Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 572

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tô Mộ Bạch quay người lại giữ chặt cổ tay Lâm Lam, “Thả lỏng ra.”

Lâm Lam không nói gì, máu rỉ ra từ lòng bàn tay theo làn da trắng ngần chảy xuống ga giường, cả người như mất hồn, không nhúc nhích, toàn thân cứng đơ.

“Lâm Lam nghe lời, thả lỏng tay ra.” Tô Mộ Bạch thấy khuyên bảo vô ích, đành tách từng ngón tay ra, phát hiện có mấy ngón tay cắm sâu vào da thịt, vết thương đó Tô Mộ Bạch nhìn cũng thấy kinh sợ. “Em muốn tự ép mình chết sao? Cùng lắm là anh đi tìm cậu để nói chuyện.”

“Không cần.” Giọng của Lâm Lam nghẹn lại, gắng sức lắc đầu, Tô Mộ Bạch đi nói chuyện e là càng chọc giận người đó, tới lúc đó nếu như ông ta không tuân thủ hợp đồng thì cô cũng không biết làm thế nào.

“Lâm Lam!”

“Anh đi ra trước đi, để tôi một mình được không?” Lâm Lam nói giống như đang cầu xin vậy.

Tô Mộ Bạch vẫn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy tâm trạng vô vọng của Lâm Lam, cuoois cùng vẫn không nỡ, chỉ biết thở dài, “Có cần gì thì cứ gọi điện cho anh.”

Lâm Lam vẫn không nhúc nhích.

Tô Mộ bạch thay quần áo xong, nhìn bộ dạng Lâm Lam như vậy nhất thời đau lòng nhưng không biết làm gì, nhìn Lâm Lam do dự hồi lâu mới rời đi.

Cả căn phòng chỉ còn lại một mình Lâm Lam, nằm nhoài xuống giường tay chân không chút sức lực, cô một người thích khóc, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ có cơ thể cứ thể run lên cầm cập.

Cuối cùng trở lên bất động, hai lòng bàn tay đều là máu, ánh mắt vô hồn. Khuôn mặt nhợt nhạt đầy tuyệt vọng.

Hình bóng cuối cùng của Diêm Quân Lệnh trở thành hố sâu không thể bù đắp tận đáy lòng cô, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta đau lòng tuyệt vọng.

Khi bắt đầu kế hoạch này, Lâm Lam tưởng rằng bản thân có thể chịu đựng được, cô nghĩ rằng bản thân có thể, nhưng khi sự việc đi tới bước này, Lâm Lam mới nhận ra Diêm Quân lệnh đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô, miễn cưỡng chí li giống như cắt bỏ một nửa thân thể vậy.

Kết quả chỉ có một, đó là hai người đều bị tổn thương.

“Xin lỗi... xin lỗi... hụ hụ hụ...” linh hồn bị đánh cắp, Lâm Lam chỉ có thể không ngừng xin lỗi, xin lỗi với sự vô dụng nhất.

“Hụ hụ... hụ...” cuối cùng trở thành những cơn ho không dứt, giống như muốn đem tim phổi đều ho ra ngoài, cuối cùng ho ra một cục máu đông xuống giường trắng tinh, mới dừng lại. Toàn thân mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được.

Cơ thể mỏng manh cuộn tròn vào một góc.

Những chuyện trước đây nhớ không rõ giờ lại hiện ra ngay trước mắt rõ mồn một, từ lần đầu tiên Diêm Quân Lệnh bế cô lên, đến chuyện mỗi ngày cô đều giống như ký sinh trùng bám theo sau anh.

Thời thơ ấu cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp, nhưng bây giờ nghĩ lại, phát hiện ngày tháng đó có lẽ là thời gian đơn thuần nhất vui vẻ nhất khi cô ở bên cạnh Diêm Quân Lệnh.

Tất cả đơn giản chỉ có hai người, mọi người xung quanh bất giác đều trở thành cảnh nền.

Sau này thì sao...

Những ký ức lần đầu gặp gỡ đó đều trở thành dung môi cho tình yêu đôi lứa, khó khăn đắng cay chỉ cần cùng nhau cũng thấy không khó nữa.

Cô thật sự cho rằng không khó như vậy nữa!

Lâm Lam căng mắt ra nhưng lại không biết đi hướng nào, khuôn mặt trắng bệch không có tia máu nào.

Diêm Quân Lệnh từ trong khách sạn đi ra, Lý Húc vừa khống chế được hai tên phóng viên, nhìn lấy sếp liền vội vàng chạy lại, “Lão đại, anh sao vậy?”

“Lão đại...”Thấy không có phản ứng lại, Lý Húc gọi thêm lần nữa, nhưng ngay lập tức khựng lại, lão đại khóc sao?

Dường như nhìn thấy chuyện gì đó kinh hoàng, Lý Húc ngây người đứng chôn chân tại chỗ, lúc lâu sau mới phản ứng lại, chuyện này làm sao có thể?

“Lão đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Lý Húc vội vàng theo sau, vừa hay bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đến tuyệt vọng của Diêm Quân Lệnh, nhất thời ngây ra, cũng không biết nên phản ứng thế nào.

