Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám

Chương 17

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Ấm áp.

Hàn Siêu nhắm mắt, cẩn thận trải nghiệm sự biến hóa huyền diệu của cơ thể, đắm chìm trong cảnh giới ấm áp và thoải mái.

Lúc này, giọng Lê Hoa vang lên, trong trẻo như chuông:

- Đây cũng chính là sức mạnh bên trong khiếu huyệt. Ta đã lấy pháp lực vô thượng để kích phát khiếu huyệt trên thân thể ngươi, dựa vào dược lực của cửu khiếu Thăng Long Đan nên mới có được công hiệu kì diệu như vậy. Tuy nhiên, phương pháp này không thể dài lâu, pháp lực của ta quá mạnh lại có đặc tính làm tan biến của tử lôi, nó sẽ gây tổn hại tới gân cốt và huyết nhục ngươi, kể cả cửu khiếu Thăng Long đan cũng không tu bổ lại được. Cuối cùng, ngươi vẫn phải tự mình dẫn tinh quang nhập thể.

- Nhưng trong cơ thể ta không có tinh mạch, sau khi dẫn tinh quang vào thì phải làm thế nào để dẫn dắt nó đi khắp toàn thân, kích thích khiếu huyệt, kích phát tiềm năng bên trong?

Hàn Siêu mở to mắt khó hiểu.

- Đó chính là chỗ khó.

Sắc mặt Lê Hoa lạnh băng, cô ta nhíu mày:

- Ngươi có một hồn nhưng lại có hai tinh mệnh, rất dễ dàng để tinh quang của mệnh tinh nhập thể, sẽ có thể cảm ứng chu kì và dẫn dắt tinh lực dễ dàng hơn, hơn nữa hai tinh mệnh có thể giúp tốc độ tu huyện tăng gấp bội. Nếu tinh mạch của ngươi còn thì việc tu hành sẽ tiến triển cực nhanh. Thế nhưng ngoại trừ cách nối lại tinh mạch thì còn có một cách khác.

Nghe vậy, mắt Hàn Siêu bừng sáng như tỉnh ngộ:

- Ngươi muốn ta dẫn tinh quang vào, dựa theo con đường mà pháp lực của ngươi vừa đi để dẫn dắt tinh quang đi khắp khiếu huyệt, kích phát tiềm năng?

- Phải!

Lê Hoa gật đầu nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc:

- Nhưng cách này có ba cái khó lớn. Một, trong vũ trụ, tinh quang là vô tận, năng lượng xạ tuyến mà sao trời phát ra quá mạnh mẽ và bá đạo đối với máu thịt yếu ớt của con người. Cho dù ngươi dẫn động tinh quang nhập thế được nhưng không có tinh mạch giam cầm, người không thể khống chế được con ngựa hoang cứng đầu khó thuần này. Nó sẽ chạy loạn trong cơ thể ngươi, hoành hành ngang ngược! Sự khốn khổ này không kém thiên đao vạn quả hay lăng trì! Cảm giác sẽ đau đớn gấp trăm lần, vạn lần so với sự đau đớn khi pháp lực nhập thể vừa rồi!

Thiên đao vạn quả? Lăng trì?

Giọng nói lạnh nhạt của Lê Hoa vang lên, Hàn Siêu nhíu mày, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi.

Chết còn không sợ thì sợ gì đau đớn? Ở kiếp trước, lúc bị bệnh tật tra tấn, hắn đã sớm rèn luyện được ý chỉ bền bỉ hơn người, mọi đau đớn chỉ như gió nhẹ mưa phùn mà thôi.

Điều làm hắn ngạc nhiên là người ở Tinh Linh đại lục này lại có thể nhận biết được ánh sao mang theo năng lượng vũ trụ. Bây giờ, hắn đã không còn ý khinh thường nữa.

Sau đó, Hàn Siêu ngẩng lên, vẻ mặt bình tĩnh đáp:

- Biện pháp ngu ngốc thế này đã có bao nhiêu người thành công?

- Biện pháp này ngu ngốc thật, nhưng vạn năm qua đã có ba thiên tài tuyệt thế bị phế tinh mạch dùng nó để trở lại nhất phẩm Nhục Thân cảnh để tấn thăng Thần Thông cảnh!

Nói xong, cô ta vung tay lên, một tia sáng bạc dài xuất hiện lấp lánh rồi rơi xuống bàn tay:

- Đây cũng là tinh quang! Mặc dù ngươi là Nhục Thân cảnh nhưng ta vẫn phải nói trước với ngươi rằng tinh lực là tinh lực, pháp lực là pháp lực. Tinh lực có hình có chất, thấy được sờ được, còn pháp lực là vô hình. Chỉ có tới đệ nhị cảnh của Thần Thông cảnh, Chân Nguyên cảnh mới có thể luyện pháp lực thành nước, có thể đụng tay đến.

