Siêu Năng Lực

Chương 33

Nếm trải nỗi đau mất người thân,

Trái tim nhỏ bé mang thù hận,

Bao năm chưa thể nguôi cơn giận,

Sức đủ trừng phạt kẻ tội nhân?

***

Bất kì ai đều từng giữ những kí ức đau buồn. Nó có thể nhỏ như chuyện bị tranh mất cái kẹo ngọt, hay lớn hơn như bị lừa dối, phản bội, hoặc khổng lồ như thù sát hại thân nhân, gia tộc, quê hương...

Người lựa chọn quên lãng vì nỗi tổn thương đó rất nhỏ, không đáng nhắc tới, vì bản tâm bao dung độ lượng, sẵn sàng thứ tha.

Kẻ thì sợ hãi, trốn tránh bởi nó quá tàn khốc, gây sốc tinh thần, mỗi lần nhớ đến là đau đớn cùng cực tựa vạn kiếm xuyên tim.

Cũng tồn tại nhân vật dũng cảm đối mặt, thừa nhận nỗi thống khổ ấy để biến thành sức mạnh, giúp mình chiến thắng chông gai.

Hiện thực vẫn vậy, giữa Thiên Thần và Ác Quỷ chỉ là một ranh giới mỏng manh...

***

Vũ trụ Transformer...

Căn cứ bí mật của Autobot...

Bip bip bip...

Tiếng kêu liên tục vang lên...

Các anh hùng liền tập trung trước màn hình của Ratchet. Vị bác sĩ chỉ điểm đỏ trên đó và nói:

- Có tín hiệu năng lượng của khối lập phương. Nó phát ra ở sa mạc Sahara.

Autobot cao lớn nhất tỏ vẻ nghi ngờ:

- Bọn chúng bắt đầu rồi ư? Liệu đó là thật hay giả?

Nhân vật vừa lên tiếng này chính là Ultra Magnus!

[Theo Transformers Fanpage Việt Nam]:

Ultra Magnus luôn mang bộ mặt lạnh lùng không bao giờ cười, chấp hành luật đến mức độ cứng nhắc. Anh cho rằng mình là một chiến binh và một người lính thì luôn phải gương mẫu, anh cũng giỏi tuân thủ hơn là ra lệnh (đó là lí do anh chưa bao giờ thích trở thành một thủ lĩnh).

Quả thực, Ultra Magnus là một người lính gương mẫu đến khó tin. Anh mạnh hơn hẳn Autobot thông thường, lại thêm tính cương quyết, quả cảm, độc lập, sẵn sàng hi sinh vì đồng đội (đây là điều mà ai cũng thấy nhưng riêng Magnus lại không thấy, đáng buồn thay). Không những được toàn quân Autobot kính trọng, anh còn nhận được sự nể phục bởi cả các Decepticon.

Mặc dù chưa bao giờ muốn trở thành thủ lĩnh, nhưng với những đặc điểm kể trên, Magnus thường xuyên được đề bạt lên các chức vụ cao.

Alt mode là chiếc xe tai giống của Optimus Prime nhưng màu xanh dương nhạt hơn.

Với tình hình mất tích hiện tại, anh ta “đành chấp nhận” giữ vai trò đứng đầu cho tới khi lãnh đạo trở về.

Bumblebee nghe vậy, thoáng rầu rĩ:

- Dù thế nào cũng phải tới đó. Bọn họ mất tích đã lâu mà chưa có chút thông tin nào.

Miko buồn bã:

- Đúng thế! Cháu nhớ Bulkhead lắm! Nếu cháu cũng sở hữu sức mạnh thì cháu cũng xung phong rồi.

Bình thường, anh chàng to con kia hay cưng chiều cô bé, nay không thấy đâu nên rất thất vọng, chán chường.

- Mọi người phải tin rằng họ vẫn bình yên chứ. Bao trận chiến đã qua rồi mà.

