Siêu Phẩm Vu Sư (Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237: Thập Đại Đệ Tử Hiện Thân

Chương 237: Thập đại đệ tử hiện thân Chương 237: Thập đại đệ tử hiện thân

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

----------------------------------

Sau khi Lưu Nguyệt nói xong câu này thì không thèm nhìn người đàn ông kia thêm một giây phút nào nữa, ánh mắt của anh ta đặt lên người Phương Minh.

“Xem ra cậu cùng một bọn với đám người bên ngoài kia, thế nhưng đám người đó không được thông minh như cậu, còn biết đi nhìn trộm trước đã!”

Phương Minh cũng nhìn Lưu Nguyệt chằm chằm, người đàn ông vô cùng xinh đẹp trước mắt khiến cậu cảm thấy nguy hiểm. Mà dựa theo lời nói của anh ta, Phương Minh cũng biết đám người Dương Tu đã bị phát hiện.

“Vốn là tôi còn không có ý định giết cậu, nhưng tò mò hại chết một con mèo, vì sự tò mò của cậu mà cậu chắc chắn phải chết!”

Lưu Nguyệt duỗi tay, hai vệt sáng lạnh lẽo xuất hiện, ánh sáng lạnh lẽo này là do hai thanh dao găm phát ra. Thế nhưng so với dao găm thì đôi tay xinh đẹp của người đàn ông này còn hấp dẫn ánh mắt của người ta hơn.

Xíu!

Thân ảnh Lưu Nguyệt biến mất, khi xuất hiện lại thì anh ta đã tới trước mặt Phương Minh, trên mặt vẫn mang theo vẻ mỉm cười nhưng đôi tay không trì trệ chút nào.

“Thuật võ song tu!”

Trong mắt Phương Minh hiện lên tia sáng, trong giới tu luyện đa số người đều tu luyện thuật pháp, rất ít người tu luyện võ công, bởi vì đối với người trong giới tu luyện thì võ thuật thật sự quá mức tầm thường, cho dù võ công có cao tới đâu thì cũng không thể ngự kiếm phi hành, không thể cách không đả thương người!

Chỉ có thuật pháp mới là con đường đúng đắn!

Vì vậy khi người trong giới tu luyện quyết đấu vẫn thường đứng ở khoảng cách khá xa, sau đó mỗi người tự thi hành một pháp thuật riêng, mà kiểu đánh cận thân như Lưu Nguyệt thế này thật sự là lần đầu cậu gặp được.

Dù sao tinh lực của con người cũng có hạn, xưa nay cũng không phải chưa từng có người thuật võ song tu thế nhưng kết quả cuối cùng chính là thuật pháp không tinh, mà võ công cũng không cao.

Ầm!

Tấm phù lục trong tay Phương Minh bắn ra, đồng thời chân phải cũng nhanh chóng chuyển động, thế nhưng bước đi của cậu rất có quy luật, đầu tiên là bước qua bên phải một bước, sau đó lại nhích về hướng Tây Bắc một bước nhỏ.

Chính nhờ một bước này mà khiến cơ thể Phương Minh lùi được về phía sau 1m, gian nan thoát khỏi đòn tấn công của Lưu Nguyệt.

“Bộ pháp kỳ môn độn giáp?”

Đôi mắt đào hoa của Lưu Nguyệt nhảy lên một cái, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thế nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, hai chân anh ta cũng biến hóa, trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt Phương Minh.

Phanh phanh phanh!

Phương Minh lùi thì Lưu Nguyệt tiến, thỉnh thoảng Phương Minh lại ném Bạo Liệt Phù va chạm với song đao của Lưu Nguyệt, nếu không có đôi song đao trong tay Lưu Nguyệt thì người ta còn tưởng hai người chính là một đôi tình lữ đang chơi trò đuổi bắt kia đấy!

Lưu Nguyệt không hề cho Phương Minh thời gian thi triển thuật pháp, nhưng đương nhiên cũng không thể nào làm Phương Minh bị thương. Mà Phương Minh không có cách nào kéo dài khoảng cách để thi triển thuật pháp, cho dù là một cơ hội để niệm quyết thôi đối phương cũng không cho cậu.

Phòng đông lạnh lớn vô cùng, hai người cứ như vậy, người không ngừng đuổi kẻ không ngừng tránh, trong lúc nhất thời tình cảnh lâm vào thế giằng co.

Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại truyền tới.

“Những người kia tới rồi, mau đi thôi!”

Một cô gái xuất hiện trước cửa phòng đông lạnh, dáng vẻ của cô gái này cũng vô cùng tinh xảo, thế nhưng vẫn không cách nào sánh được với Lưu Nguyệt, thêm nữa gương mặt của cô gái này lúc nào cũng nặng nề căng thẳng.

“Được.”

Trên mặt Lưu Nguyệt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Yên tâm, tôi sẽ đi tìm cậu.”

Bộ dạng này giống như cô gái đáng thương bị tên đàn ông cặn bã phụ bạc…

Hưu!

Nói xong, thân ảnh của Lưu Nguyệt lại lần nữa biến mất, mà cô gái kia cũng không thấy đâu.

Đương nhiên Phương Minh cũng biết đối phương cơ bản không phải có thể biến mất thật sự, chỉ là sử dụng một thuật pháp đặc thù nào đó dung hợp thân thể với khí tràng xung quanh mà thôi.

