Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Một chi tiết lớn nhất, chính là Phương Minh không hề cảm nhận được quỷ khí trên người hai cô gái Đan Đan cùng Bảo Bảo.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, mỗi tháng Bảo Bảo gặp chị gái của mình một lần, đến nay đã hơn 30 lần rồi, đáng ra trên người hai cô phải nhiễm quỷ khí mới đúng. Thế nhưng tối hôm qua cậu rõ ràng không hề cảm ứng được một chút quỷ khí nào trên người hai cô.
Bởi vì lúc trước Phương Minh vẫn cho rằng Bạch Khanh là quỷ hồn nên không suy nghĩ gì nhiều, mãi tới khi về tới quán rượu rồi mới hồi tưởng lại chi tiết này, sau đó mới gọi điện thoại nhờ Âu Dương Tuyết Tình điều tra giúp.
Cho tới bây giờ gần như Phương Minh đã có thể đoán được rõ ràng.
Bạch Khanh là người bị mắc chứng bệnh cưỡng ép, mỗi tối cô ấy đều đến thủy tạ mãi nghệ kiếm tiền, sau đó lại tới đây chờ người bị hai cô em lừa gạt tới, cuối cùng lại quyết định xem những người này có đáng chết hay không.
Đêm hôm đó Bạch Khanh đã trốn trong ngõ hẽm này ngay từ đầu, nhìn hai cô em dẫn Hoa Minh Minh tới đây. Thế nhưng đồng thời cô ấy cũng nhìn thấy bản thân mình, rõ ràng vì sự xuất hiện của mình đã cắt ngang kế hoạch của cô ấy thế nên mới có những chuyện sau đó.
Bản thân cậu coi Bạch Khanh là quỷ, mà Bạch Khanh cũng biết rõ cậu không phải người bình thường, vì không để bại lộ thân phận nên mới tương kế tựu kế.
Phương Minh cười khổ, mệt cho cậu lúc đó còn dùng Chấn Hồn Âm tới xua tan chấp niệm từ trong cơ thể Bạch Khanh ra ngoài… Nhưng mà quả thật đối phương diễn quá nhập tâm, một chút sơ hở cũng không để lộ.
“Phương Minh, chúng ta rời khỏi đây trước đã, mặc kệ Bạch Khanh này là người hay quỷ đều không có quan hệ gì với chúng ta.”
Hoa Minh Minh hốt hoảng nhìn hai chiếc quan tài, thật sự muốn mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, dù sao bọn họ cũng chỉ tới Đằng Xung có vài ngày mà thôi.
“Đừng nóng vội, ít nhất tôi cũng phải biết được làm sao cô ấy có thể bảo trì hai bộ thi thể này những ba năm mà không hề có chút dấu hiệu thi biến.”
Phương Minh khoát khoát tay rồi nhìn về phía hai cỗ quan tài màu hồng, cậu tin tưởng rằng hai cỗ quan tài này có thể cho cậu đáp án mà cậu muốn.
Đặt hai tay lên nắp quan tài, nhưng cậu cũng không đẩy nắp quan tài ra ngay mà dùng tay gõ gõ lên nắp, âm thanh không lớn nhưng rất có tiết tấu, ba dài hai ngắn…
Gõ tổng cộng 30 lần Phương Minh mới đặt tay xuống phía dưới nắp quan tài, sau đó dùng sức đẩy nó ra.
Quan tài nặng mấy chục cân bị đẩy phát ra âm thanh kẽo kẹt, Hoa Minh Minh đã sớm lùi ra tới cửa, cậu ta đã nghĩ kỹ, một khi phát hiện có điều gì đó không đúng phải lập tức chạy ra khỏi đây ngay.
Về phần Phương Minh… Quên đi, chờ cậu ta ra ngoài sẽ tìm người tới cứu cậu.
Nắp quan tài đã được đẩy ra thế nhưng trên mặt Phương Minh không hề có vẻ chấn kinh, mà lại lộ vẻ thì ra là thế.
Bảo Bảo nằm yên trong cỗ quan tài, mà bốn phía xung quay cô lại điểm bảy ngọn đèn quái dị, bảy ngọn đèn dầu đều có màu xanh biếc, tựa như màu lửa của quỷ.
“Lấy dầu của thi thể làm vật dẫn, nhóm đèn này tiêu tan hết thi khí, quả là một biện pháp tốt.”
Nhìn thấy bên phía quan tài không có động tĩnh gì đáng sợ, Hoa Minh Minh do dự một lát rồi cũng đi tới, khi cậu ta duỗi cổ nhìn thấy những thứ trong quan tài thì không nhịn được sửng sốt.
Đây là lần đầu cậu ta nhìn thấy trong quan tài lại có những thứ như vậy, không phải người ta vẫn nói muốn đốt cháy thì cần không khí sao? Đáng ra khi nắp quan tài bị đậy lại, không có không khí thì bảy ngọn đèn dầu này phải tắt đi mới đúng.
