Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 414

Tắt cuộc gọi, Diêm Quân Lệnh đi đến trước phòng bệnh, ngó Vương Đại rồi lại nhìn Lộc Tam, ho nhẹ một tiếng: “Ai ở trong đó?”

“Lão phu nhân và phu nhân.” Lộc Tam biết lão đại mới cãi nhau với cô chủ nhỏ nên vội vàng trả lời.

Diêm Quân Lệnh gật gật đầu, lúc này mới đẩy cửa vào.

“Tiểu tử, con không lo chăm sóc vợ mà chạy đi đâu vậy?” Diêm Quân Lệnh vừa đi vào thì lão phu nhân bèn mắng.

“Con đi mua chút bánh ngọt mà Lâm Lam thích.” Anh vừa lắc lắc đồ trong tay, vừa cười.

Lão phu nhân lườm cháu trai một cái, nhìn sang Lâm Lam: “Tiểu Lam, trước đây là A Lệnh làm không đúng, con có thể tức giận nhưng cũng đừng so đo với nó làm gì.”

Lâm Lam gật đầu một cách qua loa, cúi đầu chú tâm ăn thức ăn, không hề nhìn Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh không để ý ngồi sang một bên: “Ăn nhiều một chút để vết thương mau lành hơn.”

“Đúng thế, nha đầu con đừng có kiểm soát cân nặng nữa, mọi việc chờ sức khỏe hồi phục rồi hãy tính.” Lão phu nhân ở bên cạnh hùa theo.

Tạ Quyên bồng đứa bé, vừa đung đưa vừa cười: “Bà cháu hai người ý kiến cũng thật giống nhau đó.”

“Đâu có, con trước sau đều nghe lời bà nội mà.” Diêm Quân Lệnh làm bộ ngoan ngoãn.

“Hứ, càng lớn càng ba hoa.” Lão phu nhân hứ nhẹ một tiếng, ý cười trên mặt càng nồng đậm, yêu thương ngập tràn trong mắt.

Lâm Lam nhìn người đàn ông trước giờ vẫn lạnh lùng làm bộ ngoan ngoãn trước mặt lão phu nhân và mẹ Diêm trong lòng khó chịu một cách vô cớ, ở nhà họ Diêm càng lâu, cô càng dễ dàng cảm nhận được những điểm tốt của họ.

Đặc biệt là lão phu nhân và mẹ Diêm, dù là trước khi Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện hay là sau đó, khí phách của mọi người biểu hiện ra khiến cô không thể không cảm ơn.

Nếu được thì Lâm Lam bằng lòng gọi họ là bà nội, là mẹ cả đời, nhưng...

Nghĩ đến clip trong tay, lòng Lâm Lam như bị kim đâm vậy, có một số nỗi đau một khi đã tồn tại thì làm cách nào cũng không thể xóa nhòa, nhưng cô lại không có mặt mũi nào đem chuyện này nói ra với anh ấy.

Cô cũng sợ, sợ anh cảm thấy những việc đó vốn dĩ không hề to tát, ngược lại là cô đang quan trọng hóa vấn đề.

Ở lâu trong giới giải trí, Lâm Lam rất rõ một số quy tắc trò chơi trong giới này. Rất nhiều vợ chồng trông có vẻ đằm thắm nhưng chẳng qua đều là hình tượng, nếu không cũng sẽ không có nhiều tin tức về việc ngoại tình, vượt quá giới hạn như thế.

Chính là hôm qua Lâm Lam còn nghe nói, một ngôi sao nữ hàng đầu trong nước bị chụp trộm cảnh hẹn hò với một anh chàng mười tám tuổi ở nước ngoài, hơn nữa sắc mặt khó mà miêu tả được.

Mà theo những gì cô biết, ngôi sao này không phải là lần đầu ngoại tình, chồng của cô ta cũng không trong sạch. Loại hôn nhân mà vợ chồng đều chơi bời ở trong giới là chuyện thường thấy, nhưng cô lại không thể chấp nhận.

Người như bọn họ nói dễ nghe một chút thì là cùng nhau chơi đùa, nói khó nghe thì chính là ngoại tình.

Lâm Lam cảm thấy việc sai trái này không có gì thú vị, cô không quản được quá khứ của Diêm Quân Lệnh, nhưng trong thời gian duy trì hôn nhân của họ thì cô có thể đảm bảo thể xác và trái tim của mình đều chỉ thuộc về anh, cũng hi vọng anh sẽ như vậy.

Còn nếu anh miệng nói yêu cô nhưng lại ở cùng với người phụ nữ khác thì cô mãi mãi không bao giờ chấp nhận, cũng không khoan dung được với một cuộc hôn nhân như vậy.

Mỗi người đều nên có ranh giới hôn nhân của chính mình, một khi bị đối phương đạp lên thì tuyệt đối không nhân nhượng.

“Đúng rồi đã mấy ngày rồi, các con đặt tên ở nhà cho bé con chưa?” Mẹ Diêm bồng đứa bé đột nhiên hỏi.

Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đồng thời ngây ra, đúng là chưa nghĩ tới.

“Tên không phải ông nội và bố vợ đặt à?” Diêm Quân Lệnh hỏi lại như kiểu muốn bớt việc.

“Giờ họ còn đang tranh cãi không ngừng về tên chính thức kìa, sao tên ở nhà mà hai con còn bảo họ đặt?” Tạ Quyên quở trách con trai.

Diêm Quân Lệnh sờ sờ mũi: “Vậy để Lâm Lam đặt tên đi.”

“Để Lâm Lam đặt?” Không biết tại sao mẹ Diêm đột nhiên có cảm giác không tốt.