Jackby an ủi. Thực sự thì trong lòng cậu có lo lắng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.

Sau một hồi tranh luận, Ultra Magnus quyết định:

- Tôi, Bumblebee, Wheeljack và Smokescreen khởi hành trước. Anh Ratchet hãy liên lạc với đội Aerial Robot, tùy thời tiếp viện.

- Đã rõ!

- Oh Yeah! Hàng về!

Bọn họ mở cổng dịch chuyển và xuất phát. Lần này có thêm hai thành viên mới như sau:

[Theo Wikipedia]:

Wheeljack là bạn chiến đấu thân thiết của Bulkhead, lính biệt kích Autobot thời chiến tranh Cybertron. Khi biến hình, anh trở thành một chiếc xe hơi thể thao màu trắng, điểm những đường kẻ màu đỏ và xanh lá.

Wheeljack thường được bạn thân Bulkhead gọi thân mật bằng cái tên “Jackie”, là một Autobot nóng tính, thẳng thắn, thích hoạt động độc lập nên từ chối tham gia nhóm của Optimus Prime.

Cá tính thoải mái, liều lĩnh của anh luôn xung khắc rất mạnh với sự nghiêm túc của Ultra Magnus. Tuy nhiên, sau vài lần chiến đấu cùng nhau, họ cũng trở nên hoà thuận hơn.

Wheeljack thường lang bạt ngoài vũ trụ, tìm kiếm những Autobot còn sống, thỉnh thoảng vẫn ghé lại Trái Đất giúp đỡ bạn bè.

Lần này cũng như vậy, anh trở về để hỗ trợ. Tuy nhiên, khá là xui xẻo khi phi thuyền bị không quân Decepticon bắn hạ, may mà bản thân đã trốn được.

Tiếp đến Smokescreen:

Đây là một chiến binh Autobot trẻ tuổi. Sau chiến tranh Cybertron, phe Autobot thua trận, cậu bị bắt làm tù binh.

Smokescree đã ở trong một phi thuyền thoát hiểm của Decepticon, do bản thân cướp được khi trốn khỏi nhà tù của chúng. Phi thuyền khiến cậu rơi vào trạng thái ngủ đông và đưa tới Trái Đất.

Đến nơi, Smokescreen gia nhập ngay vào nhóm của Optimus Prime và là một tân binh rất năng nổ, nhiệt huyết, mặc dù tính tình trẻ con và bồng bột, đôi khi làm các Autobot khác bực mình. Cậu vô cùng ngưỡng mộ Optimus Prime, lúc nào cũng muốn mình được giống như ông.

Khi biến hình, Smokescreen trở thành một chiếc xe hơi thể thao khá nổi bật với màu bạc, xanh dương và đỏ.

***

Sa mạc Sahara...

Đây là sa mạc lớn nhất trên thế giới, là hoang mạc lớn thứ ba của Trái Đất, với diện tích hơn 9.000.000 km², xấp xỉ diện tích của Hoa Kỳ và Trung Quốc. Sahara ở phía bắc châu Phi và có tới 2,5 triệu năm tuổi.

Biển cát vàng rộng mênh mông bất tận. Đồi cát khắp nơi, nhiều chỗ là hố cát lún, cực kì nguy hiểm. Thỉnh thoảng, những trận bão cát hình thành, cuốn phăng mọi thứ.

Roẹt...

Brừm brừm...

Bốn chiếc xe ô tô lao ra từ cổng không gian. Bọn họ cần đi thêm vài cây số nữa mới tới địa điểm chỉ định. Việc này cũng để tránh gặp mai phục bất ngờ.

Gần đến nơi, các chiến binh thấy một nhóm Decepticon đang tập trung, chuẩn bị “bắn pháo”.

Wheeljack nghi hoặc:

- Ơ sao ít thế nhỉ?

Smokesceen xoa gáy:

- Chẳng lẽ đúng là cái bẫy?

