Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 373

"Đó không phải là Lâm Lam sao?"

Chính vào lúc Lâm Lam vừa ăn vừa rơi nước mắt, bỗng có người ngạc nhiên hô lên một tiếng.

Sau đó nhiều người nhìn sang, lúc này đầu bếp béo mỉm cười bước ra, nói bằng tiếng địa phương của Tấn Thị: "Không phải đâu, không phải đâu, đây là khách quen của quán, thường hay bị người khác nhận nhầm, nhưng cô ấy không phải là siêu mẫu nổi tiếng Lâm Lam, mà là em dâu của tôi."

"Xì." Có người bĩu môi, rõ ràng không tin Lâm Lam là em dâu của đầu bếp béo, vậy nên người đang ngồi trong góc cũng không thể nào là Lâm Lam.

Thấy mọi người tin mình, đầu bếp béo đi đến trước mặt Lâm Lam, đưa cho cô một mẩu khăn giấy.

Lâm Lam nhận lấy sau đó lau mặt, nói với đầu bếp béo: "Tôi bị cay."

"Khi nãy đột ngột nói cô là em dâu tôi, xin lỗi nhé." Đầu bếp béo thoáng nhìn Lâm Lam, giải thích với cô.

"Không sao." Lâm Lam vừa lau nước mắt vừa nói.

Đầu bếp béo thở dài: "Cô bé này, mặc dù cô là siêu mẫu, nhưng tôi lớn hơn cô vài tuổi, xin nói với cô mấy câu mà cô không thích nghe cho lắm, cuộc đời của mỗi người, có những việc, gặp mười thì đến tám, chín việc không như ý. Cũng giống như muốn nấu được một món ngon, lúc nào cũng cần phải bỏ ra nhiều thời gian một chút, từ từ nắm bắt sức lửa, mới có được câu trả lời đúng đắn nhất. Sống trên đời cần phải hạnh phúc, nhưng cũng phải trải qua một vài gian nan, cô đừng sợ, đều sẽ trôi qua hết."

"Ừm." Lâm Lam vừa khóc vừa trả lời đầu bếp béo.

"Tôi sẽ làm thêm cho cô một bát mì trường thọ, ăn xong hẵng đi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu." Đầu bếp béo nói xong liền đi vào nhà bếp, không lâu sau đã bưng ra một bát mì trường thọ nóng hổi.

Sau khi ăn vào, Lâm Lam cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng vị cay vẫn còn đó, cô hỏi anh ta mà nước mắt vẫn rơi: "Sao anh biết hôm nay là sinh nhật của tôi?"

"Tôi..." Đầu bếp béo gãi gãi đầu, nghĩ ngợi: "Không phải năm ngoái cô từng đến đây với chủ tịch Diêm sao? Quán nhỏ của chúng tôi rất nhớ những việc như vậy."

"À." Lâm Lam không suy nghĩ nhiều, cúi đầu ăn mì.

Đầu bếp béo thì khẽ siết bàn tay đang toát mồ hôi của mình, đứng dậy đi tiếp đón những vị khách khác, cũng tiện đường dặn dò nhân viên đừng để người khác làm phiền Lâm Lam dùng bữa.

Ăn hết một bát mì trường thọ, dạ dày của cô dễ chịu hơn rất nhiều, kết quả là ông chủ lại bưng một bát canh cá đến, vừa thơm lại vừa đẹp mắt, Lâm Lam ăn đến vừa lòng thỏa ý, nước mắt cũng theo đó mà khô đi.

Sau đó cô muốn thanh toán, nhưng đầu bếp béo liên tục từ chối, nói rằng hôm nay có lỗi với cô nên giảm một nửa chi phí, sau cùng còn tặng một chiếc bánh kem dâu, là mùi vị mà cô yêu thích.

Lâm Lam mang theo bánh kem lên xe, tâm trạng vốn dĩ đang sa sút bỗng nhiên bình yên trở lại, cô ăn một miếng bánh, cảm nhận mùi dâu tây nồng nàn.

