Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 437

Trình Phi đuổi kịp được Diêm Quân Lệnh với Lâm Lam, cô nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Diêm Quân Lệnh nhẹ nhẹ nhún vai: “Tôi không phải là vì cô.”

“Tôi biết, nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn ông Boss!” Trình Phi thất sự cảm ơn hai người Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam.

“Muốn cảm ơn cũng được, sau này thiết kế ra nhiều quần áo đẹp cho Lâm Lam mặc là được.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa chiều chuộng nhìn sang Lâm lam.

Trình phi tủi thân, không việc gì vẫn phải ăn quả cẩu lương của hai người này, khóc thảm trong lòng liền vẫy tay tạm biệt hai người.

Đoàn quay phim đang theo chụp đằng sau họ cũng bắt đầu nhìn nhận người đàn ông này với một cách nhìn khác, đồng thời nữ biên kịch bực bực mở miệng: “Diêm Tổng, ngày nào cũng cho mọi người ăn cẩu lương như vậy, có món ngon nào khác không, làm vậy chúng tôi mới có sức để quay nhiều cảnh đẹp cho Lâm Lam nhà anh chứ.”

“Ha ha, câu này tôi thích nghe, hôm này các bạn muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời.” Diêm Quân Lệnh hào khí vẫy tay ra lệnh.

Lâm Lam cũng cười theo, trong lòng ngọt ngào, muốn ăn cay: “Hay là hải sản?”

“Cái này ngon, cái này ngon, nghe nói Vọng Giang Lầu mới sửa lại xong, Diểm Tổng, vậy thì chúng tôi không khách sáo nhé!” Nữ biên kịch nghe xong, lộ ra nét cười phấn khởi của một người máu ăn uống.

“Đừng khách sao, tôi khao, anh ta trả tiền.” Tâm trạng Lâm Lam khá tốt, cũng lên tiếng cùng trêu đùa.

Diêm Quân Lệnh cười mắng một câu con bé hư hỏng, nắm tay Lâm Lam cùng mọi người đi ăn cơm, còn hành trình tiếp theo, nữ biên kịch nhận được tin của Tô Mộ Bạch, tối nay mọi người được nghỉ.

Một buổi chiều náo kịch, đã tạo nên một buổi tối hoàn hảo.

Mọi người cũng nhau hoan hô.

Trong lúc họ lên xe ra khỏi phim trường, một chiếc xe Lincoln dài đã dừng tại cửa sau của hậu trường, trợ lý cung kính mở cửa xe.

“Nguyên nhân sự việc?” Hoắc Quốc Bang vừa xuống xe vừa hỏi.

“Là Tịch Tịch tiểu thư và Lâm tiểu thư đó xảy ra tranh chấp về việc ai trước ai sau, không phải là chuyện lớn.” Trợ lý đơn giản trả lời.

“Thế rốt cuộc là địa vị Lâm Lam cao hơn hay là Tịch Tịch cao hơn?” Hoắc Quốc Băng thắc mắc.

Trợ lý có chút kỳ quặc ông chủ mình bắt đầu quan tâm vấn đề này từ khi nào vậy, cứ cho là Tịch Tịch tiểu thư có địa vị bé hơn, nhưng dựa vào khả năng của Hoắc Tổng có thể lập tức khiến vị trí thân phận của cô ta vượt quá cô Lâm Lam đó.

“Cái này... hơi khó nói. Trước đây Lâm tiểu thư này quả thực có độ nổi tiếng rất cao, lại dựa vào thân phận là con dâu nhà họ Diêm đã giúp cô lên thêm một tầm, nhưng sau khi có bầu sinh con được nghỉ ngơi được hơn nửa năm, ngài cũng biết là trong ngành giải trí này tốc độ đổi mới rất nhanh, cho nên bây giờ không vững chắc bằng vị trí của Tịch Tịch tiểu thư.” Trợ lý suy nghĩ kỹ một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của Hoắc Quốc Bang

“Cậu nói là Lâm Lam sinh con?” Hoắc Quốc Bang bảo thư ký của mình đi Saya điều tra những việc xảy ra của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam bên đó, ông đã quên mất Lâm Lam đã sinh con.

Trong lòng có một cảm giác kỳ quặc, nếu Lâm Lam thật sự là con gái của ông, có nghĩa là ông đã lên chức thành ông ngoại trong tình trạng còn không biết gì.

