Đối mặt với ánh mắt bất thiện của người chung quanh, Phương Minh cầm quỷ tệ trước mặt lên, trên mặt có vẻ bất đắc dĩ, bởi vì cuối cùng cậu cũng biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi.
Quỷ tệ này là quỷ tệ thật, quỷ tệ cậu lấy từ trên người những quỷ tu kia vốn không thể là giả, nhưng điểm mấu chốt là sau khi những quỷ tệ này bị cậu đụng chạm, quỷ khí bên trong đã không còn tinh khiết nữa.
Hiển nhiên nguyên nhân tạo thành tình huống trước mắt cũng là vì bản thân cậu là người dương gian, dương khí trên người mình dính vào quỷ khí bên trong quỷ tệ.
Chỉ là, cậu không cách nào nói nguyên nhân này cho những người trước mắt, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn hơn cả việc sử dụng tiền giả, dù sao nơi này cũng là Sơn thành, mà Sơn chủ Lạc Sơn còn đang hoài nghi lai lịch thật sự của phân thân mình.
Không cách nào giải thích thì chỉ còn cách rời đi, chỉ là Phương Minh có thể nhận ra được, mặc dù trong chợ này không có cường giả Lục phẩm Thiên Cấp, nhưng vẫn có không ít cường giả Ngũ phẩm Địa Cấp hậu kỳ, nếu cậu muốn rời khỏi đây nhất định phải vận dụng năng lượng Thiên Cấp, mà nếu cậu làm vậy rất có thể sẽ bị cao thủ Thiên Cấp trong Sơn thành bắt được.
Giữa lúc Phương Minh có chút do dự khó quyết, đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng cậu.
"Mười quỷ tệ này ta trả thay cậu ta."
Tiếng nói rất nhẹ nhàng, Phương Minh quay đầu, là một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, trên mặt có một lớp trang điểm nhẹ, quan trọng nhất là quần áo cô gái này mặc trên người khác hẳn những người khác.
Trong chợ này cũng có không ít phụ nữ, nhưng phần lớn phụ nữ ở đây đều ăn mặc vô cùng bảo thủ, khá giống với mấy cô gái thời cổ đại, nhưng cô gái trước mắt này lại không giống mấy cô ấy, nếu phải lấy một ví dụ minh họa, cô gái trước mắt này giống hệt những cô gái trong lầu xanh thời cổ đại.
Rất bại lộ!
Bên cạnh cô gái trẻ tuổi này còn có hai nha hoàn, cũng ăn mặc rất bại lộ giống cô ấy, tuổi chừng mười bốn mười lăm, mà sau khi đám nữ chung quanh thấy cô gái này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, không ít đàn ông lại là hai mắt tỏa sáng.
"Đây là mười quỷ tệ."
Cô gái trẻ tuổi mặc váy đỏ kia móc mười miếng quỷ tệ ra giao cho chủ quán, mà trên mặt chủ quán này lại không có chút vui vẻ nào, sau khi nhận lấy quỷ tệ còn cố tình hừ một tiếng, tiếp sau đó hắn không bày quầy bán hàng nữa, trực tiếp thu dọn hàng hóa rời khỏi gian hàng.
Chủ quán đi rồi, đương nhiên mấy người đang vây xem náo nhiệt xung quanh cũng tản đi, Phương Minh cũng nhận ra bầu không khí nơi này có gì đó không đúng, chẳng qua cậu cũng không thèm để ý, chỉ quay qua nói với cô gái trẻ tuổi: "Đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ, mười quỷ tệ này sau này tôi sẽ trả."
"Chỉ là mười quỷ tệ thôi, cũng không coi vào đâu, thế nhưng sau ngày ngươi không nên dùng tiền giả nữa, ở Sơn thành nếu ngươi dám sử dụng tiền giả sẽ bị xử tội rất nặng, một khi bị bắt được sẽ bị ghi tên vào tiện tịch, suốt ba đời không thể xoay người."
Sở Niệm Điệp khoát khoát tay, đối với cô ấy mười quỷ tệ này là số tiền không nhiều cũng không ít, nếu cô ấy nguyện ý sẽ có thể kiếm được vô số quỷ tệ, nhưng nếu cô ấy không nguyện ý, mười quỷ tệ đã là thu nhập trong vòng một tháng của cô ấy.