Bumblebee phụ họa:

- Bee bee bee. (Hay để em xông lên trước?).

Ultra Magnus lên tiếng:

- Các bạn chờ đây! Tôi xung phong.

Đưa mệnh lệnh xong, anh phóng hết tốc lực về phía quân địch. Mục đích chính của lần này chỉ là điều tra tình hình. Hiện tại xuất hiện khẩu pháo kia thì sẽ tìm cơ hội chiếm lấy nó.

Brừm...

Rầm rầm...

Ultra Magnus húc bay mấy tên Decepticon ở gần, một đường xông thẳng. Những tên kia vội vã tránh xa, gã cầm đầu thì mở cổng dịch chuyển, đi vào và biến mất.

“Hả?”

Kitzzzz...

Bừm...

Anh gần tiếp cận mục tiêu, thấy thế liền đánh lái vọt ngang.

ẦM...

Khẩu pháo nổ tung, hóa thành một quả cầu xoáy nóng bỏng màu xanh dương, bán kính 100m, tỏa nhiệt hàng triệu độ!

Gió lốc nổi lên, thổi cát vàng bay tứ tung, mù mịt.

Âm thanh đinh tai nhức óc cùng khói lửa và bụi bặm qua đi, khu vực ấy hiện hữu cái hố sâu tương đương. Cát trong ấy bị bốc hơi, còn phần rìa nóng chảy, biến sang thủy tinh, phản chiếu ánh sáng mặt trời chói lóa.

Roạt roạt...

Ào ào...

Ở phía dưới lớp cát dày, các Decepticon trồi lên, nổi bật nhất là năm tên to con, cao lớn hơn cả.

Roẹt...

Vù vù...

Chíu chíu...

Bùm bùm...

Những Decepticon khác cũng quay về hoặc phóng ra từ cổng không gian, bao vây và tấn công nhóm bạn.

Bọn chúng đã sắp đặt cái bẫy, lấy bản thân làm mồi nhử hòng bắt gọn các Autobot!

Một kế sách rất đơn giản, mọi người đã lường trước nhưng bất đắc dĩ phải theo!

Chiến đấu bắt đầu!

***

Trái Đất...

Việt Nam...

Nguyễn Huy Hoàng là một cổ đông thuộc Hội đồng Quản trị của Tập đoàn MNC. Đó là công ty đa quốc gia, kinh doanh đủ loại mặt hàng, ngành nghề như đầu tư bất động sản, chứng khoán, dầu mỏ, nhà hàng... đến mua bán phế liệu, nhôm đồng, sắt vụn...

Ông xuất thân từ vùng đất Nghệ An giàu truyền thống, trải qua bao sóng gió thăng trầm, đắng cay ngọt bùi... đã gây dựng nên cơ ngơi to lớn như ngày nay, rất đáng tự hào!

Hiện tại, Nguyễn Huy Hoàng đang ở biệt thự riêng, tận hưởng ngày nghỉ ngơi hiếm hoi. Ông nhấp một ly rượu vang đỏ, ngắm nhìn chậu xương rồng cảnh, ánh mắt xa xăm, chẳng biết là đang suy nghĩ gì.

Cạch...

Cửa phòng mở ra, công tử Nguyễn Huy Long đi vào. Cậu là con trai của vị cổ đông và bà Lê Thanh Thúy - Giám Đốc chuỗi khách sạn năm sao Điện Biên Phủ nổi tiếng khắp đất nước.

Long từng là một gã nhà giàu hay ăn chơi, bắt nạt trẻ con... tuy không đến mức dính vào cờ bạc, ma túy, tội phạm... nhưng vẫn khiến Nguyễn Huy Hoàng đau đầu. Nguyên nhân do cả bố và mẹ đều mải làm ăn mà ít tập trung dạy dỗ, chỉ thuê trông nom. Cũng may là bà giúp việc có kiến thức tử tế nên anh chàng mới bớt tệ nạn.

