Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 382

“Benson.” Người đàn ông này đơn giản trả lời hai từ.

Lâm Lam hết lời: “Thế Benson là ai?”

“Cô sẽ biết thôi.” Nói xong câu này Benson trực tiếp lên lầu, không lâu đã biến mất chỗ cửa cầu thang.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Tăng Tuyết nhìn vào Lâm Lam, đầu cô đang choáng, hai người bây giờ có thể gọi là đang bị bắt cóc không nhỉ?

“Đã như vậy rồi thì cứ bình tĩnh đi, em vẫn cảm thấy anh ta chính là Quân Lệnh.” Lâm Lam cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, có thể đấy chính là giác quan thứ sáu của đàn bà.

Không thể hoàn toàn tin được, nhưng phải thử.

“Sao anh ta có thể là ông Boss được, ông Boss mà biết được em bị người khác chĩa súng lên người, có thể sẽ xé nát người đó luôn đấy.” Tăng Tuyết cảm thán, trong mắt cô, tình yêu mà ông Boss dành cho Lâm Lam, là không ai có thể sánh kịp được, nhìn lại ông Benson đó thì ông đã làm những gì với Lâm Lam rồi?

Lâm Lam không nói gì, cô không có cách nào để diễn đạt được cảm giác đó với Tăng Tuyết, bởi vì cảm giác này ngay cả chính bản thân cô cũng có chút khó tin.

Trong lúc hai người đang băn khoăn không biết phải ứng phó thế nào, người giúp việc vừa đến vệ sinh đó bước lên, dùng tiếng Anh nói với hai người: “Hai vị khách quý xin hãy đi theo tôi.”

Cuối cùng Lâm Lam và Tăng Tuyết đều sắp xếp riêng một phòng, thiết kế bên trong phòng vẫn công nghệ tiên tiến như vậy, vô cùng mới lạ.

Sắp xếp hai người xong, người giúp việc lại hỏi nhu cầu của hai người, hoàn toàn đối xử với họ như khách.

Trong một căn phòng khác.

Benson nhìn người con gái đang đi vào phòng, dặn dò quản gia đang đứng bên cạnh: “Thời gian này bắt buộc phải đảm bảo sự an toàn của hai người này, với lại, đi tìm một đầu bếp Trung Quốc đến đây, dặn dò nhà bếp mua thêm thức ăn thích hợp cho bà bầu, không để cho công chúa biết được họ đang ở đây.”

“Dạ, thưa ngài.” Quản gia tuy không biết cô gái đó có bối cảnh gì, nhưng mà ông chủ mình lại coi trọng như vậy thì mình không nên hỏi nhiều.

Đợi quản gia ra ngoài, Benson chiếu lại hình ảnh lúc nãy, đôi mắt đen bóng hẹp dài đó nhìn chằm chằm vào người cô gái trong màn hình, cuối cùng nhìn vào cái bụng đang có chút lồi lên của cô ta, người anh bỗng toát lên một cơn hàn ý, mấy người kia làm việc kiểu gì vậy, sao lại cho cô đến đây!

Nhưng mà thế cũng được, ở đây an toàn hơn so với việc bánh bao ngốc này lang thang ở ngoài.

Sau khi nam nhân thu lại tầm nhìn của mình, điện thoại anh reo lên, liếc qua một mắt rồi nhấc máy.

“Anh không sao chứ? Nghe Arin kể hình như anh đã bị thương.” Helen có chút lo lắng.

“Vết thương nhỏ thôi.” Nhìn lại vết thương vừa mới băng lại xong, nam nhân lạnh nhạt trả lời.

“Xin lỗi...” Helen cảm thấy tội lỗi.

“Không sao.” Giọng điệu nam nhân vẫn lạnh nhạt như thường.

“Lẽ ra nên phải nghe lời anh, hôm nay nếu không phải anh làm phân tán sức chú ý của những người đó, hậu quả không thể ước chừng được.” Trước khi tổ chức phát biểu, Benson đã khuyên nhủ cô, nhưng Helen không nghe, bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì.

“Rio sẽ không dễ dàng bỏ qua thế đâu, công chúa phải làm tốt chuẩn bị.” Không bận tâm việc phản tỉnh của công chúa, Benson là một người rất thực tế, anh chỉ chú trọng vào hậu quả của việc này sau khi xảy ra.

“Ừm, tôi biết rồi, đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng mà lực lượng vũ trang trong tay ông ta là một điều rất rắc rối.” Qua vụ giao chiến lần này, khiến Helen hiểu rõ hơn, nếu muốn đấu trực tiếp với chú cô thế này, tỉ lệ cô thắng thật sự là không cao.

“Việc này tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, còn những gì công chúa cần làm bây giờ là lôi kéo các tài phiệt vào phe của mình.” Benson bình tĩnh nói.

Henlen nheo mày: “Nhưng những người bình dân đó...”

“Cho nên công chúa phải cho những ông tài phiệt hiểu rằng, một quốc gia hòa bình sẽ đem lại bao nhiêu lợi ích cho họ, nếu ngược lại thì như nào, tin rằng chỉ cần là người thông minh sẽ không làm khó cho công chúa, còn những chính sách mà công chúa muốn ban hành, tiền đề là công chúa phải lên ngôi làm vua mới được.”

“Tôi hiểu rồi.” Helen luôn biết rõ, chẳng qua là có những việc làm với nói ra là một khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nói chuyện xong, Benson đang chuẩn bị cúp máy, đầu dây bên đó lại nhẹ nhẹ gọi tên của anh ta.

“Benson, nghe nói cô ta đến tìm anh, có đúng không?”

