Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 584

Lâm Lam khẽ khàng rời khỏi anh, cố hết sức thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, thoát khỏi cánh tay của Diêm Quân Lệnh để xuống giường.

Thân thể cô như tan ra thành từng mảnh, nhưng cô không hề có ý nghĩ sẽ ở lại đây.

Cô lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy dài mặc lên người, định bỏ đi.

Đúng là gần đây cô đã gầy hơn, chiếc váy dài cũng trở nên rộng thùng thình.

“Em định cứ bỏ đi như vậy sao?” Ngay lúc Lâm Lam chuẩn bị kéo cửa phòng ngủ thì một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.

Lâm Lam chợt khựng lại, nhất thời không biết có nên quay đầu hay không, sau một hồi do dự cô vẫn tiếp tục kéo cửa.

“Lâm Lam em coi anh là cái gì?” Nhìn Lâm Lam không những không dừng lại mà còn tiếp tục chuẩn bị mở cửa, giọng Diêm Quân Lệnh giương cao hơn, trên người không gì che chắn liền bước xuống giường.

“Tối hôm qua em say quá.” Biết mình không đi được, Lâm Lam miễn cưỡng trả lời.

Diêm Quân Lệnh nghe xong liền cười gằn: “Say? Vậy chuyện tối qua là do em say rượu nên mất hết lý trí ư?”

“Em... Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ.” Quả nhiên mộng đẹp đều chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau khi nghe bốn chữ say rượu mất trí này, đầu của Lâm Lam hoàn toàn thức tỉnh, tất cả những lời tự nhủ tối qua của cô đều là mượn cớ che đậy mà thôi, thật nực cười.

Cô không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, lúc Lâm Lam kéo cửa định ra ngoài thì bị cánh tay của Diêm Quân Lệnh kéo lại.

“Buông ra!” Tay cô bị túm lại rất đau, Lâm Lam không nhịn được hét lên một tiếng, dùng sức vung tay của anh ra nhưng lại không đứng vững va vào khung cửa.

Cô xoa trán, nhìn người đàn ông đang túm lấy tay mình, đôi mắt đầy vẻ tức giận: “Thả em ra!”

“Nếu anh không buông thì sao?” Diêm Quân Lệnh cố gắng không nhìn vầng trán vừa bị va phải của cô gái nhỏ, đầy bá đạo hỏi lại.

“Anh...” Lâm Lam ấp úng.

“Nói cho anh, vì sao?” Đêm qua Diêm Quân Lệnh có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, cô nhóc này cùng Tô Mộ Bạch căn bản không giống như những gì anh nhìn thấy, nhất định cô có chuyện gì đó giấu anh.

“Em nghĩ rằng anh phải hiểu rất rõ ràng mọi chuyện rồi chứ, tối hôm qua chỉ là sự việc ngoài ý muốn mà thôi, anh cũng đừng bám lấy em nữa, bị hiểu lầm sẽ không tốt.” Lâm Lam ra sức bình tĩnh nói, lại nghĩ tới điều gì đó: “Thỏa thuận ly hôn ở ngay trong ngăn kéo kia, phiền anh hãy dành chút thời gian ký tên vào giấy chứng nhận ly hôn.”

Lâm Lam nói ra những lời này thật dễ dàng, giống như cô đang thảo luận về tình hình thời tiết của ngày hôm nay.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh trở nên vô cùng khó chịu, anh sắp đi đến giới hạn chịu đựng của mình, ngược lại, Lâm Lam không thèm chú ý đến điều này còn nói thêm một câu: “Còn chuyện ngoài ý muốn xảy ra giữa chúng ta vào tối hôm qua, cứ coi nó như một lời chia tay đi.”

Nói xong Lâm Lam liền thoát khỏi tay của Diêm Quân Lệnh, lần này đối phương không hề phản kháng, cứ thế buông tay để cô rời đi.

Lúc đầu trong lòng Lâm Lam vô cùng hoảng hốt, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, nhưng cô lại hoảng loạn đến mức không nhớ cả đường ra, cuối cùng mãi đến khi trời gần sáng mới ra khỏi khu nhà.

Không kịp bình ổn lại tâm trạng của mình, cô gọi xe nhanh chóng rời đi, được nửa đường mới nhớ ra đêm qua bọn họ không dùng biện pháp tránh thai, cô định mua thuốc, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm, tiệm thuốc vẫn chưa mở cửa nên cô quyết định trở về chung cư.