Nửa năm trở lại đây, dường như Long thay đổi hẳn, chả còn đêm hôm khuya khoắt ở vũ trường, không giao du với đám côn đồ nữa... Nói chung là trở thành công dân có ích!

Cậu chuyên tâm học hành, đi thưa về bảo, ra dáng con ngoan trò giỏi... thật lòng, không giả tạo!

Theo điều tra của vệ sĩ thì biến hóa này hiện hữu từ lúc Long quen một cô gái tên Tuyết, đang giảng dạy tại trường Tiểu học Quang Minh - Mê Linh - Hà Nội và sống trong gia đình nề nếp, quy củ.

Anh chàng mở lời:

- Con chào bố! Chiều nay học xong thì con có cuộc hẹn nên tối mới về.

Nguyễn Huy Hoàng gật đầu đáp:

- Ừm! Nhớ về sớm! Dạo này hay có động đất với nguy hiểm tầm ý, nhất là từ sau vụ ở New York. Đi đứng cẩn thận!

- Dạ vâng!

Long nghe xong nhắc nhở thì xuất phát. Chỉ còn một mình ông bố với những suy nghĩ thoáng qua:

“Chà! Là bởi tình yêu sao? Trước kia mình cũng thế nhỉ? Hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp...”.

***

Trung Quốc...

Trong một căn phòng bí mật nào đấy...

Ba nhân vật giấu mặt họp với nhau qua Internet. Nghe giọng nói thì gồm hai nam - tầm tuổi trung niên, một nữ - trẻ trung, đôi mươi.

Người đàn ông nhiều tuổi hỏi:

- Đã thuê được sát thủ rồi sao?

Kẻ ít tuổi hơn trả lời, vẻ đắc ý:

- Các vị yên tâm! Cho dù mời chuyên gia giỏi nhất thì cũng chỉ phát hiện đó là cơn đau tim mà thôi!

Cô gái duy nhất lạnh nhạt nói:

- Vậy thì tôi ngắt liên lạc đây. Hai vị cứ tiếp tục.

Vài phút sau, còn lại mỗi tên ít tuổi. Bỗng một kẻ xuất hiện sau lưng hắn, là Lich!

Gã kia vội quay người, chắp tay cúi chào, vẻ mặt niềm nở:

- Mọi việc đúng như kế hoạch, thưa Thần vĩ đại của tôi!

- Được! Cứ làm tốt, ta sẽ cho ngươi cuộc sống vĩnh sinh bất tử!

Lich hứa hẹn, đoạn phát cho kẻ này một viên thuốc hình cầu màu xanh lục, to bằng hai ngón cái.

Nhận lấy phần thưởng “Tiên Đan”, tên ấy vội nuốt luôn như sợ bị thu về, xong liếm láp bàn tay giống con cún.

Hắn khẽ rùng mình, ánh mắt lờ đờ, miệng cười như thằng nghiện vừa phê lá đu đủ, cảm thán:

- Sảng khoái quá! Thoải mái quá! Giá mà có nhiều hơn...

Lich quay đi, miệng lẩm bẩm âm thanh rất bé, chỉ bản thân nghe rõ:

“Còn cần thí nghiệm thêm, kết cấu thân thể sinh vật Trái Đất vốn hơi khác biệt”...

***

Nhật Bản...

Miyako là một cổ đông của tập đoàn MNC. Ở cái tuổi 40 này mà bà ta đã giành được một ghế trong Hội đồng Quản trị thì đúng là có tài năng giỏi giang, vô cùng kiệt xuất.

Có thể do vậy nên Miyako chưa lấy chồng chăng? Địa vị lớn thì tầm mắt cũng cao!

Dạo gần đây, bà ta chợt hồi xuân, là đúng theo mặt chữ chứ chả phải nghĩa bóng!