“Công chúa, hãy nhớ những điều thỏa thuận của chúng ta, tôi sẽ tuân thủ.”

“Ừm.” Helen thần tình chợt ảm đạm, bất lực ừm nhẹ một câu.

Cúp máy, nam nhận lặng lẽ đứng rất lâu rồi mới quay người xuống nhà.

Tốc độ làm việc của quản gia rất nhanh, đã tìm thấy một đầu bếp được tốt nghiệp trường Tân Nam Phương của Trung Quốc đến, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Lâm Lam thay xong quần áo mà người giúp việc đưa cho rồi xuống nhà, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha.

Benson lúc này đã thay một bộ quần áo bình thường màu trắng nhạt, không nhìn thấy được vết thương trên tay nữa, cả người anh lan tràn một khí chất quý tộc mê mị.

Nếu không phải Lâm Lam đã hạ ý thức kiềm chế, e là lại phải lỡ mồm gọi ông xã.

“Không giới thiệu lại bản thân chút ư?” Benson nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn vào Lâm Lam đang xuống cậu thang.

“Lâm Lam, nhưng mà anh có thể xưng hô tôi là Diêm phu nhân.” Lúc Lâm Lam nói chuyện nhìn thẳng vào đôi mắt của Benson.

“Lâm Lam? Nghe cũng hay. Nhưng mà một người đẹp như cô, sao lại quyết định đi vào mộ tang tình yêu sớm thế này?” Nam nhân ung dung tự đắc uống ngụm cà phê, hỏi một cách không để tâm.

“Tôi yêu chồng của tôi, hôn nhân của tôi cũng không phải là mộ tang.” So với việc lẳng lơ của Benson, ngữ điệu của Lâm Lam lại nghiêm túc vô cùng.

Nam nhân nhún nhún vai, với việc này anh không tán thành hoặc phản đối gì cả.

Không khí chợt trở nên kỳ quặc, Lâm Lam dứt khoát ngồi đối diện Benson: “Anh định bao giờ mới thả chúng tôi đi đây?”

“Khi nào an toàn.”

“An toàn của ai?” Lâm Lam hỏi lại.

“Tất nhiên là sự an toàn của tôi chứ.” Nam nhân nghe thấy câu hỏi này, giễu cười nhìn vào cô.

Lâm Lam sững sờ, cô vốn dĩ định thử người đàn ông này, kết quả lại bị anh ta chế giễu, nhưng rất nhanh cô lại bình phục tâm trạng: “Anh có quen Diêm Quân Lệnh không?”

“Không quen.”

“Anh ấy là ông chồng tôi.”

“Càng không quen.”

Lâm Lam hít thở sâu: “Anh rất giống anh ấy.”

“Oh, cô nói nhiều lần lắm rồi.” Đối với vấn đề này, nam nhân này có vẻ không thích.

“Anh ta vì muốn bảo vệ tôi đã chết ở sông Sri Lanka.” Lâm Lam nhìn thẳng vào mắt Benson nói.

“Rất đáng tiếc khi nghe thấy chuyện này.” Benson cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Lâm Lam, tỏ ra vẻ chân thành xin lỗi.

Lâm Lam lại không nói gì nữa, chỉ chằm chằm lẳng lặng nhìn vào anh rât lâu, bỗng nhiên, cô thở nhẹ một tiếng: “Không sao, chuyện đã qua được 5 tháng rồi.”

“Oh.” Benson oh một câu, ánh mắt vẫn để trên người Lâm lam, giọng điệu mang theo một chút chua cay mà người ngoài không hề biết được: “Xem ra Diêm phu nhân đã sắp thoát khỏi sự đau buồn đó rồi.”

“Con người đang sống phải luôn nhìn về phía trước mà.” Lâm Lam thở nhẹ một hơi, sau đó nhìn vào Benson tỏ vẻ rất có hứng thú: “Nếu tôi có thể tìm được một ông bố đẹp trai như ông Benson cho con mình, điều đó chắc cũng không tệ lắm.”

“Ha ha.” Nam nhân cười.

Lâm Lam học dáng vẻ của nam nhân này nhún nhún vai, tỏ vẻ rất nhẹ nhàng.

Bàn tay đang lơ lửng để ở một bên của Benson lại tự dưng xiết lại, sau đó tiếp tục lười nhác nhìn vào Lâm Lam: “Đáng tiếc là tôi không thích làm ông bố rẻ tiền.”

“Ha ha.” Lần này là Lâm Lam cười.

Tăng Tuyết mới xuồng nhà đã cảm thấy được bầu không khí quỷ dị trong phòng khách, có chút bất an hỏi Lâm Lam sao rồi.

“Em cảm giác như tình yêu sét đánh với ông Benson, đáng tiếc là tỏ tình bị từ chối rồi.”

“Khụ khụ...” câu nói thẳng thắn của Lâm Lam làm Tăng Tuyết giật mình đến mức ho lên.

“Tôi cũng rất tiếc.” Benson tỏ vẻ thái độ xin lỗi, nhún nhún vai.

Lúc này quản gia đã đến thông báo họ có thể dùng cơm rồi, 3 người đi sang hướng cantin.

Tăng Tuyết chọc chọc cánh tay của Lâm Lam: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Em cảm thấy anh ấy chính là Quân Lệnh.”

“Em bị điên rồi sao? Hai người mặt còn không giống.” Tăng Tuyết nhắc nhở Lâm Lam.

Lâm Lam không trả lời, việc thăm dò lúc đó cô cũng không nhận ra điều gì, nhưng cô tạm thời không muốn đi nữa.
Bình Luận (0)
Comment