Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 405

Mọi người đều nói phụ nữ mỗi lần sinh con giống như một lần qua cửa tử. Lâm Lam trước đây không tin, bây giờ thì khắc cốt ghi tâm.

Nhưng mà trải qua cửa tử rồi, tâm trạng của Lâm Lam bình ổn hơn trước nhiều, một trong những nguyên nhân đó là vì đang đau đớn.

Buổi chiều tỉnh lại, thuốc tê cũng vừa hết, toàn bộ cơ thể Lâm Lam đã lấy lại được cảm giác, nhưng đau tới mức không nói được, nằm thẳng cũng đau, ngồi cũng đau, nằm nghiêng càng đau hơn.

Lâm Phúc Sinh thấy vậy đau lòng, “Chỉ cần sinh một đứa thôi, tội nghiệp quá!”

Vừa nói xong thì bầu không khí trong phòng bệnh bỗng ngưng đọng lại, Lâm Lam ngại ngùng cười, cho dù cô bằng lòng vì người đàn ông đó chịu đau thêm lần nữa, tiếc là có được không?

“tiểu Lam, chị mau nhìn em bé này, đáng yêu quá.” Diêm Như Tuyết ẵm đứa trẻ cho Lâm Lam nhìn.

So với trẻ sinh non yếu ớt, thì em bé nhà Lâm Lam không những khỏe mạnh mà da dẻ không bị nhăn nheo, mới một ngày tuổi tuy chưa mở mắt chưa nghịch ngợm, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rất đáng yêu, Diêm Như Tuyết ẵm lên khiến Lâm Lam cũng cười theo.

Nhưng cười xong thì tâm trạng cô vẫn chưa thoải mái, Benson và Helen trong hôn lễ gặp nạn thương vong, trở thành nút thắt mơ hồ trong lòng Lâm Lam. Miễn cưỡng uống ít canh gà mà bà Diêm mang tới, Lâm Lam tiếp tục ngủ.

Toàn thân mệt mỏi.

...

Saya.

Trong hôn lễ Benson bị súng bắn trước mặt mọi người trên toàn thế gới, đợi được đưa tới bệnh viện đã không thể cứu chữa, được thông báo là tử vong. Một buổi hôn lễ thế kỷ thành tang lễ.

Trên mạng không ít người thương tiếc, than rằng có phải những người đàn ông trông giống Diêm Quân Lệnh đều không có được hạnh phúc hôn nhân, chỉ cần cử hành hôn lễ là sẽ chết. Diêm Quân Lệnh như vậy, Benson cũng như vậy.

Tiếc là những lời nhạo báng của cư dân mạng vốn không thể thay đổi được sự thực, Helen tuyên bố chôn cất Benson ngay trong ngày, trong lúc này dư luận toàn cầu đang nhắm vào Rio chú của cô. Một rắc rối như vậy truyền thông các nước cũng chỉ có thể bất lực quay về nước.

Giữa đám phóng viên truyền thông, có một người thanh niên trẻ tuổi cao gần 1.9m, mặc áo thể thao bình thường, đội mũ phớt, trên vai đeo balo giống như sinh viên đại học trà trộn vào, đồng thời lấy thân phận là phóng viên thực tập của một tòa soạn ở Bắc Kinh đã thuận lợi lên máy bay.

Khi máy bay cất cánh, Diêm Quân Lệnh tim đập rất nhanh, anh mong chờ ngày này chờ đúng tám tháng tròn, cuối cùng tất cả cũng đã kết thúc. Còn về những chuyện còn lại, tự khác có người xử lý.

Tại nhà họ Marktum, anh đã ký thỏa thuận với Sike, sau khi anh “Chết”, bên kia sẽ tiếp quản vị trí của mình và tiếp tục hợp tác với gia đình Hoàng Gia.

Nhớ tới lời Helen nói khi từ biệt, đôi mắt Diêm Quân Lệnh sâu thăm thẳm, một người phụ nữ nguyện đổi cả một quốc gia để có được anh, thực sự cảm động lòng người, tiếc là đó không phải là thứ anh muốn.

Nhìn áng mây lơ lửng bên ngoài máy bay, nhớ đến bảo bối nhà mình còn 17 ngày nữa là tới ngày dự sinh, tâm trạng Diêm Quân Lệnh vô cùng sảng khoái, không thể cùng cô bé đó chứng kiến em bé ngày một lớn lên trong bụng, nhưng có thể cùng cô thấy con chào đời thuận lợi, Diêm Quân Lệnh cũng thấy mãn nguyện rồi.

Tiếng động cơ máy bay khi cất cánh ầm ầm vang một góc trời, Diêm Quân Lệnh kéo mũ che mặt rồi nhắm mắt lại.

10 tiếng đồng hồ sau, anh thuận lợi ngồi lên xe của Khương Lôi.

Vỗ vai người anh em lâu ngày gặp lại nói, “Đưa tôi về nhà.”

“Em đưa anh tới bệnh viện trước.” Khương Lôi nhìn Diêm Quân Lệnh, có chút do dự mở lời.

“Bệnh Viện? Xảy ra chuyện gì?” Diêm Quân Lệnh mặt biến sắc, nhìn Khương Lôi.

Khương Lôi biết Diêm Quân Lệnh sốt sắng như vậy là vì muốn ở bên Lâm Lam lúc sinh con, bây giờ đứa bé chào đời rồi nên chỉ đành an ủi anh, “Chị dâu tối qua sinh sớm, nhưng mà anh yên tâm, mẹ tròn con vuông.”

“Cậu nói cái gì? Sinh sớm? Sao lại vậy?” Diêm Quân Lệnh tim đập nhanh hơn, lớn tiếng hỏi.