Sở dĩ cô ấy ra tay giúp đỡ Phương Minh là vì cô ấy nghĩ tới cha mình, trước đây cha cô ấy vì dùng tiền giả mà bị bắt, cuối cùng rơi vào kết cục nhà tan người mất, mà cô ấy cũng bị ghi tên vào tiện tịch.
"Tiểu thư, sao có thể nói là không coi vào đâu, mười quỷ tệ này đã là một số tiền không nhỏ với chúng ta, người này có tay có chân, để cậu ta vào viện làm một chút việc vặt trả nợ đi, không thể dễ dàng với cậu ta như vậy được."
"Đúng, nếu không có tiểu thư tốt bụng hỗ trợ, hiện tại cậu ta đã bị bắt rồi."
Nghe thấy mấy lời hai nha hoàn bên cạnh mình nói, trên mặt Sở Niệm Điệp hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tuy rằng tu vi của người trước mắt này không cao, thế nhưng vẫn có thể tính là một quỷ tu, một quỷ tu làm sao có thể cam tâm làm việc vặt cho một tiện tịch như cô ấy được?
Thế nhưng sau khi Phương Minh nghe được lời của hai nha hoàn này, hai mắt sáng rực, bởi vì hiện tại cậu không thể trực tiếp đi tìm phân thân của mình, nếu Sơn chủ Lạc Sơn đã hoài nghi lai lịch của phân thân mình, khẳng định sẽ phái người giám thị nơi phân thân của mình ở, nếu mình tùy tiện chạy tới tìm thật không phải chuyện tốt gì.
Phân thân của mình cũng đã cảm ứng được bản thể đã tới cõi âm, thế nhưng nó lại không chủ động tìm đến mình, khả năng lớn nhất là nó biết bản thân nó đang bị giám thị, không thể tùy tiện tới gặp mình, vì thế lúc này mình chỉ cần tìm một điểm dừng chân bên trong Sơn thành, đợi khi phân thân tìm được cơ hội tự nhiên sẽ tìm đến mình.
"Đúng, ta là người không thích thiếu ân tình, nếu đã mượn cô nương mười quỷ tệ, mà ta vừa vặn là người có sức khỏe, hay là để ta làm việc vặt gán nợ cho cô nương đi."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, Sở Niệm Điệp sửng sốt một chút, cô ấy không ngờ người đàn ông trước mắt này lại thực sự đồng ý điều kiện hoang đường mà nha hoàn bên cạnh mình nói ra, một vị quỷ tu lại đồng ý làm việc lặt vặt cho một người có tiện tịch như cô ấy, dù có nói ra cũng không có người tin tưởng, bởi vì trong mắt đám người ở đây, hành động ấy chẳng khác nào tự nguyện đọa lạc.
Trừ phi, trừ phi đối phương có mưu đồ gì.
Đột nhiên Sở Niệm Điệp nghĩ tới một khả năng, khuôn mặt lập tức lạnh xuống, mình là một tiện tịch, thứ duy nhất đáng để đối phương mưu đồ ngoại trừ thân thể của chính mình ra còn có thể là gì nữa?
"Không cần, An An, Tư Tư, chúng ta đi."
Nhìn cô gái trước mắt đột nhiên biến sắc rời đi, Phương Minh có chút không giải thích được, không biết bản thân mình đã nói nhầm hay làm sai chỗ nào, vì sao người phụ nữ này lại trở mặt đột ngột như vậy?
Chẳng qua, nếu đối phương đã không đồng ý Phương Minh cũng sẽ không cưỡng cầu, cho dù không cách nào sử dụng quỷ tệ, nhưng việc tìm một điểm dừng chân trong Sơn thành thật sự không thể làm khó cậu được.
Sau khi kết thúc chuyện quỷ tệ giả, Phương Minh cũng không còn lòng dạ nào đi dạo trong chợ này nữa, trực tiếp rời khỏi chợ, bắt đầu đi dạo quanh mấy nơi khác trong Sơn thành, không quá hai giờ sau, khi nhìn thấy mấy người trước mặt, vẻ mặt Phương Minh lại trở nên có chút quái dị.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Các ngươi làm vậy là phạm pháp, nếu ta bẩm báo lên phủ Sơn chủ, tất cả các ngươi đều sẽ bị phạt."