Sau khi thay xong quần áo, cô cuộn mình trên giường, mùi cơ thể anh vẫn quanh quẩn đâu đây, trong đầu cô tràn ngập dáng vẻ phẫn nộ, tổn thương ấy, xương cốt trên người cô như tan ra thành từng mảnh.

Bọc lấy mình trong chăn mềm, cô cố hết sức quên đi những hình ảnh xảy ra sáng nay, nghĩ đi nghĩ lại về kí ức đêm qua anh thay cô ra mặt, nhấn mạnh với Cố Nguyệt rằng cô là người phụ nữ của anh, và cả những lời ngọt ngào anh thì thầm bên tai cô suốt đêm qua.

Lâm Lam nhớ lại mọi thứ, cô hận không thể nhớ thật kỹ tất cả mọi thứ liên quan tới anh, khắc sâu chúng vào tâm trí mình.

Bởi vì đó là tất cả những hồi ức đẹp đẽ giúp cô kiên cường vượt qua cuộc sống tương lai đầy cô đơn lạnh lẽo ở phía trước.

Còn những lời nói đầy tổn thương, Lâm Lam cố gắng tránh để bản thân suy nghĩ đến chúng, bởi vì chỉ có như thế, cô mới có thể cảm thấy tốt hơn một chút.

Cả ngày nay, Lâm Lam không có ý định ra ngoài.

Nhưng buổi chiều cô lại nhận được điện thoại của Hoắc Quốc Bang, ông ta nói muốn đưa cô về nhà họ Hoắc.

Tin tức này xảy đến thật bất ngờ.

“Tôi có thể từ chối không?” Sau khi nghe Hoắc Quốc Bang nói, Lâm Lam bình tĩnh hỏi lại.

“Chuyện con đồng ý với bố con quên rồi ư?” Hoắc Quốc Bang nhàn nhạt hỏi.

“Chuyện tôi đồng ý với ông, không phải tôi đã làm rồi sao?” Lâm Lam nổi nóng, cô còn hứa gì với ông ta cơ chứ?

Hoắc Quốc Bang ngồi trên xe, một tay xoay chiếc bút Parker trong tay, một tay cầm điện thoại: “Rời khỏi Diêm Quân Lệnh chỉ là bước đầu tiên, chuyện quan trọng nhất con phải làm chính là nhận tổ quy tông.”

“Tôi chỉ đồng ý rời khỏi Diêm Quân Lệnh, như vậy ông sẽ không đối phó với nhà họ Diêm nữa, ngược lại ông phải trợ giúp họ vượt qua cơn khủng hoảng này, tôi chưa từng nói mình muốn nhận tổ quy tông, hơn nữa đứa con gái ngoài giá thú như tôi, chắc hẳn cũng không thích hợp để bước vào nhà họ Hoắc, nên tôi thật sự hy vọng chủ tịch Hoắc đừng ép tôi.” Người cô gọi là bố hơn hai mươi năm nay bỗng nhiên không còn là bố ruột của cô nữa, người cô căm ghét nhất lại trở thành bố ruột, hiện tại còn phải đổi lại họ mình đã dùng hai mươi bốn năm qua, Lâm Lam không muốn chuyện này xảy ra.

Dù năm đó bố thực sự đã làm chuyện có lỗi, nhưng ông cũng không nợ Lâm Lam bất cứ điều gì, Lâm Lam thật sự không muốn đổi họ tên của mình.

“Bố tưởng lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng rồi.” Hoắc Quốc Bang không hề nổi giận, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước.

Lâm Lam căm ghét nhất chính là thái độ luôn tự cho mình là đúng của ông ta.

“Tóm lại tôi sẽ không về nhà họ Hoắc.” Lâm Lam ném một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Hoắc Quốc Bang nghe tiếng tút tút liền cúp máy, cười khẩy, con bé này làm việc trong giới người mẫu lâu như vậy mà vẫn còn ngây thơ đến thế.

“Chơi xấu sẽ chỉ khiến cuộc sống của những người mình quan tâm càng thêm thảm hại hơn mà thôi.” Lâm Lam ngồi ở trên giường, đầu cô như sắp nổ tung, liền nhìn thấy tin nhắn này của Hoắc Quốc Bang.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy giận dữ: “Hoắc Quốc Bang ông thật hèn hạ!”