Mái tóc đen dài, khuôn mặt xinh đẹp, trẻ trung như tuổi hai mươi, đôi mắt đầy vẻ hớp hồn, nụ cười ma mị, làn da trắng trẻo, thân hình bốc lửa, mê hoặc chúng sinh.

- Bọn đàn ông chẳng ra cái gì!

Miyako khẽ than rồi bỏ trái nho Mỹ vào miệng.

- Liệu có trừ anh ra?

Kẻ đột ngột xuất hiện là Eredar!

Hắn ôm lấy người đẹp, hôn xuống đôi môi đỏ mọng kia.

- Tất nhiên là không tính honey rồi! Hi hi...

Bọn họ làm gì tiếp theo thì các độc giả tự đoán nhá...

***

Việt Nam...

Đêm...

Trời thu se lạnh, gió heo may thổi vi vu, cuốn lên những chiếc lá khô rơi rụng, hất chúng bay xa, chẳng biết về đâu, có lẽ sáng sớm hôm sau sẽ được lao công quét dọn, đổ thùng rác, hoặc vẫn ở vườn cây, chờ ngày tan vào lòng đất...

Vù vù...

Gió bỗng nổi mạnh hơn, hình như sắp mưa vì dự báo thời tiết có nói vậy. Mây kéo dày đặc dần, trời đất âm u hẳn...

Vút vút...

Một bóng đen nhanh thoăn thoắt, thân ảnh như quỷ mị tiến đến căn biệt thự của Nguyễn Huy Hoàng. Đó là Yến Linh!

Cô được giao nhiệm vụ ám sát ông. Yêu cầu hiện trường phải giống vụ đột tử vì đau tim nên cần sử dụng loại thuốc độc của tổ chức, được chế tạo đặc biệt, không màu, không mùi, không vị... Tóm lại là chả có chút dấu vết nào, đơn giản, dễ dùng, vô cùng hiệu quả!

Yến Linh đang kích hoạt siêu năng lực Tàng Hình, đã khai phá thêm tác dụng Ẩn Khí nên không phát ra mùi cơ thể, cộng thêm thân pháp nhẹ nhàng, mau lẹ nên lọt qua camera, chó canh, vệ sĩ rất đơn giản.

Cô dễ dàng đột nhập tới phòng ngủ của Nguyễn Huy Hoàng, pha thuốc vào cốc nước, chờ đối tượng uống xong, xác nhận kết quả là có thể rời đi.

Vù...

Cạch...

Gió khiến cành cây đập cửa sổ, tuy bé nhưng vẫn làm người đàn ông khó ngủ.

- Hân... Là em phải không?... Anh xin lỗi...

Nguyễn Huy Hoàng mơ màng, nói mớ xong giật mình tỉnh giấc. Ông bật đèn sáng, lấy trong ngăn tủ ra một bức ảnh cũ, ngắm nghía, vuốt ve, nước mắt khẽ rơi.

“Kia là...”.

Yến Linh mở to mắt kinh ngạc, chẳng thể tin nổi.

Tấm ảnh chụp cảnh một chàng trai và cô gái bên cạnh nhau, dáng vẻ tươi cười hạnh phúc. Đây chính là mẹ cô thời trẻ và gã phản bội - cũng đồng thời là bố đẻ!

Yến Linh vẫn giữ một bức do người mẹ quá cố để lại, hòng đến ngày nào đấy sẽ tự tay kết liễu ông ta, trả thù tội vong nghĩa.

Mẹ cô tên Hân, khớp với lời nói mơ, cộng thêm các cử chỉ, điệu bộ, bằng chứng kia và cảm giác ruột thịt khiến bản thân chắc chắn 99% rằng đây là tên khốn kiếp ấy!

Một phần trăm còn lại là khuôn mặt. Với công nghệ hiện đại, máy tính suy diễn được hình dạng mặt mũi con người từ trẻ tới già, độ chính xác khá cao. Tuy nhiên, kẻ trước mắt khác hoàn toàn!