Suy nghĩ này khiến bước đi của Hoắc Quốc Bang dừng lại, luôn đứng ở vị trí cao hơn người khác, ông đã quen với việc kiểm soát tất cả, nhưng người đàn bà năm đó lại là điểm sơ hở duy nhất của ông, không ngờ giờ đã mang lại nhiều hiệu ứng hồ điệp như vậy.

“Dạ.” Trợ lý không hiểu sao ông chủ lại quan tâm đến vấn đề này, không phải nên hỏi tình hình của Tịch Tịch tiểu thư trước chứ?

Hoắc Quốc Bang không nói thêm gì nữa, đi theo trợ lý sang bên hậu trường, có một chút hồi hộp không tên.

Cả đời ông chưa làm đám cưới, lãng tử đa tình, hồi còn trẻ cũng từng thật sự yêu một người, nhưng về sau... sắc mặt ông dần u ám.

“Bố.” chưa đến gần, Hoắc Quốc Bang đã nghe thấy được một giọng nói giòn tan.

Hoắc Quốc Bang lộ ra một nụ cười yêu thương của một bề trên dành riêng cho những người con cháu của mình, đối với cô con gái nuôi này, Hoắc Quốc Bang xét về tổng thể vẫn rất hài lòng. Trẻ trung xinh xắn, nghe lời hiểu chuyện, nếu không có ý đồ không an phận đó, ông ta vẫn rất sẵn sằng luôn ủng hộ và chiều chuộng cô.

“Tịch Tịch, xảy ra chuyện gì rồi?” Hoắc Quốc Bang hơi nghiêng người, mắt nhìn vào trong, nhưng lại không thấy thân hình của Lâm Lam, hơi hơi thất vọng.

“Kỳ thực thì cũng không có chuyện gì ạ...” ngữ điệu Đỗ Tịch khổ sở.

Nhưng Khúc Khải lại không giấu kín như vậy, trực tiếp kể hết sự việc hôm nay.

Hoắc Quốc Bang nhíu mày: “Quả thật Tom đã lấy trộm thành quả người khác?”

“Cái này thì...” Khúc Khải cứ tưởng Hoắc Quốc Bang sẽ đứng ra vì Đỗ Tịch, không ngờ vấn đề quan tâm trước của đối phương lại là cái này.

“Gọi điện cho phó Tổng của họ.”

“Dạ.” trợ lý hiểu rõ tính tình của ông chủ, biết hành vi của Tom đã chọc tức ông chủ mình, nhưng cậu sẽ không biết được là Hoắc Quốc Bang lại đang tức vì một nguyên nhân khác, đó chính là Tom dám nói những lời sỉ nhục Lâm Lam, nếu không, dựa vào những gì ông đã biết về Diêm Quân Lệnh, làm sao anh ta lại bận tâm đến một nhà thiết kế nhỏ nho này.

Rất nhanh phó Tổng của công ty đã nhấc máy, sau khi nghe xong nguyên nhân sự việc, lập tức vỗ ngực đảm bảo sẽ nghiêm túc xử lý Tom, đồng thời hủy bỏ show hôm nay.

Tổn thất lớn như nào, có thể tự đoán được.

Nhưng so với những tổn thất sau khi tin xấu sao chép này xảy ra, những cái đó lại không tính là gì.

Đỗ Tịch cũng không ngờ được bố nuôi mình lại dứt khoát như vậy, trên mặt chứa đầy áy náy: “Bố, đều là con không tốt...”

“Sao lại trách con được? Con cũng chỉ là bị người ta lừa dối thôi.” Không nhìn thấy được Lâm Lam, Hoắc Quốc Bang cũng không có hứng thú gì tiếp tục ở lại nữa, “Nếu không có việc gì quan trọng khác nữa, thì làm việc tiếp đi.”

“Bố, bố cứ thể bỏ Tịch Tịch lại thế này sao? Con bận rộn cả ngày còn chưa kịp ăn gì đâu đấy.” Đỗ Tịch lúc này không còn là một cô gái cao quý thường thể hiện trước mặt người ngoài nữa, cô mềm giọng nũng nịu với Hoắc Quốc Bang.