"Ha ha, một tiện tịch mà thôi, còn thật sự coi mình là thiên kim đại tiểu thư, coi dù có thật sự xảy ra chuyện gì, bản thiếu gia chỉ cần dùng tài sản trong nhà giàn xếp một chút đã có thể giải quyết được, các ngươi thật sự cho rằng phủ Sơn chủ sẽ để ý những tiện tịch như các ngươi sao?"
Khuôn mặt Sở Niệm Điệp trầm xuống, nhìn hai vị công tử quần là áo lụa trước mặt, cô ấy không nghĩ tới lần này ra ngoài chọn mua ít đồ lại bị hai người kia phát hiện ra, trong lòng cô ấy cũng biết rõ, mấy lời hai người này vừa nói chính là tình hình thực tế.
Tiện tịch chính là giai tầng thấp nhất ở cõi âm, căn bản không hề có bất kỳ tôn nghiêm gì đáng nói, đám đại nhân phía trên tuyệt đối sẽ không để ý tới chết sống của mấy tiện tịch như các cô ấy.
"Đã vào Xuân Nhạc Cung rồi cần gì phải lập đền thờ, sớm muộn gì cũng phải bán thân, bán lần đầu tiên cho ta, ta cho ngươi một trăm tệ."
Vẻ mặt hai vị công tử quần là áo lụa tràn đầy dâm tà nhìn chằm chằm Sở Niệm Điệp, phải biết rằng trước đây khi bọn họ đến Xuân Nhạc Cung đã muốn âu yếm cô gái này, chỉ tiếc Sở Niệm Điệp này quá kiêu ngạo, căn bản là bất vi sở động (1).
(1) Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Quan trọng nhất là, tuy rằng Xuân Nhạc Cung là nơi để đàn ông vui đùa, mà phụ nữ bên trong Xuân Nhạc Cung cũng đều có tiện tịch, nhưng Xuân Nhạc Cung không bức bách những người cô gái tiện tịch này tiếp khách, thậm chí còn bảo vệ những cô gái này, dù là ai cũng không thể dùng sức mạnh.
Đương nhiên, Xuân Nhạc Cung cũng có yêu cầu đối với các cô gái có tiện tịch, các cô ấy không muốn tiếp khách cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là mỗi tháng các cô ấy phải giao nộp một lượng quỷ tệ nhất định cho Xuân Nhạc Cung, mà cô gái xinh đẹp như Sở Niệm Điệp một tháng phải giao nộp năm mươi quỷ tệ.
Với tư cách là cô gái có tiện tịch, đương nhiên Sở Niệm Điệp không thể bỏ ra năm mươi quỷ tệ được, cũng may người tới Xuân Nhạc Cung đều là người có tiền, mà có một số công tử ca luôn cho rằng sớm muộn gì bản thân mình cũng có thể lay động trái tim mỹ nhân, khiến mỹ nhân tự nguyện yêu thương nhung nhớ, cho nên dù chỉ nghe hát cũng sẽ thưởng không ít tiền, vì thế mới có thể giúp Sở Niệm Điệp gom góp đủ số quỷ tệ phải trả hằng tháng.
Dưới cái nhìn của hai công tử ca quần là áo lụa này, những người kia thật sự là ăn no rửng mỡ, nếu không có bọn họ khen thưởng, Sở Niệm Điệp đã sớm phải đi ra tiếp khách, tất cả mọi người cũng có thể ôm mỹ nhân ngủ, cần gì phải phiền toái như vậy.
Khi Sở Niệm Điệp còn ở bên trong Xuân Nhạc Cung, bọn họ không thể làm gì cô ấy, nhưng khi cô ấy rời khỏi Xuân Nhạc Cung thì khác rồi, không có Xuân Nhạc Cung che chở, cô gái có tiện tịch lại không cách nào tu luyện như Sở Niệm Điệp, bọn họ muốn vuốt ve chơi đùa thế nào chẳng được.
