Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 453

Không có sự ngụy trang của kính mắt gọng vàng đó, “Phó giáo sư” này lại trông vẻ sàm sỡ vô cùng, đồ hiệu đang treo trên người anh ta cũng không thể che giấu được mùi vị sắc tình nồng đặc đó.

Cũng chỉ vì Tăng Tuyết bị mấy đối tượng kết thân trước khiến cô phát sợ, lại nóng lòng muốn chạy thoát thế mới trúng bẫy như vậy, lúc này cô hôn mê trên giường khách sạn, sắc mặt trắng bệch.

“Mặt này, đùi này, da mịn này... chẹp chẹp chẹp, hôm nay đúng là trời đẹp.”

Lưu Kiện nhìn Tăng Tuyết từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy hài lòng, “Nhưng mà bất tỉnh thế này cũng chán, tỉnh rồi chơi mới sướng.”

Nói xong, Lưu Kiện đi vào phòng vệ sinh lấy một cốc nước trực tiếp đổ vào mặt Tăng Tuyết, trong ý thức cô vẫn biết mình đang nguy hiểm, nhưng không thể nào mở mắt được, cho đến khi nước lạnh tạt vào mặt, người cô mới dần tỉnh lại.

Đầu đang bị đau đến mức cứng đơ lại, Tăng Tuyết hạ ý thức muốn xoa xoa thái dương của mình, nhưng lại phát hiện tay chân đang bị trói lại. Lúc này có một giọng nói có thể gọi là đã quen thuộc vọng tới: “Cô tỉnh rồi à?”

“Lưu Kiện?” Tăng Tuyết không ngờ, cô mở mắt ra lại nhìn thấy tên khốn nạn này.

“Đúng, tôi đó, lâu vậy không nhìn thấy được tôi, nhớ tôi rồi sao?” Lưu Kiện dí người lên hỏi một cách vô liêm sỉ, anh còn nhân tiện sàm sỡ ngửi ngửi trên người Tăng Tuyết.

“Cút ra, cút xa tôi ra!” Tăng Tuyết gào một câu, nhưng vì cô mới tỉnh lại, giọng đang khàn. Từ phong cách làm việc của Lưu Kiện này cho thấy, người đàn ông này là một phạm nhân chuyên nghiệp, e là cô không phải là cô gái đầu tiên bị người trước mặt này hạ bẫy.

Sự thật cũng vậy. “Sao lại hung dữ như vậy? Cô thiếu đàn ông, còn tôi lại là một nam nhân khá tốt, theo tôi cô không bị thiệt đâu.”

Lưu Kiện nói một cách rất tự đại. “Anh là cái đồ rác gì mà dám nói vậy, nếu hôm nay anh dám động chạm đến tôi, có tin là tôi sẽ cho anh ngồi tù suốt cả đời không!” Tăng Tuyết hôm nay cũng có thể gọi là nhận được một bài học đau đớn.

Một phó giáo sư của trường An Huy, nhưng lại làm ra một việc xấu xa như vậy. “Dựa vào cô ư? Cũng to mồm phết, cô không sợ là tôi đi ngồi tù nhưng danh tiết cả đời của cô cũng sẽ hủy đi sao? Con gái mà, vẫn phải quý trọng danh tiết của mình chứ, nếu không làm sao mà lấy được chồng?”

Không hề sợ lời đe dọa của Tăng Tuyết, Lưu Kiện còn bắt đầu dần dần kéo bảo. Tăng Tuyết cười lạnh: “Anh toàn dùng cách này để thoát được sự trừng trị của pháp luật ư?”

“Sao lại nhắc đến pháp luật? Chúng ta thế này là chàng có tình nàng có lòng mà, chẳng lẽ không phải là cô tự đồng ý đi theo tôi ra ngoài sao?” Lưu Kiện nghe thấy câu nói Tăng Tuyết, đôi mắt không to mấy của anh tỏ vẻ rất ngạc nhiên, anh hỏi lại.

“Anh...”

