộng rất thoải mái thư thái.

Lâm Lam sắp xếp cho cha xong liền đi qua chào ông bà nội, cha mẹ của Diêm Quân Lệnh, sau đó chuẩn bị ngủ bù một giấc rồi đi dạo một vòng bãi biển.

Ai ngờ lúc này Trần Văn lại chủ động liên lạc với cô.

Lâm Lam thấy chút kỳ lạ, tại sao lúc này Trần văn lại liên lạc với mình? Nghĩ một lát liền nhấc máy.

“Nếu như cô không muốn ngày mai tôi phá hỏng hôn lễ này thì ra ngoài nói chuyện.” Trần Văn nhìn điện thoại nói mà không có chút cảm xúc nào.

Lâm lam cho rằng Trần Văn đã từ bỏ rồi, không ngờ lúc này lại uy hiếp cô.

Giữ chặt diện thoại cô chau mày, “Dựa vào đâu mà cô cho rằng bản thân có đủ năng lực phá hỏng hôn lễ của tôi hả?”

“Lâm Lam đừng quá đánh giá thấp tôi. Hơn nữa tôi chỉ muốn nói chuyện thôi, cô sợ rồi sao?” Trần Văn nhìn Đồng Thiên Hoa đứng trước mặt, bình tĩnh tiếp tục nói.

“Cô ở đâu?” đàn bà điên lên còn đáng sợ hơn cả đàn ông, Lâm Lam không hẳn là ghét Trần Văn, cô không mong đối phương vì một người đàn ông mà hủy hoại bản thân.

“Đối diện khách sạn Tứ Quý.”

“Được, cô đợi tôi.” Nghĩ cô có Vương Đại và Lộc Tam, Trần Văn có thủ đoạn đi chăng nữa cũng không thể làm gì được cô.

Huống hồ giữa thanh thiên bạch nhật, Lâm Lam cũng không muốn làm con rùa rụt cổ trước mặt tình địch.

Gác máy, Lâm Lam liền đi thay quần áo đến nơi hẹn.

Cũng bên khách sạn khác, Trần Văn cúp điện thoại, rồi nhìn Đồng Thiên Hoa, “Chuyện anh muốn tôi làm tôi đều làm rồi, có thể tha cho tôi được chưa?”

“Tôi không ăn thịt người, cô Trần sợ gì chứ.” Nói xong Đồng Thiên Hoa nhìn mấy người giống như nhân viên khách sạn mà xua xua tay, đám người đó mau chóng đưa Trần Văn xuống lầu.

Khi Lâm Lam tới khách sạn là 9 giừ nước sở tại, xung quanh vẫn chưa náo nhiệt lắm, gió biển có chút lạnh, mang theo vị tanh tanh của biển cả, so với khách sạn các cô ở thì khách sạn Tứ Quý giống như nằm trong biển hơn, cho người ta có ảm giác ở lầu các lơ lửng không trung, rất đặc biệt.

Bước vào trong rồi nhìn qua một lượt, Lâm Lam vẫn không thấy Trần Văn đâu, nhưng lại nhìn thấy một người khác. Là người mà gần đây cô luôn cố gắng tránh né.

Mắt chớp một cái muốn quay người trở về, nhưng lại nhớ tới thời gian 4 năm Đồng Thiên Hoa chăm sóc cho cô và tiểu ca ca có hôn ước với cô, trái tim như bị ai bóp nghẹt lại vậy.

“Mời cô đi bên này.” Đúng lúc Lâm Lam đang do dự thì nhân viên khách sạn tiến tới cung kính mời Lâm Lam.

Lâm Lam do dự một lát, vẫn quyết định tiến về phía trước.

“tôi không ngờ lại là anh.”

“Nếu như là tôi, em có tới không?” Lâm Lam cũng không biết nên mở lời thế nào, vừa mở miệng lại nói ra câu như vậy, Đồng Thiên Hoa lại nhìn cô với ánh mắt tham lam, biết rõ sẽ thất vọng nhưng vẫn kiên trì hỏi.

Lâm Lam lắc đầu, “Không.”

“Quả nhiên là vậy.” Gương mặt đẹp đẽ nhưng không giấu nổi vẻ cô đơn hụt hẫng, khiến Lâm Lam bất giác tuej trách mình, nhưng lời cô nói là thật lòng.

“Nếu như không còn chuyện gì, tôi có thể đi được chưa?” Lâm Lam cảm thấy xung quanh có chút kỳ lạ, nhưng cũng không muốn ở lại lâu.

“Em ghét tôi đến vậy sao? Hay là một chút cũng không nhớ tới tôi!”

“tôi... không phải...”

Giọng của Đồng Thiên Hoa đột nhiên thay đổi, Lâm Lam thấy sợ, có chút bất an lùi lại phía sau, lại bị người vừa nãy đứng chặn lại, hoảng sợ hỏi, “Anh muốn làm cái gì?”

“tôi cũng không biết."
Bình Luận (0)
Comment