Nghe hắn kể thì Đỗ Tấn Hưng cũng biết đại khái, sau đó hẹn Ngô Anh Kiệt ra quán để bàn chuyện.
Khương Tử Nguyên cũng không từ chối, vì chuyện này có liên quan tới hắn mà.
Ban đầu Ngô Anh Kiệt còn chưa biết gì, nhưng khi nghe rõ ngọn ngành thì ngỏ ý muốn giúp đỡ nhưng bị hắn từ chối.
Đây là chuyện riêng của bản thân, Khương Tử Nguyên không thể lôi người khác vào cuộc.
Huống hồ, hắn thấy mình có thể lo được chuyện này nên không muốn hai đứa bạn dính vào phiền toái.
Mà thấy hắn từ chối như vậy, Ngô Anh Kiệt với Đỗ Tấn Hưng chỉ biết im lặng.
"Tụi bây yên tâm, chút chuyện nhỏ ấy mà, tao thừa sức lo được." Khương Tử Nguyên nói một cách đầy tự tin.
Nghe vậy, Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt đành ậm ừ, trước khi về còn nói bữa đó sẽ đến nhặt xác hắn.
Khương Tử Nguyên thấy vậy chỉ cười khổ, vì sau mấy năm luyện Dịch Chân Kinh, hắn không tin mình đánh không lại đám ô hợp kia.
Mà chuyện này cũng nhanh chóng đến tai Phương Nhã Vy, nghe xong cô nàng vô cùng khó chịu nhưng lại không nói gì.
Thấy vậy hắn cũng không đề cặp tới, chuyện của mình thì tự mình giải quyết.
Nhưng ở đời chẳng ai nói trước được điều gì, mà hắn cũng tương tự như vậy.
Đến ngày hẹn nhau, Khương Tử Nguyên đột nhiên bị sốt, sáng sớm đi học đã thấy uể oải trong người.
Tự nhiên bị sốt, Khương Tử Nguyên có chút chết lặng, ngồi trong lớp, hắn thầm nghĩ không biết làm sao qua được phen này.
Phương Nhã Vy biết chuyện thì lắc đầu, con gái hiền lành có ai thích đánh lộn đâu, nhất là bạn thân của mình nữa.
"Reng reng. . ." Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên, hắn vẫn gục trên bàn, hai mắt lim dim như người mất hồn.
Thấy giờ hẹn đã tới, Khương Tử Nguyên cố gắng đứng dậy, lết thân đến khu đất trống.
Đến nơi thì thấy một đống người đang đứng xem kịch, và đợi hắn ở phía trước chính là đám bạn của Lưu Đức Nghĩa.
Lưu Đức Nghĩa thấy Khương Tử Nguyên thì lập tức lao đến, định đạp cho hắn một cú vào bụng nhưng bị đá mất chân trụ.
Có điều Lưu Đức Nghĩa cũng không phải dạng gà mờ, vừa mất chân trụ liền nhanh chóng lùi về sau giữ khoảng cách.
Tiếp đó Lưu Đức Nghĩa lại tiến đến cho vài quyền vào mặt, nhưng vì sốt nên Khương Tử Nguyên chả đánh đấm gì được.
Hắn né được cái thứ nhất thì ăn ngay một đấm giữa mặt, máu mũi chảy lênh láng.
Nhân lúc chiến thắng, Lưu Đức Nghĩa bồi thêm hai sút vào bụng, làm hắn phải cong người như con tôm.
Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt thấy Khương Tử Nguyên bị đánh như vậy thì nhảy vô tiếp ứng.
Nhưng đám bạn của Lưu Đức Nghĩa đâu có cho qua, thế là hai bên giằng co qua lại.
Cả đám giằng co nên chiến trường chỉ còn lại Khương Tử Nguyên với Lưu Đức Nghĩa.
Mà hắn lại thất thế nên bị ăn hành liên tục.
Lưu Đức Nghĩa hết đấm tới đá, hết đá tới đấm, đánh cho Khương Tử Nguyên không còn cơ hội phản kháng.
Đặng Ngân Nhi thấy hắn bị đánh thê thảm như vậy thì định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Mà bản thân đang sốt, Khương Tử Nguyên căn bản không thể làm gì được, vì vậy chỉ biết ôm đầu chịu trận.
Đánh được một lúc, Lưu Đức Nghĩa bỗng dừng tay, vì đánh tiếp sẽ có án mạng.
Xả được cơn giận, Lưu Đức Nghĩa chỉ thẳng vào mặt Khương Tử Nguyên, nhếch miệng nói:
"Từ nay về sau cút xa Ngân Nhi ra, bằng không tao sẽ cho mày một trận ra trò, nhớ đấy con chó."
Khương Tử Nguyên cố gắng gượng dậy, nhìn Lưu Đức Nghĩa cười nhạt: "Rồi đấy, từ giờ tao không liên quan gì đến chúng mày nữa."
Nói xong câu này, Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt phi thẳng vào đỡ hắn, không quên mắng:
"Tao biết ngay mà, đúng là đến nhận xác mày thật, ngu như chó mà còn bày đặt làm anh hùng hả mậy?!"