Nếu không phải vì đang biết xảy ra chuyện gì, Tăng Tuyết chắc sẽ bị lừa bởi khả năng diễn kịch sắc sảo của đối phương, thế nào gọi là mặt người dạ thú, cuối cùng Tăng Tuyết cũng hiểu được.

So sánh với người này, Thẩm Hoằng đã có thể nói là hào hoa phong độ rồi. “Tôi sao? Đêm còn dài, chúng ta bắt đầu đi.”

Lưu Kiện háo sắc nhìn vào Tăng Tuyết, cuối cùng cũng không chẫn nhịn được nữa định xô người đè lên. Ai ngờ Tăng Tuyết lăn một vòng sang một bên, Lưu Kiện tóm trượt, nhưng không những không thấy thất vọng, còn cười hè hè một cách gian tà với Tăng Tuyết: “Hay đấy, tôi thích nhất loại con gái biết chơi như cô!”

“Cút ra, đừng làm tôi thấy ghê tởm!” Tăng Tuyết định dùng chân đạp người, nhưng đáng tiếc là tay chân đang bị trói lại.

"Ghê tởm? Thế tôi phải cho cô ghê tởm một cách thoải mái.” Nói xong Lưu Kiện giữ lại hai tay của cô lên đầu, chúm môi định hôn Tăng Tuyết.

“Cút ra...” RẦM! Tăng Tuyết tuyệt vọng gào, người cô không ngừng run rẩy, vết thương tâm lý mà lần đó Thẩm Hoằng để lại cho cô, khó khăn lắm mới được lành dần, nhưng bây giờ lại gặp phải chuyện này lần nữa, người cô căng lên muốn kháng cự. Nhưng tiếng la hét đó dưới chèn đè cường thế của người đàn ông này, không khác gì hò voi bắn súng sậy.

“Đừng...” trong lúc Tăng Tuyết đang cắn lưỡi mím môi, gắng sức kháng cự, thậm chí trong đầu cô còn nảy sinh ý định cắn lưỡi tự sát, cửa phòng khách sạn lại bị người đạp tung ra.

Rầm! Lưu Kiện chưa phản ứng kịp vừa xảy ra chuyện gì, người anh đã bị một bàn tay to khỏe túm vào, anh bị quẳng sang bên tường khách sạn, va mạnh rầm một tiếng, ngay cả bức tranh trang trí trên tường cũng rơi xuống người. “Cô gái ngốc này, cô sao rồi?”

Thẩm Hoằng vội vàng bước lên đỡ Tăng Tuyết dậy, thần sắc sốt ruột, bàn tay anh sờ bóp toàn thân Tăng Tuyết: “Hắn có động chạm chỗ nào cô không?”

“Sao anh lại đến được đây?” Tăng Tuyết run rẩy hỏi, cảm giác sợ hãi đang được bớt đi, người cô nằm bẹp trên giường.

Thẩm Hoằng không trả lời câu hỏi của Tăng Tuyết, nhanh tay tháo hết dây buộc trên người cô, một tay ôm cô vào lòng, “Cô gái ngốc này, cô khao khát được lấy chồng thế sao?”

“Tôi...” Tăng Tuyết muốn giải thích, nhưng nghĩ lại tình hình hôm nay, nếu không phải là muốn lấy chồng, sao lại đi tham gia hoạt động kết thân? Há miệng một lúc rồi cũng không biết giải thích thế nào, e là giải thích cũng không được.

“Tôi gì mà tôi? Nếu cô thật sự muốn lấy chồng, miễn là đàn ông đều được, dứt khoát cưới tôi luôn đi!” Thẩm Hoằng nói rất nhanh.

“Cái gì?” Tăng Tuyết không hiểu.

“Anh là ai? Tại sao lại đánh tôi!” Trong lúc Tăng Tuyết ngớ người vì câu nói của Thẩm Hoằng, anh Lưu Kiện đã nằm sập mặt dưới đất lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng.