Suy cho cùng cô có thể gọi xe mình là Tiểu Hồng, xe trợ lý là Tiểu Lục, cún tên Vượng Tài, khả năng đặt tên tất nhiên phi phàm nhưng không chắc là cháu trai của bà có thể chấp nhận.

“Em đặt?” Lâm Lam như đang nghĩ ngợi, rất chăm chú, đột nhiên nhìn thấy điểm tâm mà Diêm Quân Lệnh đặt ở bên cạnh: “Chú Tiểu Sư Tử đó dễ thương quá, hay là gọi Simba nhé? Vừa hay cũng gieo vần với Vượng Tài.”

“Vượng Tài sao lại gieo vần với Simba? Dù có thật sự gieo vần đi chăng nữa thì tại sao tên ở nhà của con trai anh phải gieo vần với tên một con cún?” Diêm Quân Lệnh hỏi một cách đau buồn phẫn nộ vừa hối hận tại sao lại để bánh bao nhỏ đặt tên.

“Anh đang kỳ thị Vượng Tài à?” Lâm Lam ánh mặt lạnh lùng, nhìn sang Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh ngẩn ngơ, địa vị của anh quả nhiên còn không bằng một con cún?

“Thôi thôi, hai con đừng vì chuyện nhỏ vậy mà tranh cãi, hay là thế này, cứ gọi là Tiểu Sư Tử đi.” Lão phu nhân thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm nên vội vàng ngăn lại.

Tạ Quyên vừa nghe: “Tên này hay, tên này hay, Tiểu Sư Tử, nghe rất có tinh thần, cứ lấy tên này!”

“Tiểu Sư Tử? Tiểu Sư Tử, vậy cũng được.” Lâm Lam đọc nhẹ hai lần, nhớ đến hai con hổ con từng thấy trước đây liền vui vẻ, phát hiện Tiểu Sư Tử quả nhiên là hay.

Diêm Quân Lệnh hết cách, quả nhiên cả nhà không có năng lực đặt tên.

Nhưng Tiểu Sư Tử quả thực không tệ, anh cũng không phản bác lại, vậy là tên ở nhà của cháu đích tôn nhà họ Diêm cuối cùng đã được xác định.

Nhưng tên chính thức thì khó rồi.

Lão gia nhà họ Diêm và Lâm Phúc Sinh mỗi người cầm một quyển từ điển Trung Hoa dày 20cm, nghiên cứu kỹ tên của chắt nội và cháu ngoại mình, thỉnh thoảng còn tranh cãi mấy câu.

Chú hai nhà họ Diêm không dễ gì nghỉ phép ở nhà thực tình không chịu nổi nữa, chỉ là một cái tên thôi mà, có đến mức vậy không? Bèn đứng dậy cắt ngang sự nhiệt tình của hai người: “Hành động của người quân tử là giữ tĩnh lặng để tu thân, cần kiệm để dung dưỡng đức độ, không đạm bạc thì không thể có trí tuệ sáng suốt, không yên tĩnh thì không có chí vươn xa, cứ gọi là Diêm Chí Viễn đi, có ý nghĩa chí hướng bay xa.”

“Tên này hay, tên này hay, con cháu nhà họ Diêm phải như vậy!” Lão gia cảm thán một câu, đồng ý tên Diêm Chí Viễn.

Lâm Phúc Sinh cũng gật đầu: “Hay lắm, vô cùng hợp lý.”

Thực ra so với hoài bão cao xa thì Lâm Phúc Sinh mong muốn cháu trai bình an hơn, nhưng nếu Diêm lão gia đã nói như vậy thì ông ấy cũng không tiện bác bỏ, hơn nữa sinh ra ở nhà họ Diêm thì trách nhiệm vốn đã nặng nề, quả thực không dám ham muốn an nhàn.

Cuối cùng đã quyết định được tên, lão gia nhà họ Diêm đi viết thiệp mời một cách vui vẻ, chuẩn bị tiệc đầy tháng của chắt nội.

Lâm Lam bên này vừa đặt xong tên ở nhà cho con, trong nhà bên đó đã gọi điện nói tên chính thức của Tiểu Sư Tử đã có rồi. Nghe xong lời từ bố, lại biết được là tên chú hai đặt, còn dùng thơ của Gia Cát Lượng, Lâm Lam liền gật đầu: “Chí Viễn, A Viễn? Hay, bảo bối Tiểu Sư Tử nhà con có tên chính thức rồi.”

“Đúng vậy, A Viễn rất hay, hay hơn nhiều so với Simba.” Tạ Quyên cảm khái một câu.

Lâm Lam lúng túng, không phải nói đổi thành Tiểu Sư Tử rồi ư?

Lão phu nhân thấy vậy thì cười vui vẻ, bế đứa bé tới: “Tiểu Sư Tử, gọi cố nội.”

“Bà nội, nó còn chưa biết lật mà.” Diêm Quân Lệnh vẻ mặt bất lực.

Lão phu nhân liếc anh một cái: “Cháu thì hiểu cái mông gì, ta đây gọi là dạy dỗ sớm.”

Ơ!

Diêm Quân Lệnh im lặng, bà nội biết nói bậy từ khi nào vậy? Trong lúc quẫn bách anh vẫn không quên len lén nắm tay của cô.

Lâm Lam vùng vẫy một cách vô thức, thì nghe thấy anh thấp giọng cảnh cáo: “Mẹ đang nhìn đấy.”

Một câu nói khiến Lâm Lam ngoan ngoãn không dám động đậy.
Bình Luận (0)
Comment