“Cái này... em cũng chỉ là nghe nói, hình như nhìn thấy bản tin trực tiếp hôn lễ của anh và Helen... trên đường tới bệnh viện còn bị vỡ ối, cuối cùng phải sinh mổ.” Khương Lôi gãi gãi đầu, anh cũng không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.

“Lập tức đưa tôi tới bệnh viện.” Diêm Quân Lệnh không muốn nghe Khương Lôi nói thêm nữa, trong đầu đều là hình ảnh của bánh bao nhỏ nhà mình.

Khương Lôi nhìn thấy Diêm Quân Lệnh như vậy, cũng không dám nói gì nữa, đạp mạnh chân ga, tăng tốc tới bệnh viện.

Rất nhanh đã tới bệnh viện, tiếc là đám phóng viên tối qua nghe ngóng được tin tức liền đứng chen chúc trước cổng bệnh viện, đều đang chờ phỏng vấn người nhà họ Diêm.

“Đi vào hầm để xe”. Diêm Quân Lệnh biết cửa thang máy riêng của Tiêu Chấn Nhạc.

Khương Lôi mau chong quay đầu xe sợ phóng viên chụp được bọn họ. Khó khăn lắm mới tránh được phóng viên, hai người trực tiếp lên lầu trên của bệnh viện.

Tiêu Chấn Nhạc nhìn thấy người chết sống lại, há hốc miệng, “Ôi mẹ ơi, ông mày ban ngày gặp ma rồi sao?”

“Im miệng, Lâm Lam đang ở phòng bệnh nào?” Diêm Quân Lệnh hỏi.

Tiêu Chấn Nhạc lúc này mới hoàn hồn, “Ôi mẹ ơi, anh vẫn còn sống hả?”

“Đừng nhiều lời.” Diêm Quân Lệnh lúc này không có tâm trạng ôn chuyện với Tiêu Chấn Nhạc.

“Nội trú, lầu 6 phòng Vip số 3.”

Chờ Tiêu Chấn Nhạc nói xong thì Diêm Quân Lệnh đã đi vào thang máy rồi.

“Ôi mẹ ơi, tiểu Lôi chuyện gì vậy?” Tiêu Chấn Nhạc nhìn bóng dáng đã đi khuất kia lại ôi trời một câu.

Tiêu viện trưởng người luôn được nhắc đến như một quý ông nho nhã, chỉ vỏn vẹn hai phút lại ba lần nói từ ôi mẹ ơi. Nhưng mà cho dù như vậy cũng không thể diễn tả được tâm trạng anh ngay lúc này.

“Anh đoán đi.” Khương Lôi ném vào mặt Tiêu Chấn Nhạc một câu rồi chạy đuổi theo Diêm Quân Lệnh.

Tiêu Chấn Nhạc mặt ngây ra, “Ôi mẹ ơi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Diêm Quân Lệnh chạy một mạch tới lầu 6, bởi vì thân phận đặc biệt nên cả lầu chỉ có mình Lâm Lam điều trị, Vương Đại và Lộc Tam đứng ở ngoài canh giữ, nhìn thấy một người đàn ông cao to đội mũ lưỡi trai, phản ứng đầu tiên là chạy lại chặn, ai ngờ người đàn ông vừa ngẩng đầu hai người bọn họ đều ngây người.

“Ông... ông chủ...” Vương Đại vốn điềm tĩnh giờ đây giọng nói cũng run run.

Lộc Tam lại cảnh giác nhìn người vừa đến, “Là ông chủ thật sao?”

“Lâm Lam thế nào rồi?” Diêm Quân Lệnh cũng không rảnh rỗi nhiều lời với bọn họ mà mau chóng hỏi,

“Vừa mới ngủ say.” Vương Đại và Lộc Tam nhận ra, đây không phải là bọn họ bị hoa mắt, cũng không phải là ảo giác, người trước mặt đích thị là ông chủ.

“Ai ở trong đó?”

“Chỉ có phu nhân.” Lộc Tam trả lời.

“ừm” Diêm Quân Lệnh ừm một tiếng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Tạ Quyên tưởng bác sĩ tới thay thuốc liền nói nhỏ, “Con bé khó lắm mới ngủ được, lát nữa hẵng thay...”

Nói được nửa câu, giọng Tạ Quyên ngưng lại, không thể tin được liền bụm miệng lại, một tay chỉ Diêm Quân Lệnh, “Con... Con... trai? con trai...”

“Mẹ.” Diêm Quân Lệnh biết lần này bản thân quá đnags, cũng không mong mẹ và mọi người tha thứ mình ngay, liền vô cùng biết lỗi gọi một câu mẹ.

Tròng mắt Tạ Quyên phút chốc đỏ hoe, không ngừng lắc đầu, “Làm sao có thể? làm sao có thể?”

Lúc đầu là Lâm Lam không tin con trai bà đã chết, bà là mẹ sao lại nỡ tin, nhưng sự thật khiến bà không thể không thỏa hiệp, không thể không chấp nhận sự thực tàn khốc này.

Sau đó Tạ Quyên biết được Lâm Lam không ngại đường xa đi tìm con trai bà, lúc đó bà cũng ôm hy vọng, mơ tưởng có thể tìm thấy con trai, nhưng khi Lâm Lam tuyệt vọng trở về, bà sao không thể không đau lòng chứ?

Tạ Quyên bà đã chấp nhận, chấp nhận rằng con trai mình đã không còn là sự thật, nhưng bây giờ nó lại bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt bà, còn gọi một tiếng mẹ. Là người bình tĩnh và hướng nội như Tạ Quyên lúc này cũng bị sốc thật sự.
Bình Luận (0)
Comment