- Xin thụ giáo!

Hàn Siêu khom người cúi đầu, hắn đạt được lợi ích không nhỏ, cảm thấy cánh cửa tới một thế giới rộng lớn đã mở ra, để lộ những cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Cửu phẩm Nhục Thân cảnh: cửu phẩm Dưỡng Sinh, bát phẩm Trúc Cơ, thất phẩm Luyện Bì lục phẩm Luyện Cốt, ngũ phẩm Tôi Máu, tứ phẩm Tẩy Tủy, tam phẩm Nội Tráng, nhị phẩm Dẫn Tinh, nhất phẩm Thần Lực.

Thể nội có cửu khiếu Thăng Long Đan, cửu phẩm Dưỡng Sinh, bát phẩm Trúc Cơ thì không cần nhắc lại, hiện giờ việc còn lại cần làm là cân nhắc cách dẫn động tinh quang nhập thể, kích phát tiềm năng khiếu huyệt.

- Tốt ngươi đã từng tấn thăng Nhục Thân cảnh nhất phẩm, biết được vị trí của khiếu huyệt trên cơ thể con người, bây giờ ta sẽ kích phát lại một lần nữa, ngươi nhớ cho kĩ trình tự. Người với người thì khiếu huyệt đại thể là giống nhau nhưng lại có những khác nhau rất nhỏ. Trình tự vừa rồi là phương pháp chính xác nhất để kích phát khiếu huyệt của ngươi. Trong tiên môn gọi đây là "tinh đồ". Tinh đồ của mỗi người là khác nhau, tán tu thì tu hành theo tinh đồ phổ thông, mà muốn đạt tới Trường Sinh thì phải tu luyện theo tinh đồ độc nhất thuộc về mình.

Lê Hoa nhấn Hàn Siêu xuống đất, ngồi xếp bằng rồi dùng pháp lực từ đầu ngón tay, bắn vào ngực hắn.

Rét lạnh khủng khiếp và đau đớn lại ào tới, tinh thần của Hàn Siêu như đóng băng, hắn vừa phải chịu đau đớn mà con người khó lòng chịu nổi lại vừa phải để pháp lực phân tán toàn thân, cố gáng nhớ kĩ những khiếu huyệt mà pháp lực đi qua.

Hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể khiến sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, toàn thân cóng tới độ run cầm cập.

Một lát sau, Lê Hoa rút ngón tay như ngọc của mình lại, nhíu mày hỏi:

- Nhớ không?

- Nhớ kĩ rồi.

Hàn Siêu mở mắt, dù sắc mặt trắng bệch nhưng khóe môi hắn vẫn mỉm cười.

Tinh đồ đã ở trong trí não, rõ ràng như khắc ấn.

Hắn lại gần một bước hơn với Trường Sinh!

- Tốt! Vậy ngươi hãy nói lại trinh tự khiếu huyệt một lượt đi.

Lê Hoa trầm giọng nói, vẻ mặt hoài nghi.

- Phòng chính, nghênh hương, phong phủ,... thiên đỉnh.

Ba trăm sáu mươi tư khiếu huyệt được chậm rãi nói xong, Hàn Siêu nhoẻn miệng cười:

- Bỉ nhân bất tài, chỉ được một cái là đã thấy sẽ không quên.

Lê Hoa giật giật mày, trong lòng cô ta gợn sóng.

Người có thiên phú dị bẩm như vậy mà lại bị phế tinh mạch, thật đáng hận! Thằng nhóc này giết người nhà họ Trịnh, nhà họ Tề và nhà họ Hứa, lại thêm lão tổ của tiểu tiện nhân kia cản trở, chắc chắn mấy ông già Vạn Tiên môn sẽ không ban thưởng tiên đan.

Đúng là đáng hận!

Lê Hoa thở dài rồi vẻ mặt dần bình tĩnh lại, cô trầm giọng khen:

- Khá lắm. Khi nãy đã nói tới điểm khó thứ nhất, bây giờ ta sẽ nói điểm khó thứ hai của phương pháp này.

Cô ta nhắm mắt, khí tức toàn thân bỗng biến mất.

Một khắc sau, chuyện lạ xảy ra.