“Đây không phải ngọn đèn dầu bình thường, nó được gọi là thi đèn, bấc đèn được làm từ những sợi tóc trên đầu. Dầu ở bên trong cũng không phải dầu hỏa mà chính là dầu trơn trên thi thể, để đốt cháy loại đèn này không cần không khí mà cần thi khí!”
Phương Minh giải thích một câu, cũng không giải thích kỹ lưỡng hơn. Có nói kỹ hơn thì tên Hoa Minh Minh này cũng không hiểu, dù sao quá trình chế tạo thi đèn không đơn giản chút nào, mà kỹ thuật này cũng đã thất truyền, thật hiếu kỳ không biết Bạch Khanh có được kỹ thuật này từ đâu ra.
Tác dụng của thi đèn thật ra khá đơn giản, chính là dùng để trấn thi, ngăn cản thi thể chuyển biến xấu.
Thời cổ đại cố một số người nhà giàu có, đột nhiên gặp phải điều gì bất ngờ mà chết bất đắc kỳ tử(1). Những người nhà giàu thì đương nhiên hi vọng có thể được chôn ở một nơi phong thủy bảo địa, không những người chết có thể yên nghỉ mà còn mang tới may mắn cho người còn sống. Thế nhưng khi đó người trong nhà không kịp lựa chọn một mảnh âm trạch tốt.
(1)Bất đắc kỳ tử: quá đột ngột
Vì vậy trong thời gian chờ đợi đại sư phong thủy lựa chọn một mảnh âm trạch, bọn họ cần phải tìm cách bảo trì thi thể không bị xuất hiện thi ban, từ đó thi dầu ra đời.
Khi đèn cháy sẽ hấp thu thi khí xung quanh, mà thi khí lại chính là nguyên nhân để tạo thành thi ban, thậm chí là thi biến. Không có thi khí thì thi thể chỉ giống như con người đang chìm trong giấc ngủ sâu, điểm khác nhau duy nhất chính là thi thể thì không có hô hấp.
Quan tài của Bảo Bảo đã mở, Phương Minh mở luôn cỗ quan tài của Đan Đan, bên trong quả thật cũng có bảy ngọn đèn dầu giống như đúc.
“Thì đèn có thể khiến thi khí biến mất, thế nhưng tuyệt đối không thể thay đổi được thi thể hư thối. Trừ thi đèn ra chắc chắn Bạch Khanh phải còn thủ đoạn khác.”
Phương Minh quan sát xung quanh căn phòng một lát, sau đó lại nhìn vào hai cỗ quan tài.
“Đến giúp tôi một tay dịch chuyển cỗ quan tài này qua vị trí khác.”
Một cỗ quan tài bình thường chỉ nặng chừng 800 cân, thế nhưng Phương Minh đã thử hai cỗ quan tài này rồi, trọng lượng ít nhất cũng phải hơn 1500 cân, vượt xa trọng lượng của một quan tài bình thường, vì vậy nhất định phải nhờ Hoa Minh Minh giúp mới được.
Hai người bắt đầu chậm rãi đẩy cỗ quan tài, khi quan tài bị dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu thì cảnh tượng bên dưới lộ ra. Phương Minh nhếch miệng, rốt cuộc cậu cũng biết rõ nguyên nhân vì sao hai cỗ thi thể này không những không bị hư thối, mà còn giống y hệt người sống.
Mảnh đất trống nơi đã được đặt cỗ quan tài lúc nãy có mấy hòn đá gập ghềnh, hẳn là ban đầu bằng phẳng nhưng bị ai đó gõ bể mới khiến nhiều chỗ bị nhô lên, nhìn rất giống ma phương, chỉ là ma phương này không thể di động được.
“Quỷ thần sáu hướng, đông nam tích hỏa, giáp tử gặp núi, âm vật khai linh, giỏi cho một bố cục khai linh dưỡng thi.”
“Có ý gì?” Hoa Minh Minh nhìn chằm chằm Phương Minh như học trò chờ sư phụ tới truyền đạt kiến thức.
“Đây là một bố cục phong thủy, mà căn phòng này vừa đúng là nơi có âm khí nặng nhất. Nếu tôi đoán không sai thì căn phòng này là nơi có âm khí nặng nhất trên cả con đường, có lẽ trước kia đã từng là một âm địa.”
“Âm địa mà tôi nói tới không phải là bãi tha ma… Mà nó có thể là cửa hàng bán tiền giấy, hay bán quan tài… Nói chung là những cửa hàng có sinh ý dựa vào người chết.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Hoa Minh Minh, Phương Minh lại giải thích một câu nữa.
“Cái đó thì tôi có thể hiểu, thế nhưng Phương Minh, cậu nói chỉ dựa vào mấy khối đá bị gõ thành mấy ô vuông thế này mà khiến thi thể tự sinh ra tư tưởng, quả thật là việc nằm mơ giữa ban ngày. Cho dù tôi biết phương diện này khoa học không thể lý giải nổi, thế nhưng hư cấu như thế thật khiến người ta khó mà tin được.”