“Cho con mười phút chuẩn bị và xuống lầu, bố sẽ đợi dưới chung cư của con.”

Không để ý tới lời chửi mắng của Lâm Lam, Hoắc Quốc Bang chỉ cho cô mười phút để suy nghĩ và quyết định về nhà.

Gửi xong tin nhắn đó, Hoắc Quốc Bang tựa người vào ghế xe, trầm mặc thật lâu.

Thư ký Hoàng nhìn ông chủ tâm tình khó chịu, có chút thiện ý nhắc nhở: “Có người tung tin ngài theo đuổi cô chủ, ngài xem...”

“Toàn những lời vớ vẩn.” Hoắc Quốc Bang khinh thường quát lớn.

Nhìn thấy vậy thư ký Hoàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tận hai mươi phút sau Lâm Lam mới bước xuống dưới.

Hoắc Quốc Bang nhìn đồng hồ: “Con xuống muộn mười phút.”

“Ông cho rằng tôi là đàn ông chắc, rửa mặt xong liền có thể ra ngoài ư?” Lâm Lam không khách khí giận dữ.

“Con gái thật là phiền phức mà.” Hoắc Quốc Bang không hề tức giận, ngược lại còn vô cùng bình thản nói, câu nói của ông khiến người ta cảm giác như đây là một người bố đang cưng chiều con gái của mình.

Nhưng Lâm Lam chỉ cảm thấy giả nhân giả nghĩa.

“Về nhà họ Hoắc làm gì?” Lâm Lam không muốn dính dáng quá nhiều với Hoắc Quốc Bang, cô hỏi thẳng vào vấn đề.

“Tranh gia sản.” Hoắc Quốc Bang thản nhiên thốt ra ba từ với Lâm Lam.

Lâm Lam có chút choáng váng, cô tưởng mình nghe nhầm, theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Quốc Bang.

“Con không nghe nhầm đâu, ý bố muốn nói chính là tranh gia sản.” Dường như hiểu được sự nghi ngờ của Lâm Lam, Hoắc Quốc Bang lặp lại.

Nhưng Lâm Lam vẫn không thể hiểu được.

“Bố của bố, cũng chính là ông nội của con, chính là người để lại di chúc thừa kế, trong di chúc ông có viết chỉ có cháu gái, cháu trai mới có quyền kế thừa gia sản. Con cháu thế hệ này của nhà họ Hoắc không nhiều, con vẫn có thể tranh quyền.”

“Tôi không có hứng thú.” Lâm Lam không chút do dự trả lời, sự nghiệp, công việc của cô bây giờ cũng đủ khiến cô thỏa mãn, cô không muốn mình bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành thừa kế của một gia tộc giàu sang quyền thế.

“Chẳng lẽ con không muốn nghe xem mình sẽ có được bao nhiêu nếu giành được quyền thừa kế ư?”

“Nhiều hay ít tôi không quan tâm.” Lâm Lam biết, nếu cô tham gia tranh giành thừa kế, cô sẽ phải dây dưa với Hoắc Quốc Bang cả đời.

“Ba mươi tỷ đó, con chắc chắn chứ?” Hoắc Quốc Bang quay đầu nhìn Lâm Lam.

Lâm Lam có chút sững sờ, cô hoàn toàn không có bất kỳ khái niệm nào về ba mươi tỷ.

“Ha ha ha, cô con gái ngốc.” Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Lam, Hoắc Quốc Bang cười lớn, liền bổ sung thêm: “Trước khi con khôi phục lại thân phận cô chủ nhà họ Hoắc, nhất định phải chính thức ly hôn với Diêm Quân Lệnh.”

Cả người Lâm Lam run lên, cô lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Tôi không muốn, tôi không muốn thứ vốn không thuộc về mình.”

“Vậy con muốn điều gì?” Hoắc Quốc Bang bực tức hỏi lại.

“Diêm Quân Lệnh.” Đây là điều duy nhất Lâm Lam muốn.

“Không có tiền đồ.”

Hoắc Quốc Bang vừa nói hết câu thì xe đã dừng lại trước cổng lớn nhà họ Hoắc.
Bình Luận (0)
Comment