Rất thơm và ngon miệng.

Lâm Lam vô thức ngẩng đầu nhìn quán của đầu bếp béo, sau đó lắc lắc đầu.

Chỉ từng đến đây hai lần, nhưng trải nghiệm luôn rất tốt, nếu như Diêm Quân Lệnh ở đây thì tốt biết mấy.

Lâm Lam lại ăn thêm một miếng bánh, sau đó khởi động xe, không về nhà, mà đi đến rạp chiếu phim gần đó.

Cô đi xem "Hán Vương", chính xác mà nói, là xem đoạn có cô diễn cùng Diêm Quân Lệnh.

Giống như những cô gái bình thường khác, cô mua coca và bắp rang bơ, đội chiếc mũ lưỡi trai hòa vào đám đông ngồi ở một góc.

Diễn xuất của Tô Mộ Bạch rất xuất thần, cách kể chuyện cũng lôi cuốn, thêm vào việc anh ta đòi hỏi rất cao ở chất lượng hình ảnh nên "Hán Vương" được quay vô cùng đặc sắc, nội dung chặt chẽ, được nhiều người yêu thích.

Nhưng Lâm Lam lại cảm thấy không có hứng thú.

Cô chờ cả một giờ đồng hồ, cuối cùng mới đến cảnh ám sát.

Cô dùng nhan sắc để dụ hoặc Hán Vương, mà người đàn ông đóng thế lại nhân lúc đó hôn cô, cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng, khán giả nín thở, chăm chú theo dõi màn hình lớn.

Lâm Lam cũng không ngoại lệ.

Lúc đó cô vừa về nước không bao lâu, lại tranh cãi vì Đồng Thiên Hoa, cô hạ quyết tâm ly hôn, anh lại dây dưa không dứt. Nụ hôn đó, khiến con tim vốn dĩ kiên định của cô phút chốc bị dao động, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không nhận thức được rằng mình lại có thể say đắm trong nụ hôn của anh như vậy.

Những cảnh quay nối tiếp nhau, màn ân ái bị gián đoạn, cô bị diễn viên đóng vai thị nữ dùng kiếm đâm mạnh vào, khán giả xung quanh nín thở. Điều bất ngờ là Tô Mộ Bạch giữ lại đoạn Hán Vương nổi giận đạp người, mặc dù không lộ mặt, nhưng vẫn không mất đi sự bá khí uy nghiêm, cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận đó.

Hóa ra lúc đó anh lo cho cô đến vậy.

Trái tim của Lâm Lam đập thình thịch, việc đã trôi qua lâu như thế, không ngờ khi nhìn vào màn hình cũng có thể cảm nhận được sự rung động trong tim.

Cô che gương mặt đang nóng bừng, sờ vào bụng của mình: "Bảo bối, bố con thật là một yêu nghiệt."

Kết quả là cô nhận về một ánh mắt khinh miệt của cô gái ngồi bên, như thể đang nói rằng: “Tô Mộ Bạch là chồng của tôi!”

Lâm Lam lặng lẽ cúi đầu, lòng hậm hực, đó không phải Tô Mộ Bạch, là chồng cô.

Cảnh tiếp đó là gì, Lâm Lam không biết nữa, chỉ chờ đến lúc kết thúc thì đổi buổi chiếu để xem tiếp, cũng không xem gì khác ngoài việc chăm chú vào dáng người không lộ mặt kia, vào cảnh cao trào vẫn chưa được hoàn thành.

Cho đến khi buổi chiếu cuối cùng kết thúc vào nửa đêm.

Lâm Lam về biệt thự, Tăng Tuyết vẫn đang đợi cô ở ngoài, thấy Lâm Lam ôm hộp bắp rang đã ăn được một phần, cô ấy mới thở phào: “Cô bé này hiện giờ vẫn thực sự không kiêng kị gì cả.”

Nhưng cũng tốt.

Những ngày sau đó Lâm Lam vẫn luôn sống ở Tấn Thị, từ sáng đến tối đi vòng quanh thành phố, cho đến khi bên phía Coco thúc giục, bảo cô đến tham gia buổi tiệc ăn mừng.

