Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 579

Cuộc thi siêu mẫu ngày càng đến gần, cân nặng của Lâm Lam cũng hồi phục với tốc độ rõ rệt.

Đối với người quản lý mới, Lâm Lam chỉ lướt qua, cũng không nói là hài lòng hay không hài lòng, cô chỉ là chấp nhận điều đó, đối với cô mà nói, lần này Tăng Tuyết trở lại hướng dẫn người mới là chuyện tốt.

Nói cho cùng, hạn chế công việc quá lớn, ai cũng muốn phát triển tốt sự nghiệp của mình, trở thành người quản lý tài năng mới là mơ ước của Tăng Tuyết.

“Lâm tiểu thư, dáng người chị rất đẹp, khí chất cũng tuyệt vời.” Người quản lý mới vừa nhìn Lâm Lam luyện tập vừa bất giác cảm thán khen ngợi cô, nhưng cô cũng cảm thấy kỳ lạ “Chị, người mẫu cũng cần phải luyện tập thể hình sao?”

Trong nhận thức của cô, yêu cầu của người mẫu là phải gầy phải đẹp, sau đó là đi catwalk phải thật lôi cuốn, luyện tập thể hình không phải là chuyện của vận động viên mới làm sao?

“Ừm, sau này cô sẽ biết.” Nếu như là ngày trước Lâm Lam có lẽ đã giải thích cho quản lý vì sao người mẫu phải luyện tập thể hình, nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, cô cũng đã học được cách kiềm chế, và cũng ít nói hơn.

Tiểu Đồng vẫn chưa hiểu rõ về tính tình của Lâm Lam, nhìn thấy đối phương không muốn nói, cũng không hỏi gì nữa.

Chỉ là cảm thấy có chút khó hiểu, ngoài kia mọi người đều nói tình cảm của Lâm Lam và đại Boss rất sâu đậm? Tại sao ở cùng Lâm Lam mấy ngày rồi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của đại Boss xuất hiện.

Quan trọng nhất là Lâm Lam cũng không sống ở biệt thự của đại Boss, mà chỉ sống trong căn hộ được công ty cấp cho.

Nói không chừng đây là hôn nhân của minh tinh, bằng mặt nhưng không bằng lòng? Tiểu Đồng có chút mơ màng sụp đổ.

Nhưng căn cứ về vấn đề hợp đồng, Tiểu Đồng cũng không dám hỏi nhiều, chị Tuyệt đã nói với cô, không nên nhìn thì không được nhìn, không nên hỏi cũng không được hỏi.

“Chị, bây giờ là năm giờ chiều, tám giờ chị có một bữa tiệc rượu vs Dr, chị Coco hỏi chị có muốn tiếp tục ký hợp đồng với Dr nữa không?” Tiểu Đồng điều chỉnh lại suy nghĩ, bắt đầu tập trung vào công việc chính.

Lâm Lam cau mày “Dr bên kia ngỏ ý muốn tiếp tục hợp đồng?”

“Vẫn chưa?”

“Vậy thì từ chối.” Chớp mắt Lâm Lam đã ký hợp đồng với Dr ba năm, dựa theo giá trị của Lâm Lam năm ngoái, giá cả Dr đề xuất không phù hợp. Mà mỗi lần gia hạn hợp đồng lại trì hoãn mấy ngày mới tiếp tục ký, Lâm Lam cảm thấy công ty này không hề có thành ý gì, vậy nên cũng không muốn tiếp tục nữa.

Cho dù Dr là hãng thời trang đầu tiên Lâm Lam làm đại diện, nhưng mỗi lần ký hợp đồng lại làm ra vẻ như nghệ sỹ phải báo ơn họ để bàn luận hợp đồng, làm Lâm Lam cảm thấy khó mà tiếp tục được.

Lại cộng thêm Lâm Lam đã tiếp xúc mấy lần với Cố Nguyệt, cảm thấy không hề dễ chịu, vậy nên bữa tiệc rượu tối nay, có lẽ cũng là sự kiện cuối cùng cô tham gia với tư cách là đại diện của Dr.

“Được.” Tiểu Đồng trả lời, rồi lại hỏi “Vậy trang phục tối nay của chị?”

“Thông báo cho Trình Phi sáu giờ tối nay tôi sẽ qua đó.” Nói xong Lâm Lam dừng động tác của mình, quay người bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa đơn giản, cùng Tiểu Đồng đi ăn.