Một bông hoa lê trong suốt bay ra khỏi cơ thể cô ta. Bông hoa nay trong suốt, sáng long lanh, tỏa tinh quang lập lòe, thỉnh thoảng còn có những tia sét hình vòng cung màu tím nhảy lên làm người ta có cảm giác khó mà đoán biết nhưng cũng nhẹ nhàng như gió.

Đây là thần hồn xuất khiếu!

Đây là Thần Thông! Người thường vĩnh viễn không thể làm được chuyện thế này!

Quả là mở rộng tầm mắt.

Nếu Lê Hoa tới một thôn làng ngu muội, dùng thần hồn hiển thánh, để lộ ra thần tích của pháp thuật thì hẳn sẽ được cúng bái như thần tiên.

Tới khi làm thần rồi thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!

Đúng lúc này, thần hồn của Lê Hoa bay lên, giọng nói văng vẳng truyền lại:

- Người có nhục thân và thần hồn, chờ tới khi ngươi thuần phục được tinh quang, có thể để nó tỏa ra khiếu huyệt toàn thân thì cảm giác đau đớn khôn nguôi sẽ biến thành cảm giác sảng khoái vô cùng, cơ thể như đã phi thăng vậy! Đây là khoái cảm vô thượng. Trong ma môn, có những ma nhân ác độc nghiêm cứu ra "Phúc Thọ Thăng Thiên cao", khi dùng vào sẽ có cảm giác sung sướng như khi nam nữ vinh đăng cực lạc, lập địa phi thăng! Có không ít thiên tài tuyệt thế của tiên đạo đã bị phá hủy vì thứ cao này. Nếu ngươi không nhịn nổi mà đắm chìm trong khoái cảm thì thần hồn sẽ xuất khiếu, bị tinh quang tiêu diệt, ta không thể cứu kịp được!

Nghe tới cái khó thứ hai, Hàn Siêu nhíu mày.

Đây chẳng phải là thuốc phiện gây ra khoái cảm cực lớn sao? Hắn chưa thử nhưng không biết có thể chịu nổi không.

Quả nhiên việc trường sinh là ăn trộm thiên cơ, khó như lên trời vậy.

- Vậy cái khó thứ ba là cái gì?

Hàn Siêu trầm ngâm một lát rồi hỏi.

Yên lặng một lát.

Thần hồn của Lê Hoa trở lại thể xác, cô ta mở đôi mắt lạnh nhạt ra, lúc này trong mắt cô ta đã có vẻ đau khổ:

- Cái khó thứ ba là tâm ma không biết từ nơi nào tới, chẳng hay tới từ khi nào. Phật môn từng nói người phàm có thất tình lục dục bát khổ. Khi còn tại thế, có ba cái độc tham, sân, si khiến sự việc không thuận lợi, rồi nỗi đau khi muốn mà không có được, đủ loại chấp niệm yêu hận tình cừu đều giấu ở đáy lòng rồi biến ảo thành ma. Nếu ngươi đang trong giai đoạn tu luyện mấu chốt mà tâm ma xuất hiện, tinh lực và pháp lực bị mất khống chế, có thể nổ tung mà chết. Nhưng ở Trường Sinh Cảnh cự phách, đã từng có người đi ngược lại được tâm ma.

- Ngươi đã bị phế tinh mạch dễ sinh tâm ma!

Nghe vậy, Hàn Siêu suy nghĩ rồi lập tức hiểu rõ tâm ma là gì.

Tu tiên tu tiên, chưa thành tiên còn là người nên sẽ có nhân tính! Lòng người phức tạp, tham lam lười biếng, tạp niệm và dục vọng dễ dàng thức tỉnh.

Hắn từng nghe hơn vạn tạp niệm vụn vặt mỗi ngày của phàm nhân, như "ba bữa ăn gì" chẳng hạn, rồi những chấp niệm mạnh mẽ khó lòng cưỡng lại như khi nam nữ rơi vào lưới tình, cứ cố chấp với người trong lòng như "người ấy có yêu mình không", "vì sao hôm nay cô ấy không ngủ cùng mình?", rồi lại "tối qua gọi điện thoại, sao hai giờ khuya còn đang di chuyển", toàn những suy nghĩ lung tung, hỗn tạp.

Một đời dài trăm năm, những tạp niệm này cứ chồng chất trong trí nhớ, chẳng biết lúc nào khi nào sẽ tức cảnh sinh tình, đột ngột xuất hiện làm rối loạn tâm cảnh.

Nhẹ thì xáo trộn công việc, nặng thì thành trầm cảm, ưu tư sầu lo quá mà chết.

Người tu tiên có pháp lực cường đại có thể dời núi chuyển sông, nếu tâm ma theo cả đời thì lại càng khủng bố.

Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng!

Ba cái khó trong tu hành này, một là đau đớn cùng cực còn hơn cái chết, hai là khoái cảm vô song đến độ nếu không nhịn được thì linh hồn tan biến, ba là tâm ma khó phòng.

Khó trách đã vạn năm trôi qua mà chỉ vẻn vẹn ba người tấn thăng Thần Thông cảnh.

Nhưng khiêu chiến như vậy mới càng thú vị!

Hàn Siêu nhếch mép cười nhạt, hắn nhắm mắt, tĩnh tâm ngưng thần, cảm ứng được mệnh tinh vô tận, dẫn mệnh tinh ra để dẫn động tinh lực.

Vù vù vù, vù vù vù.

Từ nơi xa xôi có một âm thanh rất trầm vang lên, một chùm ánh sáng bạc đã vượt qua thời không vô tận rồi bắn vào huyệt Phòng Chính trên ngực Hàn Siêu.

Ầm!

Giống như bị cả vạn tấn đá đập vào người, Hàn Siêu cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc trống rỗng. Ngay sau đó, đau đớn ùa tới từng đợt, liên miên không dứt.

Cảm giác đau đớn này cứ như bị dao cắt từng mảng máu thịt, cũng giống như có cả vạn chiếc kim đang châm vào thần hồn, rồi lại y hệt như trong tủy não có côn sắt lạnh lẽo đang quấy đảo.

Thống khổ này khiến người ta chỉ hận không thể chết ngay để giải thoát hết thảy!

- Hắn đứng vững nổi không?

Thấy gân xanh trên mặt Hàn Siêu xoắn xuýt như đay, vẻ mặt đau đớn vạn phần, trái tim Lê Hoa như bị bóp nghẹt, pháp lực trên tay cô ta dâng trào, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ.

Nhưng ngay trong lúc đau đớn mãnh liệt như thủy triều này, mọi suy nghĩ của Hàn Siêu đều ngừng lại, vững chãi như bàn thạch.

Từ từ, thần hồn của hắn bay lên, bắt đầu dùng thị giác Thượng Đế để nhìn chính bên trong thân thể mình.

Đây chính là pháp môn hắn sáng tạo ra để chống lại đau khổ mà bệnh tật mang lại trong kiếp trước.

Thoát khỏi thân thể mình, đẩy bản thân lên tới một vĩ độ của không gian khác, dùng góc độ tỉnh táo của người ngoài cuộc để quan sát tất cả, mọi đau đớn đều khó mà lay chuyển nổi thần trí hắn.

Rầm rầm rầm!

Thân thể hắn rách rưới, thủng trăm ngàn lỗ, mày ngay lúc này, cửu khiếu Thăng Long Đan trong tim hắn đang xoay tròn như con quay, tỏa ra dược lực kinh người.

Một lượng chất dinh dưỡng lớn đã thông qua huyết dịch để truyền tới toàn thân Hàn Siêu, tu bổ lại những mạch máu, tế bào bị tổn hại cũng như các bộ phận cơ thịt khác.

Trong lúc vừa phá hủy vừa bồi bổ này, dần dà, tinh quang đã bị hao tổn đến mức chỉ còn lại từng tia một.

- Chính là lúc này!

Đột nhiên, Lê Hoa lên tiếng như cảnh tỉnh hắn.

Hàn Siêu không do dự nữa, những suy nghĩ của hắn xông ra như thiên quân vạn mã, đụng vào tinh quang kia. Hắn dùng ý chí lực cực kì cường đại để bao vây lấy nó, đối kháng rồi dẫn dắt nó.

Tinh quang như một con dã thú khổng lồ đang điên cuồng tìm cánh trốn thoát, liên tục va chạm và né tránh dây cương mà Hàn Siêu đang cố trùm lên đầu nó.

Từng chút từng chút một, tinh quang như một con ngựa hoang mang theo người trên lưng và phi nước đại trên thảo nguyên.

Nhưng ý chí của Hàn Siêu quá mạnh mẽ và cứng cỏi, nó đã khóa lại được phần tinh lực kia, dẫn dắt rồi phóng về phía ngực của hắn.

Chẳng biết trải qua bao lâu, cuối cùng tinh quang như ngựa hoang về tàu ngựa, ngoan ngoãn hướng về phía huyệt Phòng Chính, nghe theo chỉ dẫn của Hàn Siêu, hướng tới Nghênh Hương, Phong Phủ.

Qua hết ba trăm sáu mươi tư huyệt thì phần tinh quang này cũng hao hết.
Bình Luận (0)
Comment