Ngược lại, Lâm Lam không muốn tham gia, nhưng cô cũng nên về Bắc Kinh rồi.

Sau khi suy nghĩ, Lâm Lam dặn dò Vương Đại đưa cô trở về, để Tăng Tuyết và Lộc Tam ở lại.

Một người đã lâu như vậy không về nhà, còn một người đang dưỡng thương, Lâm Lam không muốn họ cứ bên mình suốt, cô chỉ trả lương, chứ không ký hợp đồng bán thân.

Hai người kia thì trái lại, dù thế nào cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng Lâm Lam dặn dò Vương Đại đưa cô đi, họ nghỉ ngơi xong thì sẽ đổi cho Vương Đại.

Sáu giờ chiều họ về đến Bắc Kinh.

Thím Vương làm món Lâm Lam thích ăn nhất, trông ngóng cô về nhà.

Nhưng Vượng Tài lại bị nhốt trong chuồng, hiện giờ cô đang mang thai, không thể đụng vào động vật, thím Vương có hai đứa con nên biết những việc này.

So với sự lạnh lẽo buồn tẻ trong biệt thự tại Tấn Thị, Bắc Kinh bên này ấm áp hơn nhiều, vừa đặt chân vào đã cảm nhận được sinh khí tràn trề.

Lâm Lam đi vào, hàng đỗ quyên trước cửa đã héo tàn, trái ngược với hình ảnh nở rộ rực rỡ của hoa hồng trong sân.

Cô chợt nhớ đến ý nghĩa của hoa đỗ quyên: Vĩnh viễn thuộc về em. Nghe nói đằng sau ý nghĩa này là một câu chuyện tình yêu thê lương mà đẹp đẽ, sau khi nam nữ chính trải qua muôn trùng trắc trở, cuối cùng đã giúp đỡ quân đội chiến thắng kẻ địch, nhưng chính mình thì lại hy sinh nơi sông núi.

Có phải ngay từ ban đầu đã được định sẵn là bi kịch? Không đúng, người đàn ông của cô vẫn còn sống, chỉ là chưa trở về thôi.

"Lâm Lam con về rồi, sao lại ngây người ra đó, mau vào trong." Lâm Lam đang tự nhủ với bản thân thì giọng nói của bố Lâm chợt vang lên, kéo cô ra khỏi thế giới của chính mình.

"Vâng." Lâm Lam đáp, thấy bố đang chạy về phía mình, cô cảm thấy cay cay nơi sống mũi, nhẹ giọng nhắc nhở: "Bố, bố đi chậm một chút."

"Lâm Lam con xem, cây cải mà con trồng lớn rất nhanh, ngay cả dâu tây cũng đã có quả, một lát nữa bảo Vương Đại hái một ít, rửa rồi ăn."

"Vâng." Nghe thấy giọng nói sôi nổi của bố, Lâm Lam ra sức gật đầu.

Thím Vương cũng chạy ra: "Phu nhân mau vào trong, bên ngoài nóng."

"Vâng." Lâm Lam lại vâng một tiếng, dắt tay bố đi vào nhà.

Quả nhiên ấm áp hơn ở Tấn Thị, hình ảnh trước kia khi bước vào đây vẫn hiện ra trước mắt một cách rõ ràng, nhưng người đang nắm tay đã đổi thành bố cô.

"Bố, con lên lầu tắm rửa." Lâm Lam nói xong, buông tay của ông, vội vàng đi lên lầu.

Lâm Phúc Sinh thở dài, con bé này vẫn chưa vượt qua được.

Nhưng ngày tháng còn dài, chung quy vẫn còn thời gian.

Có điều, ngay lúc Lâm Lam lên lầu, quốc tế Đỉnh Thành đã bị phóng viên vây kín, mặc dù lịch trình quay về Bắc Kinh của cô được giữ bí mật, nhưng vẫn bị phóng viên phát hiện ra.
Bình Luận (0)
Comment