Hoa Minh Minh cảm thấy xoắn xuýt, đồng ý là quỷ quả thật có tồn tại, thế nhưng đây chính là truyền thuyết đã tồn tại cả ngàn năm nay, trước đây cậu ta chỉ coi như một câu chuyện xưa mà thôi.
Phương Minh cười cười, có rất nhiều thứ cậu không thể giải thích theo nhận thức và hiểu biết của con người được.
“Cậu đã từng nghe thấy hiệu ứng hồ điệp chưa?”
Hoa Minh Minh lại lắc đầu.
Có một người nước ngoài tự xưng là một chuyên gia khí tượng đưa ra một lý luận, trong rừng mưa nhiệt đới Amazon có mấy con bướm vỗ cánh, hai tuần sau đột nhiên nổi lên một trận lốc xoáy ở bang Texas, Mỹ.
Phương Minh đã xem thông tin về quy tắc này, là do chuyên gia đó đã chế tạo được một chương trình mô phỏng sự biến hóa của khí hậu, đồng thời dùng hình vẽ để biểu hiện khí tức này. Sau đó ông ta phát hiện những hình vẽ này như là hỗn độn, mà lại rất giống một con bướm dang cánh, thế nên nó mới có tên là hiệu ứng hồ điệp.
“Nói đúng hơn thì đây chính là do sự biến hóa rất nhỏ của khí tràng dẫn tới sự biến hóa của tổng thể, mà ông cha ta cũng đã hình thành một câu nói từ rất lâu rồi: Sai một ly, đi một dặm!”
“Toàn bộ thế giới là một từ trường vô cùng lớn, chuyển động theo một quỹ tích nhất định, chúng ta không thể nào nắm bắt được quỹ tích này, nó như hỗn độn nhưng lại thật sự có tồn tại.”
“Mà dựa theo sự chuyển động hỗn độn này từ trường sinh ra các loại khí tràng, khí tràng lớn thì là cả một thế giới, mà nhỏ thì có thể là một ngôi nhà, một người hay thậm chí là một phân tử vô cùng nhỏ bé.”
“Vô số những khí tràng to nhỏ khác nhau, chỉ một khí tràng biến hóa sẽ dẫn tới những khí tràng khác biến hóa theo. Về phần biến hóa này là lớn hay bé còn phải dựa vào hai yếu tố, thứ nhất chính là nơi xảy ra biến hóa có phải là điểm quan trọng nhất khí tràng hay không, thứ hai chính là quỹ tích vận hành của biến hóa.”
“Cái gọi là bố cục phong thủy được sáng tạo ra nhờ quỹ tích vận hành của một loại khí tràng nào đó. Thông qua quỹ tích vận hành của khí tràng để đạt tới mục đích mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được, cái này khá giống với con bướm kia chuyển động gây ra lốc xoáy.”
Cái gọi là huyền học Phương Minh cho rằng không thể dựa vào những lý luận của hiện đại để giải thích, người chuyên gia của nước Mỹ kia hẳn là đã nhìn thấy một chút da lông về căn nguyên của thế giới, thế nhưng từ vài nghìn năm trước người ta đã sớm nghiên cứu vấn đề này rồi.
Thái cực, ngũ hành bát quái, lạc thư hà đồ… Kỳ môn độn giáp…
Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ sự nghiên cứu về quỹ tích vận hành của thế giới, chính là đạo trong huyền học.
Thừa phong phá lãng được vạn lý(2), đây là những người có thể cưỡi gió lướt sóng từng nói, thế nhưng đạo của sóng gió bản chất là gì? Dựa vào cái gì mà gió có thể đi nghìn dặm một ngày?
(2)Thừa phong phá lãng được vạn lý: theo gió vượt sóng đi ngàn dặm
Đương nhiên Phương Minh không biết đáp án của vấn đề này, đợi tới khi cậu biết được có nghĩ cậu đã nắm giữ một loại quỹ tích, quỹ tích của cấp bậc đại vu!
Nghe thấy lời giải thích của Phương Minh vẻ khó hiểu trên mặt Hoa Minh Minh không những không bớt mà lại càng thêm hoang mang.
“Quá mơ hồ! Quên đi, tôi không nên hiểu vấn đề này thì hơn, thật quá lãng phí số tế bào não ít ỏi của tôi. Mà tôi cảm giác thấy tất cả những gì cậu nói đều hướng tới cùng một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Phương Minh nghe vậy thì hiếu kỳ hỏi.
“Tôi là ai? Tôi từ đâu tới? Tôi muốn đi đâu?”
Ách…
Phương Minh cười cười, đây thật sự là những vấn đề không có lời giải đáp. Đạo giáo nói về luân hồi, đi tìm kiếp trước kiếp này, Phật giáo… Phật giáo lại phủ định sự tồn tại của “ta” ở kiếp trước, vì thế cũng không thể trả lời vấn đề này.