"Sở Niệm Điệp, mặc dù bản công tử chỉ mới tu luyện tới cảnh giới Nhị phẩm, nhưng cũng đã dư sức đối phó với ba người các cô, thức thời thì ngoan ngoãn làm theo lời bản công tử đi, không nên tự mình tìm khổ."
Đối mặt với uy hiếp của đối phương, trên mặt Sở Niệm Điệp hiện lên vẻ tuyệt vọng, mà giờ khắc này Phương Minh đang ở phía sau cũng có thể rõ ràng đại khái, thì ra tiện tịch ở cõi âm cũng giống với Trung Quốc cổ đại, về phần cô gái tên Sở Niệm Điệp này lại có chút giống với vợ con của phạm nhân bị giáng chức, sau đó bị đưa vào giáo phường (2) ở thời cổ đại.
(2) Giáo phường: phường xóm dạy hát múa
"Nếu đã nhận mười quỷ tệ của người ta, cũng nên trả lại một nhân tình."
Phương Minh lắc đầu, đi về phía trước, hai công tử quần là áo lụa này ngay cả Địa Cấp cũng chưa tới, lấy thực lực cậu biểu hiện ra lúc này đã có thể dễ dàng nghiền ép bọn họ.
"Sở cô nương, cần giúp không?"
Nghe được giọng nói này, Sở Niệm Điệp lập tức quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy Phương Minh, khuôn mặt vốn tuyệt vọng lại hiện lên vẻ hi vọng, mặc dù người thanh niên trước mắt cũng không phải thứ tốt gì, nhưng nếu so với hai người trước mắt, cậu ấy lại tốt hơn rất nhiều, chí ít bản thân cô ấy cũng có hi vọng thoát khỏi tình cảnh khốn khó trước mắt.
"Ngươi là ai, dám quản chuyện của chúng ta?"
Hai vị công tử quần là áo lụa khó chịu nhìn về phía Phương Minh, song khi Phương Minh lộ ra một chút quỷ khí trên người, sắc mặt hai vị công tử quần là áo lụa này lại tái nhợt trong nháy mắt, không ngờ người trước mắt này lại là một vị cường giả Tam phẩm.
Tuy rằng trong gia tộc không phải không có cường giả Tam phẩm, nhưng đối phương còn trẻ tuổi giống mình đã có thể tu luyện đến nước này, khẳng định gia thế địa vị không tầm thường, người như thế không phải bọn hắn có thể đắc tội nổi.
Sở dĩ hai vị công tử quần là áo lụa này nghĩ như vậy hoàn toàn là vì suy bụng ta ra bụng người, bởi vì bản thân bọn họ không có thiên phú tu luyện gì, dựa vào tài nguyên tu luyện của gia tộc mới có thể tu luyện tới Nhị phẩm, mà để có được chừng đó tài nguyên tu luyện gia tộc đã phải dốc hết toàn lực, cho nên bọn họ vô thức cảm thấy Phương Minh cũng dựa vào tài nguyên tu luyện của gia tộc để tu luyện tới cấp độ này.
Nói cho cùng thì, người có thể quen biết Sở Niệm Điệp hẳn đều là người thường xuyên đến Xuân Nhạc Cung, cũng là quần là áo lụa giống bọn hắn.
"Chúng ta đi."
Hai vị công tử quần là áo lụa không nói lời nào, xám xịt rời khỏi.
"Tiểu thư, người này thật lợi hại, không ngờ có thể trực tiếp hù đối phương chạy mất."
"Tiểu thư, nếu để cậu ta đi theo bên người chúng ta, sau này chúng ta sẽ có thể ra ngoài nhiều hơn, không cần lo lắng đề phòng mấy tên kia nữa."
Hai nha hoàn rất kích động, mặc dù một tháng Xuân Nhạc Cung chỉ cho phép các cô ấy ra ngoài ba lần, nhưng nếu không phải tất yếu các cô ấy rất ít xuất hiện, thứ nhất là vì mỗi lần ra ngoài phải chịu đựng ánh mắt khác thường của rất nhiều người, thứ hai là vì tính nguy hiểm trong mỗi lần ra ngoài quá lớn.