“Đánh anh thì sao?” Thẩm Hoằng nghe thấy tiếng nói của người đàn ông này, thả Tăng Tuyết ra bước chân sang đó.

“Tôi phải kiện anh!”

Thẩm Hoàng cười lạnh: “Kiện tôi tội gì?”

“Tội cố tình gây hại cho người khác!” Lưu Kiện nghiến răng.

“Thế hả? Được thôi, anh thoải mái kiện đi, để xem ai sẽ thắng trước!” Thẩm Hoằng lạnh lùng nhìn vào người đàn ông vẫn chưa đứng được dậy này.

Lưu Kiện bị khí thế của đối phương áp đặt, có chút sợ hãi, nhưng anh ta vẫn gắng sức chịu đựng: “Anh dựa vào cái gì mà kiện tôi?”

“Bắt cóc phụ nữ, cưỡng hiếp không thành, việc nào cũng là tội chết.”

Thẩm Hoằng lại nghĩ đến màn cảnh khi anh mới mở cửa, chỉ muốn chém người đàn ông này thành từng mảnh.

“Ai bắt cóc phụ nữ? Ai cưỡng hiếp? Chúng tôi là hai bên cùng tình nguyện, chính cô ta đi theo tôi đến đây... Ah ah ah, ai cứu tôi với...”

Lưu Kiện nghe thấy câu nói của Thẩm Hoằng, lập tức phủ nhận, còn chưa đủ, anh ta còn mở miệng vu oan cho Tăng Tuyết.

Tính tính của Thẩm Hoằng như nào, một thiếu gia giàu sang vốn sẵn tính cách bá đạo, tuy mấy năm nay anh đã hiền đi rất nhiều, nhưng không đồng nghĩa là anh đã đổi hẳn tính cách, nhất là gã đàn ông này lại dám xâm phạm người con gái trong lòng anh, ngay lập tức đã giẫm mạnh một chân vào tay của gã này.

Trong khách sạn vang lên một tiếng la hét đau đớn như lợn đang bị chọc tiết, Thẩm Hoằng vẫn không thấy đủ, cho đến lúc anh nghe thấy tiếng xương ngón tay của đối phương răng rắc gãy, mới cúi đầu lại nhìn vào gã đàn ông đang nằm bẹp này: “Còn dám nói láo không?”

“Ah... Đau đau đau, rốt cuộc anh muốn gì? Trong mắt anh còn có pháp luật không, còn có vương pháp không?” Lưu Kiện đang đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh, Lưu Kiện còn muốn tìm rõ người đàn ông này rốt cuộc là ai.

“Hà Hà, loại người như anh còn nói vương pháp với tôi, thật là buồn cười.” Nói xong Thẩm Hoằng lại giẫm một chân, nhưng điểm đích lần này là thân dưới của Lưu Kiện.

Lại là một cơn la hét, so với cú đau lần trước, lần này mới là đau thấu xương.

Người Tăng Tuyết đã tỉnh hẳn lại, nghe thấy tiếng la hét khóc lóc của gã đàn ông kia, không những không thấy sợ hãi, còn thấy trút giận đi rất nhiều, đồ súc vật này không biết đã hãm hại bao nhiêu cô gái trước đây rồi.

“Ah ah ah... ai cứu tôi...” Cơn đau đã vượt quá sức chịu đựng của Lưu Kiện, anh ta liền ngất xỉu đi.

Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đã đến, Tăng Tuyết đang khoác áo khoác của Thẩm Hoằng, cô đã không sao. Nhưng người nằm trên đất vẫn chưa tỉnh.

Diêm Quân Lệnh nheo mày: “Cảnh sát chắc sắp đến rồi, lát nữa nói năng cẩn thận.”

“Em biết mà.” Thẩm Hoằng nói một cách nghịch ngợm, hoàn toàn không để ý đến hậu quả bạo lực của mình. Đối với loại súc vật như vậy, nếu không làm phế nó đi, mai sau cũng sẽ gây tiếp rắc rối.
Bình Luận (0)
Comment