Nói là ăn cơm, thật ra đều là Tiểu Đồng ăn, Lâm Lam chỉ ngồi bên nhìn, một phần là để duy trì vóc dáng, lý do khác là cô không thèm ăn cái gì.

Từ sau khi rời xa Diêm Quân Lệnh, cô luôn cảm thấy cuộc sống quá bình đạm không có ý nghĩa gì cả, cả người ngoại trừ công việc chẳng tìm thấy ý nghĩa nào khác của cuộc sống.

Thường xuyên nghĩ tới Diêm Quân Lệnh và tiểu sư tử, cũng có lúc khống chế không được cảm xúc của mình, cô lái xe đến dưới tòa nhà Đỉnh Thành, nhưng cuối cùng giật mình thức lại, lái xe chạy trốn.

Ngược lại, quay lại nhà cũ để thăm tiểu sư tử cố tình để né tránh Diêm Quân Lệnh, nhóc con gầy hơn trước một ít, Lâm Lam đau lòng chỉ hận không thể ôm nhóc con bỏ chạy.

Cuối cùng vẫn là không buông tay được.

Mẹ Diêm đã nói chuyện với cô, cũng hy vọng cô quay về với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam lúc đó trên miệng suýt nữa phun ra chữ được, nhưng vừa nghĩ tới nếu như cô đồng ý sẽ làm hại đến cả nhà họ Diêm, nên cô phải nhẫn nhịn.

Ngày trước Lâm Lam từng nghe qua một bài hát rất nổi tiếng “Nỗi đau biết thở” cảm thấy vô cùng lập dị, thở mà cũng đau sao vậy chắc chắn hít phải khí độc rồi.

Nhưng không ngờ điều mình cười nhạo mấy năm sau lại đặt lên chính người mình, nhất định là ông trời đang trừng phạt sự thiếu hiểu biết ấu trĩ năm đó của mình.

Sau khi rời xa Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam mới cảm thấy có những nỗi đau không thể nói nổi thành lời, một câu nói của người khác, một bóng hình quen thuộc, thậm chí cả một tên món ăn hay một cảnh vật quen thuộc cũng làm cô đột nhiên suy sụp.

Lúc bận còn được, lúc rảnh rỗi nghĩ đến sau này của mình không có anh ấy, tương lai của anh ấy cũng không có mình, nỗi đau này dường như một bóng đêm vô hình lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô, mà cô lại bất lực chống cự.

Nỗi nhớ là niềm đau biết thở.

Nó hiện hữu ở từng ngóc ngách trong cơ thể em.

Khẽ ngân nga bài hát anh thích, nhìn những dòng thư anh viết.

Kể cả khi im lặng, em cũng cảm nhận được sự đớn đau đang len lỏi trong trái tim mình.

Sự tiếc nối là nỗi đau biết thở.

Nó tuần hoàn chảy mãi trong cơ thể em.

Hối hận vì ta bên nhau chưa đủ, giận mình đã không hiểu cho anh.

Nhưng đau đớn nhất vẫn là muốn gặp mà không thể gặp.

Lâm Lam dựa mình vào cửa sổ, nhìn tiết trời tháng sáu đã năm giờ rưỡi nhưng vẫn sáng như cũ, lại đắm chìm trong nỗi đau bất tận.

Tiểu Đồng đang sắp xếp lịch trình gần đây cho Lâm Lam, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy hai má cô đều là nước mắt, lo lắng hỏi “Lâm tiểu thư chị làm sao lại khóc?”

“A, có sao?” Lâm Lam lúc này mới phản ứng lại, lau vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình, rất tự nhiên giải thích “Có lẽ là bụi bay vào mắt.”

Nói xong Lâm Lam nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, nhưng trong đầu đều hiện lên hình ảnh Diêm Quân Lệnh ngày đó cầu xin cô ở lại bên anh, lại nhớ đến ca khúc kia.

Anh không nói anh cũng có lúc yếu mềm, cần em bên cạnh, còn em lại giả vờ không biết, vô tư tận hưởng cuộc sống riêng mình...

Có phải lúc đó Diêm Quân Lệnh cũng yếu đuối như vậy, muốn cô ở bên cạnh.

Những ý nghĩ cứ bay đi bay lại trong đầu cô, làm cô không chợp mắt nổi.

Tiểu Đồng nhìn Lâm Lam nhắm mắt, có cảm giác rất kỳ lạ, dường như không khí trong xe vô cùng ảm đạm, vô thức nhìn Lâm Lam, nhưng sắc mặt Lâm Lam vẫn bình tĩnh nhắm chặt mắt như cũ, không nhìn ra một tia cảm xúc nào.

