Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 523

Rời khỏi nhà họ Lý, Lý Húc quay đầu nhìn Phó Thanh Thanh.

Phó Thanh Thanh bị sốc bởi biểu cảm của Lý Húc, theo phản xạ lùi lại phía sau: “Em tự lái xe, không phiền anh nữa rồi.”

“Tại sao?” Lý Húc nhìn chằm chằm Phó Thanh Thanh, không chút biểu cảm hỏi.

“Em cũng không biết tại sao?” Phó Thanh Thanh yếu đuối nhìn Lý Húc, khuôn mặt đầy bối rối.

“Đồng ý tuyên bố đính hôn, chúng ta gặp mặt còn chưa đến ba lần, cô không cần phải để mình chịu uất ức.” Theo Lý Húc nhận thấy thì người ưu tú như Phó Thanh Thanh đối với chuyện hôn nhân đại sự dù không được theo ý muốn, nhưng cũng nên thận trọng một chút.

“Em không tự mình chịu uất ức.” Phó Thanh Thanh nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng cũng hiểu được đạo lý sinh tồn của nam nữ, nói xong ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Lý Húc: “Nếu như em nói, em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên anh có tin không?”

Lý Húc đứng ngây ra, đột nhiên không biết nên trả lời Phó Thanh Thanh như thế nào.

Cũng chẳng phải chưa từng được cô gái nào tỏ tình, chỉ là với tính cách của anh ta, con gái còn chưa nói năng gì đã bị dọa bỏ chạy mất dạng, lại thêm những tin đồn sau này về vấn đề sinh lý, không ít cô gái biết khó mà lui, nhìn anh ta bằng ánh mắt khác thường.

Càng không thể tỏ tình với anh ta.

Khi nghe thấy Phó Thanh Thanh nhắc tới chuyện tình yêu sét đánh, Lý Húc không tin, nhưng nhìn khuôn mặt hiền lành đó, anh ta cũng không thể phản ứng thái quá, chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Cho dù tình cảm của cô đối với tôi như thế nào, chúng ta cũng không thể ở bên nhau.”

“Anh thích Coco hay là Diêm Quân Lệnh?” Phó Thanh Thanh cũng không kiêng kỵ gì, liền hỏi.

“Tôi yêu bản thân tôi.” Khuôn mặt điển trai bỏ lại câu nói rồi quay người lên chính chiếc xe của mình.

“Đúng là tự luyến.” Phó Thanh Thanh khẽ cười một tiếng, có điều cô ta lại thích người đàn ông thách thức như vậy, hơn nữa nhà họ Lý mặc dù nhìn qua giống như dòng dõi học hành đỗ đạt, chẳng có gì đáng đầu tư vào, nhưng trên thực tế Lý Hàn Lâm thủ đoạn đa mưu, vừa là giáo sư khoa luật pháp Bắc Kinh, vừa tự gây dựng nên trụ sở luật sư của riêng mình, mạng lưới liên lạc rộng lớn và các nguồn lực chính trị phong phú sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc kinh doanh của bố cô ta.

Là con gái của nhà họ Phó, Phó Thanh Thanh hiểu rất rõ bản thân mình muốn gì, yếu đuối hiểu chuyện chẳng qua cũng chỉ là thứ vũ khí cơ bản của người phụ nữ mà thôi.

Và bây giờ Lý Húc là mục tiêu mà cô ta muốn nhắm tới.

Chỉ là một tên đồng tính thôi mà, sao có thể lọt vào mắt xanh của cô ta được.

Lý Húc lái xe rời đi, không hề biết bản thân đã trở thành mục tiêu của người khác, chỉ là thấy có chút đau đầu, còn một tháng nữa là tới hôn lễ của Lý Tử Hàn, không lẽ anh ta thật sự phải đính hôn với Phó Thanh Thanh?

Lúc trước anh ta luôn nghĩ rằng nếu bị gia đình ép phải kết hôn, vậy thì lấy ai cũng như nhau cả. Nhưng bây giờ trong lòng anh ta đã nảy sinh mong muốn khác, nếu lấy người khác, Lý Húc thực sự khó xử.

