Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 435

Diêm Quân Lệnh nói xong, đôi mắt lạnh liếc qua hai nhóm quay phim, Tô Mộ Bạch ra hiệu với mấy người, các nhà nhiếp ảnh biết điều cất máy.

“Cậu tên gì?” Diêm Quân Lệnh một tay cắm vào túi quần, một tay cầm tay Lâm Lam, mở miệng lần nữa, nhưng rõ ràng chỉ đơn giản hỏi tên người khác thôi, nhưng đã khiến nhà thiết kế này cảm thấy vô cùng áp lực.

Người xung quanh cũng hạ thức nhìn sang nhà thiết kế này, lời lúc nãy của anh ta, tuy nói không to tiếng, nhưng cũng đủ cho người xung quanh nghe thấy.

Đỗ Tịch ngượng ngùng: “Diêm Tổng, Tom chỉ là vô ý thôi, ngài xin đừng bận tâm ông ấy.”

“Vô ý?” Tựa hồ như vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười, Diêm Quân Lệnh nhếch môi lên, lặp lại câu vô ý của Đỗ Tịch, hình như đang tinh tế phẩm nhai, xem đối phương là cố ý hay là vô ý.

Thái độ này của Diêm Quân Lệnh, khiến sắc mặt Đỗ Tịch rất khó coi.

Dù thế nào đi nữa, Đỗ Tịch là siêu mẫu đang nổi tiếng trong nước, người ngoài không nể mặt này cũng phải nể mặt khác, lễ phép khách sáo với cô.

Nhưng Diêm Quân Lệnh này lại hoàn toàn không để cô vào mắt.

Sự kiêu ngạo của một đàn bà bị khiêu khích, cô lẳng lặng lui lại để lại chiến trường cho Tom.

Nhà thiết kế Tom rất tự ngạo vì độ nổi tiếng của mình trong nước, lại đang được công ty coi trọng, trước đây đã không coi Lâm Lam ra gì, bây giờ lại biết rõ là Diêm Quân Lệnh đã không có quyền chức gì trong giải trí Đỉnh Thành rồi, còn lâu mới đấu được với người đứng đằng sau Đỗ Tịch, lúc này nhìn Diêm Quân Lệnh làm mất mặt Đỗ Tịch, trực tiếp bước lên: “Sao? Diêm Tổng định ỷ thế hiếp người?”

“Tom đúng không?” Diêm Quân Lệnh không có trả lời nhà thiết kế này, chỉ lặp lại xác nhận tên của đối phương, sau đó nhìn liếc qua Coco.

Nhà thiết kế đó rất ngang ngược: “Là tôi đây, Diêm Tổng có gì chỉ giáo?”

“Cho cậu 30 giây để xin lỗi.” Ngữ điệu của Diêm Quân Lệnh vẫn ôn hòa, nhưng những người đã quen biết anh lâu năm chắc chắn sẽ biết được đây là dấu hiệu anh ta chuẩn bị nổi giận.

“Tôi xưng anh một câu Diêm Tổng là nể lắm rồi, anh còn coi mình ra gì thật hả! Anh tưởng sau khi mất đi quầng sáng của Tổng Tài Đỉnh Thành rồi, người khác còn tiếp tục nể anh ư? Đừng nói là hôm nay tôi không cho Lâm Lam làm người diễn chính của tôi, dù là mai sau cô ta cũng không xứng còn anh cũng đừng lôi nhà họ Diêm đến dọa tôi, có giỏi thì cứ so sánh với Hoắc Tổng nhà họ Hoắc.” Tom hiểu rất rõ Hoắc Quốc Bang yêu thương Đỗ Tịch đến mức nào, còn lại bản thân ông cũng có quan hệ rất tốt với Khúc Khải, lúc này có thể ỷ vào thế của nhà họ Hoắc, lấy lòng Đỗ Tịch giúp Khúc Khải trả thù, cũng có gọi là rút ngắn quan hệ của mình với nhà họ Hoắc một cách gián tiếp.

Một đá ba chim, tội gì không làm.

Nhưng Tom không nhìn thấy, Coco đang đứng đằng sau ông hướng về ông với một ánh mắt đang nhìn một kẻ ngô, dựa vào bộ não này, vậy mà còn có thể lăn lộn đến vị trí nhà thiết kế nhãn hiệu hạng một, quả thật là kỳ tích.

Trên mặt Đỗ Tịch ngượng ngùng, nhẹ giọng muốn chặn Tom lại, nhưng đã bị Tom bỏ qua. Còn cô đã nể mặt rồi, nên không còn tiến lên nữa, Diêm Quân Lệnh tuy bây giờ không còn là Tổng Tài của giải trí Đỉnh Thành, nhưng dù sao vẫn là người con trai duy nhất của nhà họ Diêm, đến cuối cùng vẫn phải kế thừa sản nghiệp này, với lại đối phương làm việc kiên quyết và tàn nhẫn, ở trên thương trường này đã có người tặng danh hiệu là Diêm La, Đỗ Tịch muốn trút giận nhưng cũng muốn bảo vệ bản thân.

Danh tiếng của nhà họ Hoắc dễ dùng đến mấy, nếu dùng nhiều rồi Đỗ Tịch cũng sợ Hoắc Quốc Bang sẽ chán ghét cô.

Ra hiệu ánh mắt với Khúc Khải, Đỗ Tịch hy vọng Khúc Khải nhắc Tom phải đến lúc dừng lại. Nhưng thành kiến của Khúc Khải đối với Lâm Lam, lại sâu sắc hơn cô tưởng tượng.

Lúc này có người trút giận hộ cho mình, sỉ nhục Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh, Khúc Khai tuy cảm thấy không thỏa đáng, cũng không ra tay ngăn cản. Cho nên khi Đỗ Tịch ra hiệu với mình, Khúc Khải trực tiếp lựa chọn không nhìn thấy.

Đỗ Tịch nhìn vậy, trong lòng đã hiểu, e là chuyện hôm nay sẽ không thể dễ dàng bỏ qua rồi.

“Oh, cô ấy không phải là không xứng mà là không dám.” Tom khí thế đoạt người, nhưng Diêm Quân Lệnh chỉ lạnh lạnh trả lời một câu.

Mọi người sững sờ, chẳng lễ Diêm Tổng không bênh vực cho Lâm Lam hay sao? Tại sao anh lại đồng ý lời của nhà thiết kế này vậy?

Tom cũng hơi ngớ người: “Xem ra Diêm Tổng cũng khá hiểu chuyện.”

“Tất nhiên rồi, đối với những tác phẩm thiết kế sao chép, chiếm đoạt thành quả lao động của người khác tự nhận là của mình, ngay cả tác phẩm thiết kế chính cũng phải uy hiếp người khác làm hộ mình, dù ông có cầu xin Lâm Lam nhà tôi mặc, tôi còn lo sợ sẽ làm bẩn đi danh tiếng người mẫu của cô ấy.” Giọng điệu Diêm Quân Lệnh bỗng trở nên sắc bén, có một cơn hàn ý khiến người run sợ.

Tom sững sờ: “Anh nói láo!”

Sắc mặt Khúc Khải và Đỗ Tịch chợt thay đổi, Đỗ Tịch tham gia show lần này, một lời hứa khác mà Tom đã hứa hẹn với cô chính là trở thành người đại diện cho nhãn hiệu này. Thậm chí khi trên đường Tom đã tiết lộ thông tin trước rồi, lúc này đã gây chấn động không nhỏ.

Nếu thật sự xuất hiện một tin xấu như vậy sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng cô.

Đỗ Tịch thủ thỉ bên tai Khúc Khải một câu, bất kể trường hợp của Tom như nào, bây giờ đều không thích hợp chống đối với Diêm Quân Lệnh.

Khúc Khải hiểu, im lặng bước lên phía trước, nhắc nhở Tô Mộc Bạch: “Tô ảnh đế, ngài xem việc này có thể bảo Diêm Tổng dừng tay lại được không, dù sao việc này là do Tịch Tịch của chúng ta gây nên, còn Tịch Tịch lại con gái nuôi của Hoắc Tổng, ngài xem...”

“Cậu tìm nhầm người rồi, tính tình của Diêm Quân Lệnh, dù Hoắc Tổng đích thân đến rồi, cũng chưa chắc đã nể mặt cho.” Tô Mộ Bạch dứt khoát từ chối, lười nhác xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.

Nếu không phải Diêm Quân Lệnh có mặt ở đây, hôm nay người dạy một bài học cho Tom này chính là anh ta.

Chẳng qua là một nhà thiết kế nhỏ nho thôi, còn tưởng mình có thế lên trời xuống biển được.