Đi tới studio của Trình Phi, trang phục đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ là trong suốt quá trình Trình Phi không ngừng cau mày nhìn Lâm Lam “Cô không phải là gầy rồi sao?”

“Không có.” Lâm Lam trả lời hời hợt, chọn một cái ghế rồi ngồi thẳng xuống.

Nét mặt Trình Phi nghiêm túc “Ăn tối chưa? Để tôi bảo người chuẩn bị giúp cô.”

“Tôi ăn rồi, không đói.” Lâm Lam thật sự không cảm thấy đói.

“Tiểu Nhã, giúp tôi mua một ít cháo lót dạ, chuẩn bị thêm mấy món ăn kèm, thanh đạm một chút.” Không để ý lời Lâm Lam, Trình Phi phân phó cho quản lý của mình đi mua đồ ăn đêm.

Lâm Lam lắc đầu “Tôi thật sự ăn rồi, lát nữa đến tiệc rượu ăn chút điểm tâm là được rồi.”

“Cô muốn đày đọa bản thân thế sao? Cô xem bản thân cô bây giờ thành cái dạng gì rồi!” Trình Phi nhìn dáng vẻ của Lâm Lam bây giờ, kéo cô đến trước gương chỉ thẳng vào cô.

“Tôi cảm thấy cũng ổn.” Lâm Lam nhìn bản thân trong gương, mặt càng lúc càng nhỏ, có chút nhợt nhạt, ngay cả sau khi vận động xong cũng không che giấu được dáng vẻ mệt mỏi ấy, dường như dinh dưỡng không đủ, nhưng đây đều là chuyện nhỏ, trang điểm là được.

“Cô cảm thấy ổn sao? Cô quên đi những lời nói ngày trước của cô rồi sao? Tôi nhớ, cô nói gầy là yêu cầu bắt buộc của người mẫu, nhưng quan trọng nhất vẫn là khỏe mạnh, bởi vì chỉ có khỏe mạnh, mới có thể đem lại cho người khác cảm nhận thật sự về vẻ đẹp, nhưng cô nhìn bản thân mình bây giờ đi?” Ngữ khí của Trình Phi có chút nặng nề.

Cô mặc dù không biết Lâm Lam và đại Boss tại sao lại nháo thành cái dạng này, nhưng cho dù là lý do là gì đi nữa, Trình Phi cũng không cho phép Lâm Lam hành hạ bản thân mình như này.

“Tôi thật sự không sao.” Lâm Lam mỉm cười, nhưng không có giải thích.

Trình Phi ngược không để ý đến cô, chỉ nhìn Tiểu Đồng “Cô là quản lý của Lâm Lam, vậy phải biết suy nghĩ cho sức khỏe của cô ấy, nghệ sỹ của cô không ăn, cô không biết nhắc nhở cô ấy sao?”

“Em... xin lỗi chị Trình.” Tiểu Đồng ấm ức, không phải là cô không nhắc nhở, nhưng Lâm Lam nuốt không trôi, có lúc ăn lại nôn ra, cô cũng không dám ép Lâm Lam ăn nữa.

“Đừng nói xin lỗi với tôi.” Trình Phi thở dài, rồi bắt đầu giúp Lâm Lam mặc quần áo.

Tiểu Đồng có chút tủi thân, Lâm Lam duỗi tay xoa đầu cô “Không sao, cô ấy đang nóng giận nên bắt nạt cô thôi.”

“Ai dám bắt nạt quản lý của cô.” Trình Phi khó chịu trả lời, cuối cùng ép Lâm Lam phải uống hết một bát cháo lại ăn một chút đồ ăn kèm mới chịu buông cô ra.

...

Tại Đỉnh Thành.

Linda cầm thiệp mời “Diêm tổng, tám giờ tối nay Dr có một buổi tiệc rượu, tôi đã liên hệ với Lý Húc nhưng không được, ngài có muốn từ chối không?”

“Dr sao?” Diêm Quân Lệnh lặp lại.

Linda nhanh chóng gật đầu.

“Còn có ai cũng tham dự nữa?”

“Cái này... phu... phu nhân cũng sẽ tham dự.” Linda do dự cuối cùng cũng trả lời anh.

“Ừm.”

“Vậy tôi giúp ngài từ chối.” Linda biết chuyện giữa Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam.

“Tôi đi.”
Bình Luận (0)
Comment