Đám người Lưu Đức Nghĩa thấy hắn thê thảm như vậy thì không nói gì, chỉ nhìn một cái rồi phất tay ra hiệu cho đám bạn trở về.
Đợi đám kia đi khuất, Khương Tử Nguyên đưa tay lau máu mũi, mệt nhọc bước lại xe.
Nhưng vừa đi được mấy bước hắn đã té xỉu, làm hai đứa bạn vô cùng lo lắng.
"Ê Hưng, mày ôm nó đi, để tao lái xe cho." Ngô Anh Kiệt vội vàng lên xe, sau đó chở hắn về nhà.
Đến nơi thì Khương Tử Nguyên đã tỉnh dậy, nhưng thấy thân thể đau nhức vô cùng.
Thấy không an tâm trong lòng, Đỗ Tấn Hưng liền đến cửa hàng tìm ông nội, để ông nội chăm sóc cho hắn.
Vừa nghe tin hắn bị đánh, ông nội liền bỏ hết mọi việc đang làm, sau đó vội vàng theo Đỗ Tấn Hưng về nhà.
Đến nơi, thấy thân thể tàn tạ, hai mắt nâu như gấu trúc của hắn, ông nội không khỏi lắc đầu:
"Ông dạy Dịch Chân Kinh cho cháu là để rèn luyện sức khỏe, chứ không phải để cháu đi tìm người khác đánh nhau."
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng Khương Tử Nguyên vẫn nghe rõ những gì ông nội nói.
Bất quá hắn không có lên tiếng trả lời, mà chỉ im lặng nghe lời dạy bảo.
Thấy hắn không dám nói gì, ông nội đành thở ra một hơi, thấp giọng nói:
"Cháu nghĩ luyện Dịch Chân Kinh là có thể múa mây quay cuồng như diễn viên trong phim ảnh hay sao?"
Nói đến đây, ông nội ngừng một lúc, ánh mắt già nua chậm rãi liếc qua người hắn, thật lâu sau mới lên tiếng:
"Thật ra Dịch Chân Kinh chẳng phải võ công gì cả, chỉ là mấy bài tập dùng để rèn luyện cơ thể mà thôi, đây chính là mục đích mà Đạt Ma Sư Tổ khai sinh ra nó."
"Còn cháu thì sao? Cháu lấy Dịch Chân Kinh làm võ công để đi đánh nhau với người khác?"
Ông nội nói đến đây thì đưa cánh tay già nua lên xoa thuốc cho hắn, trong con ngươi hiện lên vẻ thất vọng.
Khương Tử Nguyên đã trưởng thành nên biết nhìn nhận cảm xúc của người khác.
Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã thấy sự thất vọng trong mắt ông nội, điều này làm hắn áy náy, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải.
Ông nội cũng biết cảm xúc của hắn nên thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói:
"Người ta đánh cháu như vậy là nhẹ lắm rồi, chưa mất mạng xem như đã được tổ tiên phù hộ."
"Về sau cháu nên xem lại cách hành xử của mình, không phải cứ đánh nhau là hay, cũng không phải chuyện gì cũng cần đến vũ lực để giải quyết."
"Trong phim, người ta thêm thắt vào để múa cho đẹp, chứ thực chiến ăn đòn là điều hiển nhiên, về sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."
"Ông nội, cháu. . . cháu. . ." Khương Tử Nguyên thì thào lẩm bẩm, trên khuôn mặt bầm tím hiện ra vẻ hối lỗi.
Cùng lúc đó, hắn thử đưa tay sờ mũi, nhưng vừa nhấc lên đã đau ê ẩm, căn bản không thể động đậy nỗi.
Xem ra phen này phải nằm ít nhất một hai ngày, căn bản không thể đến lớp được.
"Thôi được rồi, cháu đợi một chút." Ông nội nhẹ thở ra một hơi rồi rời khỏi.
Nằm trên giường, Khương Tử Nguyên có chút hối hận vì hành động ngu ngốc của mình.
Đến cuối cùng bản thân chả được lợi ích gì, hơn nữa còn bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết.
Khương Tử Nguyên thầm nhủ với bản thân, sau này nếu không có lợi hắn nhất định không làm.
Với lại, sau lần này hắn mới biết, Dịch Chân Kinh do Đạt Ma Sư Tổ truyền lại để rèn luyện cơ thể, chứ không phải diễn võ dương oai.
Xem ra hắn đã quá ngây thơ, phim ảnh quả nhiên là ánh trăng lừa dối, nên hắn mới có cớ sự như ngày hôm nay.
Từ khi chứng kiến ánh mắt thất vọng của ông nội, Khương Tử Nguyên cảm thấy hối hận không ngừng.
Hắn rất muốn nói lời xin lỗi với ông nội của mình, nhưng chẳng biết tại sao mình lại không mở lời được.
Đúng lúc này, ông nội chậm rãi bước vào, trên tay còn bưng theo chén thuốc màu đen.