Lời của Tô Mộ Bạch khiến Khúc Khải mất mặt, cậu cắn môi chần chừ một lúc, ra khỏi phòng thay đồ, trực tiếp gọi điện cho thư ký của Hoắc Quốc Bang.

Dù nhãn hiệu này có vốn đầu tư của Hoắc Tổng, nhưng tất nhiên là Khúc Khải cũng có ý đồ riêng của mình.

Bầu không khí hậu trường vẫn căng thẳng.

Diêm Quân Lệnh nhìn vào Tom đang tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ này: “Tôi nói láo? Tôi có phải nói láo hay không, chẳng lẽ ông không phải là người hiểu rõ nhất sao?”

“Tôi... tôi làm người đường đường chính chính, thiết kế của tôi cũng không hề sơ ý, từng tác phẩm nào đều chứa bao mồ hôi nước mắt của tôi, anh không thể vì người phụ nữ của mình lại hãm hại tôi như vậy!” Tom ngẩn người một lúc, sau đó ông như được khai sáng, nói ra những lời sắc bén này để chửi bới Diêm Quân Lệnh.

Lúc này Coco không biết biến mất từ khi nào trong hậu trường giờ lại bỗng nhiên xuất hiện, đưa cho Diêm Quân Lệnh một tập tài liệu.

“Xem ra ông là không thấy quan tài không lộ lệ.” Nhìn thấy tập tài liệu dày như này, khóe môi Diêm Quân Lệnh ánh lên một nét cười chế giễu.

“Gì mà không thấy quan tài không đổ lệ Diêm Tổng vu khống như này, không sợ tôi khởi kiện anh sao?” Tom không tin là Diêm Quân Lệnh chỉ đơn giản mấy mười phút đã điều tra hết được toàn bộ thông tin của mình, anh vẫn cố cứng đầu nói.

“Oh, năm 13 anh còn tên là Ngô Đại Dũng, luận văn thiết kế tốt nghiệp đạt được điểm cao nhất trong cuộc thi Tân Duệ trong nước, kết quả là bị người yêu lúc đó khởi cáo anh sao chép, nhưng lại phản cãi đối phương từ đó anh được chính thức lên ngôi. Năm 14 ông trở thành thiết kế thực tập của hãng trang phục lần này, biểu hiện của anh cũng chỉ là bình thường không quá xuất sắc.” Giọng nói của Diêm Quân Lệnh rất nhạt, nhưng đã bắt đầu khiến đôi chân Tom run rẩy.

“Anh nói vớ vẩn!”

“Cho đến khi năm 15, một bộ tác phẩm mà phong cách thiết kế hoàn toàn khác hẳn những tác phẩm hồi xưa của anh được nổi tiếng, khiến anh trở thành nhà thiết kế chính, 3 bộ trang phục tiếp theo đó vẫn là phong cách khác khiến anh được đứng vững vị trí nhà thiết kế chính, đồng năm, người tình đầu của anh, tức cô gái bị anh giẫm đạp đó bị mất bản thiết kế, và đúng lúc bản thiết kế mà anh phát biểu lại sớm hơn hai ngày với ngày kế hoạch phát biểu của cô ta, khiến cô ta tổn thất rất nặng...”

“Liên quan gì đến tôi?” Tom vẫn cố cãi lại.

“Liên quan gì ư? Hay là chúng ta so sánh lại hai bản thiết kế này.” Nói xong, Diêm Quân Lệnh đưa bản thiết kế trên tay cho mọi người ở đây, đồng thời lạnh nhạt nhìn vào Tom.

Lâm Lam xem xong ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Phong cách này hình như là của Trình Phi.”

Diêm Quân Lệnh dùng ảnh mắt ra hiệu Lâm Lam đừng kích động, nhưng những người khác đã nhận thức được chuyện có vẻ không đơn giản.

“Thế thì chứng minh được gì? Chẳng lẽ không thể là cô ta sao chép tôi hay sao?” Thấy mọi người bắt đầu nghi ngờ nhìn mình, Tom cuống lên.

“Oh, cũng có thể.” Diêm Quân Lệnh nhún nhún vai

Mọi người lại chuyển ánh mắt nhìn sang anh, làm gì vậy?

“Nhưng nếu có nhân chứng thì sao?”

Mọi người bắt đầu xôn xao!
Bình Luận (0)
Comment