“Phẫu thuật sao? Hừ... Hôm nay để ông sống tiếp vậy! Đợi tôi rõ ràng sẽ bắt ông quỳ trước mộ mẹ tôi sám hối rồi giết ông sau! Chờ đi!”.

Yến Linh quyết định tha mạng cho đối phương để điều tra kĩ càng.

Đoành...

Choang...

Ánh chớp lóe lên, rạch ngang bầu trời, ngay sau đấy là tiếng sấm chát chúa như bom đạn.

Nguyễn Huy Hoàng thấy cốc nước đổ lênh láng, bèn cất ảnh, lấy dụng cụ thu dọn, vứt thùng rác.

Nữ sát thủ đã đánh vỡ nó. Loại thuốc độc kia phải uống mới gây tác dụng, sau một thời gian sẽ tự động biến mất.

Người đàn ông cảm giác có ai đó thân thiết bên cạnh nhưng nhìn quanh chả thấy ai, chỉ mỗi căn phòng trống vắng, cô đơn. Vợ thì đang công tác bên Nhật Bản chưa về.

Nguyễn Huy Hoàng thở dài, không biết đang nghĩ gì...

***

Đùng đoàng...

Ào ào...

Vút vút...

Tia chớp chói lòa, sấm nổ rền vang, mưa to trút nước, cuồng phong ngang dọc, thổi hạt mưa bay xiên xẹo giữa trời. Dường như thời tiết cũng đồng cảm với người con gái bất hạnh.

- AAAAAA...

Yến Linh hét lớn, mặc cho mưa xối xả vào mình. Trong tim cô đang có hai luồng suy nghĩ đối nghịch: Một muốn kết liễu ông bố, một lại mong được gia đình hạnh phúc. Mâu thuẫn nặng nề, cực kì khó chịu, đau đớn, thống khổ...

Thiếu nữ bưng mặt khóc. Dưới trời mưa thế này, sẽ chẳng ai để ý những dòng lệ sầu bi kia...

***

Trong căn nhà trọ...

Xung quanh khu vực đã bố trí các thiết bị do thám, chống nghe trộm nên tương đối an toàn.

- Ắt xìiiii...

Ai đó vừa hắt hơi, lấy giấy ăn lau mũi, trông khá thảm hại.

- Không ngờ một sát thủ lại bị cảm lạnh. Nghe buồn cười chết! Ha ha ha...

Cô bạn đồng nghiệp đưa cho Yến Linh cốc sữa nóng, đồng thời trêu chọc.

- Môi trường biến đổi ô nhiễm, dính mưa nên ốm là phải. Cám ơn cậu! Ắt xìiiii...

Nữ sát thủ đỡ lấy, nói cảm tạ.

Cô gái tóc vàng mắt xanh kia là Reina, người Nga, bạn thân của Yến Linh, xinh đẹp chẳng kém, thân hình thì nóng bỏng hơn. Gái Tây mà, vóc dáng vốn hơn người phương Đông.

Reina hỏi sâu:

- Nhiệm vụ ra sao?

Yến Linh đáp:

- Có chút trục trặc vào đoạn cuối, liên quan quá khứ.

Cô gái Nga trầm ngâm:

- Bất ngờ khó tránh. Nếu không cậu đổi cho tớ đi?

Nữ sát thủ trả lời:

- Dù sao cũng chưa vội. Tớ vẫn tiếp nhận.

Reeng reeng...

Yến Linh bắt máy:

- Alo...

- Hi Baby! Đang làm gì thế? Tự dưng thấy nhớ quá!

Giọng của anh chàng Ricky vang lên. Cậu liên lạc bằng số điện thoại mật của RDISP.

Nữ sát thủ tỏ vẻ bực bội:

- Ai là baby của anh? Bây giờ buổi đêm, tôi đang ngủ. Ắt xìiiii...