Nói cách khác là không cam lòng.

Xe chẳng mấy chốc đã đi tới quốc tế Đỉnh Thành.

Lý Húc thở dài, chào hỏi người gác cửa rồi lái xe vào, trên đường qua nhà Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh, không nhẫn nại được liền nhíu mày, cũng không biết bên đó giờ sao rồi.

...

Tại Sri Lanka.

Hoắc Quốc Bang và Tô Mộ Bạch đến sớm hơn Diêm Quân Lệnh.

Nhìn dòng sông Sri Lanka bình lặng, Tô Mộ Bạch nhịn không được bèn hỏi Hoắc Quốc Bang: “Tin tức của cậu có chính xác không?”

Hoắc Quốc Bang không trả lời câu hỏi của cháu trai, cầm kính viễn vọng nhìn về dòng sông Si Lanka có nhiều phà neo đậu xung quanh, còn có công nhân bốc xếp hàng hóa, bận rộn lại bình lặng, và họ không thấy bất kỳ sự bất thường nào.

“Trước tiên cứ đợi đi đã.” Hoắc Quốc Bang nhận được tin Hàn Đống chính là ở đây, nhưng tình hình trước mắt, không ai biết được sự tình bên trong cụ thể là gì.

Tô Mộ Bạch thấy vậy càng thêm lo lắng.

Lúc này điện thoại của thư ký Hoàng gọi tới: “Người đều đã mai phục ở bên trong, trước mắt chưa có động tĩnh gì khác thường.”

“Ừm, tiếp tục cho người canh chừng.” Hoắc Quốc Bang nói xong, trực tiếp dựa vào xe, ông đã bố trí thiên la địa võng, chỉ cần Hàn Đống dám xuất hiện, nhất định sẽ không để cho hắn chạy thoát, càng không để hắn làm hại Lâm Lam và cháu ngoại.

Tô Mộ Bạch nghe những lời căn dặn của cậu mình, trong lòng thế nào cũng không yên tâm, đêm đã về dần, người dọc bên sông cũng ít đi, những người mà cậu anh ta đã sắp xếp cũng phải rút lui, nếu không sẽ bị Hàn Đống phát hiện.

Hơn nữa với sự thông minh của Hàn Đống, làm sao không biết bên đó có người mai phục, nếu hắn khăng khăng mang Lâm Lam tới, liệu có phải đã nghĩ đến đường rút từ sớm?

“Cậu à, cháu có thể xuống đó xem thử tình hình không?” Tô Mộ Bạch nhìn mặt nước đang trở nên yên ả, trong lòng càng không yên.

Hoắc Quốc Bang nhíu mày: “Cháu cứ ở yên đó cho cậu, đừng có làm loạn, Lâm Lam sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”

“Nếu như lần này Lâm Lam có thể bình an trở về cậu sẽ nhận cô ấy chứ?” Tô Mộ Bạch mắt nhìn chằm chằm về phía bờ sông, dứt khoát hỏi.

“Không rõ.” Hoắc Quốc Bang trả lời dứt khoát, cũng hiếm khi nói chuyện mơ hồ như vậy, vì bản thân ông cũng thật sự không rõ.

Hơn nữa ông cũng không biết Lâm Lam có nhận ông hay không.

Còn Chu Vũ Vi con người hèn hạ này, bà ta sao có thể xứng với đứa con gái mà bà ta đã sinh ra, nếu như ông nhận Lâm Lam liệu có phải đã tha thứ cho bà ta rồi hay sao?

Hoắc Quốc Bang chẳng rộng lượng đến thế.

Nghe được câu trả lời của cậu, Tô Mộ Bạch vô thức quay sang nhìn Hoắc Quốc Bang, thấy sự căm ghét trong con mắt sắc nhọn, lẽ nào giữa cậu và Lâm Lam còn có chuyện gì khác sao?