“Muốn ăn cái gì? Bố mời.” Giọng điệu Hoắc Quốc Bang mềm lại, hỏi.

Đỗ Tịch một tay đỡ đầu nghĩ một lúc: “Hải sản? Con nghe nói món hải sản của Vọng Giang Lầu khá ngon, bố mời con ăn cái đấy nhé?”

“Được.” Hoắc Quốc Bang hào phóng đồng ý.

Đỗ Tịch vui mừng, ôm cánh tay của Hoắc Quốc Bang chuẩn bị bước ra phía cửa.

Tom đang cúi đầu xuống đất lập tức cuống lên: “Đỗ tiểu thư, xin cô nói giùm với Hoắc Tổng, tôi không thể mất đi công việc này được, tôi thật sự không sao chép...”

Đáng tiếc là người phía trước ngay cả quay đầu nhìn lại cũng không có.

Cô trợ lý đang đứng đằng sau, lạnh lùng nhìn vào hắn ta, như đang xem một trò đùa.

Tom cảm nhận được ánh mắt sau lưng mình, quay người chửi liền: “Tiện nhân... Ah... cô... cô dám đánh tôi!”

Mới chửi đến nửa câu, cô trợ lý hung tợn đạp vào chân anh ta một cái rồi lập tức chuồn đi.

Tom chật vật nằm dưới đất, những người mẫu mà trước đây từng bị ông bắt nạt sỉ nhục, khi bước qua Tom đều nhìn ông với một ánh mắt khinh bỉ, dường như Tom đang nằm dưới đất này không phải là con người mà là một đống rác.

Đỗ Tịch lên xe Lyncoln của Hoắc Quốc Bang, cô nhẹ nhàng bàn luận với Hoắc Quốc Bang những món ăn ngon tí nữa chuẩn bị ăn, ai ngờ Hoắc Quốc Bang đột ngột hỏi cô một câu: “Con với Lâm Lam đó rất quen sao? Cô ta là người như nào?”

Một câu nói này đã khiến con tim Đỗ Tịch rùng mình, người nào cũng biết là cậu ba nhà họ Hoắc này, khi còn trẻ đã phong lưu đa tình, bây giờ hơn 50 tuổi rồi cũng chưa thật sự đổi tính, đàn bà mà có thể ở lại bên ông lâu dài gần như là không.

Còn về cô thì đã phá vỡ được nhiều kỷ lục của Hoắc Quốc Bang, đây cũng là nguyên nhân tại sao những người trong ngành lại nể mặt cô như vậy. Nhưng Đỗ Tịch không ngờ Hoắc Quốc Bang lại tự dưng hỏi cô về việc Lâm Lam, chẳng lẽ ông ta đã thích Lâm Lam?

Trước đây Đỗ Tịch cũng hâm mộ Lâm Lam có nhà họ Diêm làm nơi nương dựa, nhưng bây giờ cô cũng không kém cỏi gì, nhà họ Diêm so với nhà họ Hoắc, chung quy vẫn thấp hơn một cấp bậc.

Huống chi Hoắc Tổng lại đối xử với cô rất tốt.

Nhưng bây giờ ý của ông ta là gì? Chán mình rồi ư?

Trong lòng luống cuống, khiến sắc mặt Đỗ Tịch có chút trắng bệch, cố gắng vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cũng khá được đó, người vừa xinh đẹp rồi lại đa tài nữa, còn được sủng ái của Diêm Tổng, là một cô gái phúc hậu may mắn đó.”

“Ừm.” Hoắc Quốc Bang ừm một câu rồi không hỏi thêm gì nữa.

Đỗ Tịch hỏi dò: “Sao bố lại tự nhiên nhắc đến cô ấy?”

“Dám tranh nhau vai diễn chính với con gái nuôi của bố, tất nhiên phải tìm hiểu chút rồi.” Hoắc Quốc bang hiểu quá rõ về những suy nghĩ của đàn bà, nhẹ nhẹ trả lời.

Ngữ điệu Đỗ Tịch chợt nhẹ xuống, tay ôm vào cánh tay Hoắc Quốc Bang: “Bố đối xử với con tốt quá.”

“Ha ha...”

Hoắc Quốc Bang cười nhẹ một câu, Vọng Giang Lầu đã đến rồi.
Bình Luận (0)
Comment