Ricky nghe tiếng hắt hơi, lo lắng nói:

- Ôi trời! Baby bị ốm rồi! Đến bác sĩ chưa?

- Cám ơn! Tôi không cần, nghỉ ngơi đến sáng là khỏe. Tôi ngủ đây. Chào anh!

- Giữ sức khỏe... Èo! Tắt nhanh quá!

Anh chàng tiu nghỉu, xong rất nhanh bình thường, quay sang với mọi người, cười bảo:

- Tiếp tục nào... Chow, Nick đội mũ lên đi... Karis mang bánh ga tô vào... Bell đốt nến nhé...

Hôm nay là sinh nhật bé Elsa, thành viên nhỏ tuổi nhất. Ricky gọi điện cho Yến Linh để livestream nhưng thất bại.

- Ắt xìiiii... Ơ? Nhiễm virus qua mạng à?

Anh chàng gãi đầu, đoạn hô:

- Chuẩn bị nào... Ba... Hai...

***

Nữ sát thủ dập tín hiệu, nghĩ thầm:

“Có một thằng ngốc nhớ mình sao?”.

Reina nói:

- Nghỉ sớm thôi!

- Ừm! Chúc ngủ ngon...

***

Mười sáu năm trước...

Vẫn là một ngày mưa gió bão bùng, tại căn nhà nhỏ nghèo nàn, lụp xụp, tiếng khóc nức nở của bé gái vang lên, vô cùng đáng thương:

- Oa oa... Mẹ đừng bỏ con! Tội nghiệp con lắm! Oa oa...

- Sống chết có số, ý trời khó tránh được... Chú Tống Thiên đã hứa với mẹ rằng sẽ giúp con vào trường học để thành tài. Nghe lời mẹ...

Người phụ nữ thều thào, xong lấy một chiếc đồng hồ quả quýt, đặt vào tay bé gái, nói:

- Đây là kỷ vật mà bố con tặng cho mẹ, bên trong có ảnh chụp cả hai... Sau này gặp lại, đưa nó thì ông ấy sẽ nhận ra...

- Oa oa... Con không chịu! Ông ta không xứng đáng...

Cô bé càng khóc to hơn.

- Ngoan nào... Ngoan nào...

Người mẹ vuốt ve mái tóc con gái, gắng quay hướng nam nhân tầm 30 tuổi, mặc bộ quần áo xanh rêu:

- Xin hãy chăm sóc nó... Cảm ơn rất nhiều...

Bà mỉm cười, nhìn đứa con yêu thương lần cuối:

- Mẹ buồn ngủ quá... Buồn ngủ quá...

***

Vài ngày sau...

Tống Thiên đối diện bé gái, khẽ bảo:

- Con thích vào trường nào? Ở đâu thì chú cũng đáp ứng được!

Anh ta từng được cả hai cứu mạng nên đền đáp bằng cách này.

- Con muốn trả thù! Chú là sát thủ phải không? Hãy dạy cho con!

Cô bé quả quyết.

Tống Thiên thoáng ngạc nhiên, khen ngợi:

- Chà! Óc quan sát tốt ghê! Nhưng mà công việc của chú rất máu tanh. Giết người... Ờm... Lúc đầu có chớp mắt. Vả lại, ông ấy là bố ruột con đấy, không sợ đại nghịch bất đạo sao?

Bé gái nắm chặt tay, tức giận:

- Kẻ đã bỏ rơi mẹ con thì chẳng xứng!

- Okay! Let’s go!

***

Yến Linh nhận Tống Thiên làm sư phụ, gia nhập tổ chức sát thủ. Cô luôn tập luyện hết sức, nhiều lúc đến điên cuồng, đồng thời bộc lộ thiên phú bẩm sinh của nghề này.