“Đừng đi theo tôi.” Bỏ lại một câu, Diêm Quân Lệnh leo lên xe, vẫn chưa đợi Lý Húc phản ứng lại, xe đã lao vút đi, Lý Húc kinh hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Nghĩ ra điều gì liền vội vàng gọi điện cho Lâm Lam, nhưng điện thoại của Lâm Lam luôn trong trạng thái tắt nguồn, lại nghĩ một chút rồi gọi cho Coco, “Tôi bây giờ không muốn cãi nhau với cô, cô nói cho tôi biết chị dâu đnag ở đâu? Xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Anh lại đùa tôi hả, bây giờ có thể có chuyện lớn gì chứ?” Coco bực bội hỏi.

“Không liên lạc được với chị dâu, còn Diêm lão đại đang khóc.” Lý Húc trả lời nhanh.

Nghe Lý Húc nói, Coco ngây người ra, “Anh đùa cũng đừng đùa quá trớn vậy chứ?”

Lý Húc biết Coco không tin, “Tôi cũng không tin, nhưng đây là sự thật, chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi, hơn nữa còn liên quan tới chị dâu, cô mau chóng đi tìm người đi.”

“Ừ, được rồi.” Coco tuy không thường xuyên đi theo boss đại, nhưng cô cũng tương đối hiểu Diêm Quân Lệnh, người có thể khiến boss đại khóc, có lẽ chỉ có Lâm Lam, chuyện có thể khiến boss đại khóc, tuyệt đối là chuyện động trời.

Cúp máy Coco liền mau chóng gọi cho Lâm Lam, quả nhiên không liên lạc được.

Lại gọi cho Tăng Tuyết, “Lập tức đi tìm Lâm Lam, mau lên, dùng tất cả mọi cách có thể.”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tăng Tuyết đang bận việc trong văn phòng, nghe giọn của Coco cũng thấy ngạc nhiên.

“Cụ thể tôi cũng không rõ, cô cứ tìm người trước đã.” Coco ngưng lại chút rồi nói tiếp, “Tốt nhất tới khách sạn Vương Triều bên đó tìm.”

“Ồ, được.” Tăng Tuyết trả lời rồi vội vàng ra khỏi văn phòng.

Diêm Quân Lệnh đang lái xe, chạy rất nhanh, chạy thẳng ra ngoại ô, suýt nữa thì đâm vào cầu đá, Lý Húc ngồi sau hồn nay phách lạc vội vàng nhào lên trước.

“Lão đại anh điên rồi sao? Anh như vậy sẽ xảy ra án mạng đấy!” Lý Húc nhìn khoảng cách giữa xe và chiếc cầu đá không tới 3cm, vẫn cảm thấy khiếp sợ, giọng nói gần như lạc đi.

Diêm Quân Lệnh không nói gì, Lý Húc chưa từng thấy đối mắt trống rỗng vô hồn khiến người ta lo lắng như vậy.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, Diêm Quân Lệnh vẫn không động đậy.

Nhưng điện thoại reo không dứt, ngay cả Lý Húc đều thấy sốt ruột, “Lão đại điện thoại của anh, nói không chừng là của chị dâu gọi.”

Câu nói này cuối cùng cũng khiến Diêm Quân Lệnh có chút phản ứng, nhìn qua thì thấy là số nhà gọi tới, muốn làm lơ nhưng chuông điện thoại lại reo lên, đành miễn cưỡng nhấc lên nghe.

“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng nghe máy rồi, cậu chủ khóc từ chiều tối tới giờ, dỗ thế nào cũng không được, chúng tôi cũng không liên lạc được với bà chủ, ngài xem hay là về nhà một chuyến.” Thím Vương gấp gáp hỏi.

“ừm.” Diêm Quân Lệnh giữ điện thoại một lúc mới chậm rãi ừm một tiếng.

Là Tiểu sư tử dự cảm được mẹ không cần ba sao?

Không, là không cần họ nữa.

Diêm Quân Lệnh tự cười nhạo bản thân, Lý Húc thấy vậy càng lo lắng hơn, “Lão đại...”

“Tôi không sao.” Đây là câu nói dài nhất mà Diêm Quân Lệnh nói với Lý Húc sau khi lái xe nhanh vun vút, nhưng lại khiến Lý Húc yên tâm hơn chút.

“Vậy anh...”

“Ai về nhà người nấy.” Ném lại một câu, Diêm Quân Lệnh lại khởi động xe, dọa cho Lý Húc vội vàng tránh ra.

Ngây ra nhìn xe lão đại rời đi, cứ vậy mà đi sao?

Có thật là không sao không? Lý Húc vẫn có chút bất an, nhưng lại không biết can thiệp thế nào.

Lúc này nhớ tới hai tên phóng viên bị anh bắt giữ, vội hiểu ra, hỏi chuyện lão đại không bằng đi hỏi bọn họ.

“Thật là ngu chết đi được!”

Lý Húc tự mắng mình, anh đúng là bị nước mắt của lão đại dọa cho trí não đều không dùng được nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment