Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 600

“Ăn cơm.”

Nghe thấy bên kia cười ha, Diêm Quân Lệnh dứt khoát cúp máy, tay ôm vào Lâm Lam đi ăn cơm. Tăng Tuyết vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở đó, hình như cô đã biết được chuyện gì. “Cùng nhau?”

“Không, không, ông Boss, anh với Lâm Lam ăn đi.” Trong lúc Tăng Tuyết đang đứng ngơ, Diêm Quân Lệnh chợt quay đầu hỏi, biểu cảm lạnh lùng, hoàn toàn không có ý định bảo người ở lại.

Tăng Tuyết vội vàng vẫy tay, còn lâu cô mới chịu làm việc kỳ đà cản mũi. “Ăn cơm.” Tăng tuyết ra đi, cả phòng chung cư chỉ còn lại hai người, Diêm Quân Lệnh vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, ra hiệu Lâm Lam ngồi xuống.

“Anh quả thật muốn đối mặt với Hoắc Quốc Bang?” Tâm tư Lâm Lam vẫn đặt trên cuộc gọi đó.

“Đừng lo lắng, tuy thực lực của Diêm Thị không bằng Hoắc Thị, nhưng cũng không kém quá đâu.” Diêm Quân Lệnh xoa xoa đầu của Lâm Lam, không hy vọng Lâm Lam vẫn sốt ruột cái vấn đề này.

Nhưng sao cô có thể không sốt ruột chứ?

“Nhưng lần trước...”

“Chuyện lần trước sẽ không còn xuất hiện nữa, tin anh đi.” Diêm Quân Lệnh hứa hẹn với Lâm Lam.

“Ừm.” Lâm Lam gật đầu.

Nhưng bữa cơm này nhiều ít đã bị phủ lên một chiếc màn u ám, không còn bầu không khí vui vẻ lúc nãy nữa.

Hoắc Quốc Bang như là một ngọn núi lớn đang đè trên người bọn họ, không xử lý được ông này, ai cũng không thể nhẹ nhàng được.

Nhất Là bây giờ hai người còn phải đối mặt với dư luận và tin bê bối đó.

Ăn xong, Diêm Quân Lệnh dẫn Lâm Lam về nhà Diêm Thị.

Nhiều ngày không về, bây giờ trên người lại đầy tin xấu, Lâm Lam vô cùng căng thẳng.

“Đừng sợ, em đang về nhà của mình mà.” Nhận ra được sự cẳng thẳng của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam lại.

Lâm Lam hạ ý thức nghiêng đầu nhìn sang, liền nhìn đối vào đôi mắt kiên định của đối phương, trong lòng cô liền thấy an tâm.

“GÂU GÂU GÂU...”

Hai người vừa đi vào sân, Vượng Tài đã hùng hổ xông lên, sủa liên tục với Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh một cách kích động, chốc chốc đặt hai chân lên đùi Lâm Lam, đôi mắt đen bóng đó nhìn chằm vào Lâm Lam.

“Sao Vượng Tài lại ở đây?” Lâm Lâm vui mừng đưa tay sờ vào con cún béo phì này.

Diêm Quân Lệnh chê bai nghiêng người sang một bên: “Con em rất thích, nên bố đã bảo chú Trương mang hết sang đây, để chơi cùng với tiểu Sư Tử.

“Au.” Nhắc đến con trai, giọng điệu của Lâm Lam chợt ảm đạm xuống, trong lòng cũng cuống lên: “Thế tiểu Sư Tử đâu rồi?”

“Ở bên trong.” Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam, sải bước đi vào nhà.

Tiểu Vượng Tài vẫn phấn khởi đi theo đằng sau, đã mấy lần muốn ôm đùi của ông Boss, nhưng đều bị cơn hàn khí trên người đó dọa cho rụt lại, liền ủy khuất nhìn sang Lâm Lam sủa gâu gâu.

Lâm Lam buồn cười, người đàn ông này đến giờ vẫn sợ Vượng Tài.

Đi vào phòng khách.

Lúc này đang là 8 giờ tối, cả nhà đều đang có mặt. Nhìn thấy trận thế như vậy, Lâm Lam không tự chủ căng thẳng lên, cúi đầu kính chào mọi người: “Ông nội, bà nội, bố, mẹ, con về rồi.”

“Hừ, bà còn tưởng con quên mất có nhà này rồi chứ.” Lão bà bất mãn hừ một câu. Lão ông nhìn sang: “Con cái cũng không hề dễ chịu chút nào, nói ít thôi.”

“Bà nội, con xin lỗi.” Lâm Lam cúi đầu đỏ mắt xin lỗi.Bà lão vốn dĩ rất tức giận, nhưng lúc này nhìn thấy đôi gò má đang gầy đến mức sắp lõm xuống đó của Lâm Lam, bà càng thấy bực mình: “Nhìn lại cái mặt của con đi, người trong nhà thì biết là con đang giảm cân, người ngoài không biết gì chắc tưởng nhà họ Diêm đang bạc đãi bắt nạn con đấy.”

“Bà nội, con biết lỗi rồi, sau này con sẽ ăn nhiều.” Lâm Lam cũng không tức giận gì, ngoan ngoãn nghe lời.

“Hừ, ai tin.” Bà lão lườm Lâm Lam một mắt, nhìn thấy bộ dạng gầy thon đó cứ lắc đầu, tuy cháu trai mình nửa tháng nay cũng sống khổ, nhưng nha đầu này rõ ràng phải khổ hơn, dù là đang giảm cân thật cũng không thể nào ngay lập tức gầy đến mức này, chắc chắn là đang có chuyện khổ tâm.

“Con tin mà, bà nội yên tâm đi, con sẽ ngày nào cũng giám sát việc ăn uống của Lâm Lam.” Diêm Quân Lệnh bước lên ngắt lời.

“Thế còn được, không béo đến một trăm cân đừng có nói là cháu dâu của nhà họ Diêm chúng tôi.” Bà già bực bực nói.

Lâm Lam nghe xong không ngừng gật gù.Bà lão như vẫn chưa trút giận: “Đừng có chỉ biết gật đầu, phải hành động, phải ăn. Con nhìn lại con đi, một cô gái xinh đẹp như thế, chịu đói đến mức xấu cả người.”

“Dạ...” Lâm Lam sờ sờ mũi, có xấu thật thế sao? Hạ ý thức nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, Diêm Quân Lệnh gật đầu tỏ vẻ rất chân thành.

Lâm Lam trầm mặc.

“Được rồi, đã về đến nhà rồi, thì đừng có dày vò gì nữa, việc của nhà họ Diêm chưa đến mức một con nha đầu như con phải gánh chịu đâu.” Bố Diêm nói ra một câu, Lâm Lam cắn môi, trong lòng cảm động.

Trước khi vào cửa, Lâm Lam còn lo lắng người nhà họ Diêm sẽ không còn chấp nhận mình nữa.

“Muộn thế này rồi ăn cơm chưa? Đừng có nói là bà nội con đau lòng, thấy con gầy thế này, mẹ cũng xót.” Mẹ Diêm bước lên nắm tay Lâm Lam.

Lâm Lam nghẹn ngào gật đầu: “Con ăn rồi, ăn nhiều lắm.”

Nói xong Lâm Lam còn sờ sờ bụng mình. Lão bà nhìn vào cái bụng phẳng lì đó, hừ một tiếng: “Làm dáng.”

Lâm Lam đỏ mặt, hôm nay cô thật sự ăn rất nhiều rồi, là lần cô ăn nhiều nhất trong suốt một tháng nay.

“Được rồi, mẹ, đừng có nói Lâm Lam nữa, sau này cả nhà chúng ta sẽ giám sát con bé này ăn uống.” Mẹ Diêm nói cười giúp thoát.

Bà lão nghe xong mới một tay chống gậy đi xem tivi.

Lâm Lam sốt ruột hỏi: “Mẹ, tiểu sư tử đâu rồi? Sao con đi vào lại không nhìn thấy nó?”

“Vẫn nhớ mình còn một đứa con trai à?” Lão bà mắt vẫn dán vào màn hình tivi, nhưng miệng vẫn không quên lẩm bẩm.

Lâm Lam cũng biết là bà nội kỳ thực là người thương xót mình nhất, cười cười với bà xong liền chạy nhẹ lên phòng Baby ở tầng trên.

Tiểu Sư Tử đang ngủ sâu, nhưng trông cũng gầy đi vài phân.

“Thằng bé này sau khi từ bệnh viện về xong, liền không chịu ngoan ngoãn uống sữa, đồ ăn dặm cũng ăn rất ít, hôm nay con mà vẫn không về, chắc mọi người cũng phải đi tìm con rồi.” Mẹ Diêm than thở, thằng bé này rất thông minh, vô cùng nhạy cảm, cũng không biết sau này lớn lên sẽ như nào.

“Mẹ, đều là con không tốt.” Hốc mắt Lâm Lam dần đỏ, trong lòng đầy chứa áy náy và hổ thẹn.

“Đừng tự trách móc bản thân, mẹ biết, các con đều không hề dễ dàng cả.” Mẹ Diêm vỗ vỗ tay của Lâm Lam: “Được rồi, hai con ở lại với thằng bé đi, mẹ xuống dưới nhà xem tivi cùng với bà nội.”

“Mẹ...”

“Ừm?”

“Con cảm ơn mẹ.” Trong lúc mẹ Diêm ra ngoài cửa, Lâm Lam tự dưng gọi lại và tỏ ý cảm ơn.

Mẹ Diêm sững sờ, sau đó nhẹ nhẹ vỗ vai Lâm Lam: “Con ngốc ạ, chúng ta đều là người trong một nhà, sau này đừng có làm những việc ngốc như thế nữa, dù gặp phải chuyện gì, chỉ cần có người nhà ở bên cạnh thì sẽ không có chướng ngại gì không vượt qua được cả.”

“Dạ.” Nước mắt quay tròn, Lâm Lam không ngừng gật đầu với mẹ Diêm.

Lâm Lam luôn cảm thấy duyên số người thân của mình đời này rất là mong manh, Chu Vũ Vy là vậy, Hoắc Quốc Bang cũng là vậy.

Lâm Phúc Sinh mà người duy nhất giao hết toàn bộ yêu thương cho cô giờ cũng không còn.

Lâm Lam cho rằng ông trời đã đối xử cay nghiệt với mình, nhưng cô suýt đã quên mất, kỳ thực ông trời đã mang cho cô người nhà tốt nhất rồi.

Những tình cảm yêu thương của bố mẹ đẻ mà cô chưa hề cảm nhận, ở trong nhà họ Diêm này, họ đều đã mở lòng giao hết cho cô rồi.

“Con ngốc, không khóc.” Mẹ Diêm thương xót Lâm Lam, đưa tay lau nước mắt cho nha đầu này.

Lâm Lam gật đầu: “Không khóc.”

Rõ ràng đã trải qua rất nhiều việc rồi, Lâm Lam còn nghĩ là mình không còn là người nhút nhát thích khóc như hồi xưa nữa, ngay cả lúc cô cảm thấy tuyệt vọng nhất đều không dám khóc, nhưng giờ vì sự dịu dàng của mẹ Diêm ngay lập tức lại mất đi kiểm soát đó.

“Mẹ, để con đi.” Diêm Quân Lệnh một tay ôm Lâm Lam: “Đồ ngốc, khóc nữa, con trai em nhìn thấy phải cười em rồi đấy.”

“Tiểu Sư Tử ngủ rồi mà.” Lâm Lam nghẹn ngào giãi bày.

“Dậy rồi.”

“Thật hả?” Lâm Lam chợt vui lên.

“Thật.”

Lâm Lam không còn nghi ngại đến vấn đề gì khác nữa, vội vàng chạy sang giường tiểu Sư Tử, quả thật thằng bé đã dậy.

Sau khi nhìn thấy Lâm Lam, đôi mắt đen láy liền lấp lánh quay tròn, sau đó giơ hai cánh tay nhỏ xíu ra: “Mẹ, bế... bế... “

Lâm Lam vừa vui vừa mừng, vội vàng bế con trai lên: “Tiểu Viễn, con chưa quên mệ, con chưa quên mẹ...”

“Mẹ, Hí hí, mẹ...”

“Mẹ đây, mẹ đây.” Lâm Lam kích động đến mức hốc mắt lại đỏ lên.

Diêm Quân Lệnh bất lực lắc đầu, bánh bao nhỏ này, bao nhiêu năm rồi vẫn thích khóc như vậy.

Mẹ Diêm đang đứng cửa lắc lắc đầu, cười cười đi xuống nhà, giao hết chỗ này cho một nhà ba người đó.
Bình Luận (0)
Comment