Mười tuổi, Yến Linh thực hiện nhiệm vụ đầu tiên. Mục tiêu là một gã lolicon ghê tởm. Hắn buôn bán trẻ em khắp Đông Nam Á nhưng giữ lại vài bé để thỏa mãn thú tính.

Cô đóng giả nạn nhân, tìm cách tiếp cận rồi đầu độc đối tượng. Khi đám vệ sĩ phát hiện, chạy vào thì chỉ thấy hắn ta đã chết, mắt trợn ngược, vẻ mặt kinh hoàng, phần hạ bộ chảy bê bết máu.

Mười lăm tuổi, trong một nhiệm vụ ám sát trùm buôn ma túy, thông tin tình báo bị thiếu điểm quan trọng là mục tiêu sở hữu siêu năng lực nên Yến Linh rơi vào thế bị động, tình huống nguy hiểm.

Tên này có thể biến thân thành báo đốm, tăng cường lực lượng, tốc độ và phòng ngự lên nhiều lần, súng tiểu liên nếu trúng thì chỉ rách da thịt chút ít. Trước đấy, hắn còn gặp vận đỏ bởi không bị độc nữa.

Ở hoàn cảnh ngặt nghèo giữa cái sống và cái chết, cô gái đã may mắn bước vào trạng thái Khai Phong, giải phóng sức mạnh, dao găm đâm thủng đầu quân địch nhưng tác dụng phụ lại cản đường trốn chạy.

Tưởng chừng phải bỏ mạng, Tống Thiên đã tới nơi kịp thời và giải cứu. Sau vụ này thì ông cũng trở thành chủ tịch của tổ chức sát thủ.

Mười tám tuổi, khả năng Tàng Hình thức tỉnh, đưa ưu thế lớn lao để Yến Linh đặt chân vào hàng ngũ cấp cao.

Việc cô gia nhập RDISP là nằm trong kế hoạch hợp tác giữa hai tổ chức.

Nhiệm vụ lần này xảy ra bất ngờ, nữ sát thủ sẽ điều tra kĩ hơn. Mối thù hận kia còn lâu mới nguôi ngoai...

***

Hẻm núi nào đấy...

Bên trong Kết Giới Không Gian...

Tống Thiên mặc trang phục màu trắng, ánh mắt sắc bén, lộ ra khí thế của một cao thủ lão luyện. Vị chủ tịch quan sát chung quanh rồi hướng tên cầm đầu, nói:

- Con bé đâu rồi? Mau giao nó ra!

Người được nhắc đến là Yến Linh. Ông quan tâm cô như con gái của mình và nữ sát thủ cũng cảm nhận được điều ấy.

Gã thủ lĩnh bận quần áo màu đen, đôi mắt hùng hổ như ác thú, khí thế chẳng kém cạnh, cười vang:

- Ha ha ha! Ngươi đã biết đây là bẫy mà vẫn cố vào còn gì? Cứ yên tâm! Sau khi cắt lấy thủ cấp của ngươi để gửi tặng thì ta cũng sẽ tiễn nó xuống Hoàng Tuyền thôi! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi! Và ta sẽ đứng đầu hai tổ chức, trở thành huyền thoại của làng sát thủ!

- Tâm ma quá nặng! Lên đi!

- Giết!

***

Mang thân phận gây nhiều căm ghét,

Nào có ai hiểu hết nỗi lòng?

Ngày ngày, tháng tháng ước mong,

Tìm “tên phụ bạc” trong dòng nhân sinh,

Nay số mệnh đưa mình tiến tới,

Gặp người cha “phản bội” bấy lâu,

Bất ngờ trước mắt, tim đau,

Vì ông với mẹ còn sâu mối tình,

Đêm thu vắng, thình lình mưa đổ,

Phải chăng trời cũng tỏ lòng ta?

Nỗi khúc mắc cần điều tra,

Liệu sự thật sẽ bày ra rõ ràng?
Bình Luận (0)
Comment