Cảm giác này khiến cho Tô Mộ Bạch hồi hộp.

Trời càng ngày càng tối, công nhân bốc vác trên sông cũng dần tản đi, hoàng hôn đỏ giữa lòng sông, đẹp đến mức khiến người ta phải nán lại, nhưng trên xe cho dù là Hoắc Quốc Bang hay Tô Mộ Bạch đều không có chút động lòng.

Theo tình hình bên đó, chiếc xe áp tải Lâm Lam đã tới nơi, nhưng hiện tại đã hơn một giờ trôi qua vẫn chư thấy động tĩnh gì.

Đây quả là điều bất thường.

Lẽ nào trên đường đã xảy ra biến cố gì?

“Phía Diêm Quân Lệnh có tin tức gì không?” Sau khi mặt trời ẩn mình xuống dòng sông, Hoắc Quốc Bang cuối cùng đã đặt câu hỏi.

“Trước mắt họ cũng chưa cứu được mẹ con Lâm Lam, chắc vẫn đang ở trên xe.” Hoàng Giác vừa nhận được tin đang định gọi điện báo cho sếp biết, nhưng Hoắc Quốc Bang đã gọi tới trước rồi.

Thư ký Hoàng nhận thức được, trong lòng của sếp, Lâm Lam càng ngày càng trở nên quan trọng.

“Hàn Đống có khả năng thay đổi địa điểm không?” Hoắc Quốc Bang nhìn vào dòng sông bình lặng, người bình thường nếu biết rằng bản thân bị nhiều người nhắm vào, thì cho dù căm ghét hơn đi chăng nữa, cũng phải có mức độ.

Hoắc Quốc Bang lo lắng Hàn Đống sẽ thay đổi địa điểm.

“Hàn Đống còn đang trên phà, có lẽ không phải vậy.”

“Ừm.” Hoắc Quốc Bang gật đầu, lúc này Tô Mộ Bạch ở bên cạnh chỉ ngón tay, ra hiệu cho ông nhìn về phía trước.

Hoắc Quốc Bang nhíu mày, nói “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới”.

Xe áp giải Lâm Lam đã đến nơi.

“Người đã tới, bảo người của cậu làm việc cẩn thận.” Hoắc Quốc Bang khẽ dặn dò.

Hoàng Giác gật đầu, lúc này bên phụ trách sắp xếp người mai phục xông tới chỗ Hoàng Giác: “Thư ký Hoàng không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi...”

“Đừng hoảng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hoàng Giác lấy điện thoại ra xa tai, nhỏ giọng trách.

“Người của chúng ta vừa phát hiện trên tất cả các phà ở đây đều là xăng, tất cả đều là xăng.” Người đó vội vàng báo cáo.

Sắc mặt Hoàng Giác liền thay đổi: “Sao bây giờ mới phát hiện ra?”

“Bãi sông không tiện ẩn nấp, chỉ có một người anh em ở trên phà, cũng vì thăm dò quá lâu không may giẫm lên sàn tàu mới phát hiện điều bất thường, bọn họ giấu rất kĩ, hơn nữa tôi nghi ngờ bên trên còn có bom hẹn giờ.” Người phụ trách mai phục lần này nhanh chóng báo cáo.

“Bảo mọi người xem xét thời cơ mà hành động, tình hình nguy cấp lập tức rút lui.” Hoàng Giác không cúp điện thoại, Hoắc Quốc Bang nghe thấy liền ra lệnh.

“Vậy còn Lâm Lam và cậu Viễn thì sao ạ?” Hoàng Giác lo lắng.

“Nghĩ cách để chặn họ lại trên bờ, đưa tin tức này tiết lộ cho Diêm Quân Lệnh.”

“Tôi sẽ đi làm ngay.”

Thư ký Hoàng nhận lệnh đi làm ngay, trên xe sắc mặt của Hoắc Quốc Bang và Tô Mộ Bạch càng nặng nề hơn.
Bình Luận (0)
Comment