Thuật pháp này chính là thổ độn đến từ kỳ môn độn giáp, mà phổ biến nhất, nổi danh nhất chính là nhẫn thuật mà mọi người đều biết đến, những ninja kia cũng không phải thần bí cỡ nào, chỉ là bọn họ am hiểu độn pháp mà thôi.

Mấy giây sau khi hai người biến mất, lối vào phòng đông lạnh truyền tới động tĩnh.

“Phương đại ca đang ở phía dưới sao?”

Đây là âm thanh của Trần Tuyết, ngay sau đó Trần Tuyết cùng mấy người nữa xuất hiện trước mắt Phương Minh, thế những bộ dạng của đám người này có vẻ hơi thảm, mặt đầy bụi đất, cho dù là La Cẩm Thành cũng không khác gì.

“Phương đại ca, chúng tôi bị bọn chúng tập kích, may mà La chưởng môn thực lực cao cường chống đỡ giúp chúng tôi, thêm với tiền bối trong sư môn kịp thời tới cứu trợ…”

Phương Minh nhìn La Cẩm Thành, anh ấy gật gật đầu biểu thị lời của Trần Tuyết đều là sự thật.

“Phương đại ca, anh có phát hiện gì bên dưới đây không? Hay có đụng phải người của tổ chức Hắc Xà?” Dương Tu hiếu kỳ hỏi, đồng thời đôi mắt không ngừng tìm tòi xung quanh.

“Có đụng phải một người, thế nhưng tên này miệng cứng, trực tiếp lựa chọn tự sát.”

Phương Minh nhìn người đàn ông mặc áo đen trên mặt đất, sau khi Lưu Nguyệt xuất hiện thì người này đã lựa chọn trực tiếp tự sát luôn. Anh ta chết vì độc, hiển nhiên sự xuất hiện của Lưu Nguyệt đã khiến anh ta vô cùng sợ hãi, thậm chí còn đáng sợ hơn cả cái chết...

“Tự sát?”

Dương Tu hơi kinh ngạc, thế nhưng thi thể của người đàn ông kia ở đây, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra đúng là anh ta tự sát thật.

“Phương đại ca, chúng ta đi lên thôi. Tiền bối trong sư môn hiện tại đang xử lý dư nghiệt của tổ chức Hắc Xà, chúng tôi đã nói chuyện của Phương đại ca với các tiền bối, bọn họ cũng muốn gặp Phương đại ca.”

Phương Minh gật đầu, thật ra cậu cũng có chút hiếu kỳ đối với giới tu luyện. Mặc dù cậu biết có giới tu luyện tồn tại trên đời này, thế nhưng gần như chưa bao giờ được đặt chân tới, sư phụ không cho cậu tiếp xúc với giới tu luyện.

Rời khỏi phòng đông lạnh đi tới nhà xưởng, Phương Minh nhìn thấy ba người đàn ông trung niên cùng một người phụ nữ trung niên.

“Cậu là Phương Minh sao? Quả là anh hùng xuất thiếu niên, tôi là trưởng lão của Điểm Thương Phái Dương Thương, hai người đây là trưởng lão nhà họ Lý, còn đây là trưởng lão của Ngâm Nguyệt Cung.”

Dương Thương mỉm cười nhìn Phương Minh, mà ba người còn lại cũng thế, trên mặt không hề có chút kiêu căng nào. Bọn họ đã được đám vãn bối truyền tin, trước mặt một đệ tử của thập đại môn phái cho dù là trưởng lão bọn họ cũng không dám có chút kiêu căng nào.

“Không ngờ lần này tổ chức Hắc Xà lại cử cả một trong tứ đại Thiên Vương Lãnh Nguyệt Thiên Vương tới, cũng may là lần này chúng tôi tới cùng nhau, nếu không một mình tôi chưa chắc có thể trở thành đối thủ của cô ta.”

Nghe thấy lời của Dương Thương Phương Minh có thể đoán chắc, Lãnh Nguyệt Thiên Vương chính là cô gái lạnh lùng kia.

“Đỉnh tiêm cao thủ của tổ chức Hắc Xà chính là tứ đại Thiên Vương, bình thường tứ đại Thiên Vương này xuất quỷ nhập thần. Nghe đồn trong lần vây giết trước tứ đại Thiên Vương bốn chết ba, chỉ còn lại duy nhất một người. Lần này tổ chức Hắc Xà tro tàn lại cháy, hẳn là đã bổ nhiệm tứ đại Thiên Vương mới.”

“Thiên Vương Lãnh Nguyệt này tuổi không lớn lắm, thế nhưng đã là Nhân cấp lục tầng, mà nghe đồn trong tứ đại Thiên Vương thì Thiên Vương Lưu Nguyệt là thần bí nhất, trên đời chưa có ai nhìn thấy bộ mặt thật sự của người đó.”

Phương Minh vừa nghe tới đây thì rất muốn nói bản thân đã từng giao thủ với Thiên Vương Lưu Nguyệt thần bí kia, thế nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định không nói ra. Trực giác nói cho cậu biết, trước khi cậu dò xét rõ ràng tổ chức Hắc Xà này thì tốt nhất là cậu không nên nói gì.

“Cái gì mà Thiên Vương Lưu Nguyệt? Chỉ là một con tôm tép nhãi nhép mà thôi.”

Một giọng nói trào phúng khinh thường vang lên, đám người Dương Thương vẻ mặt biến đổi, nịnh nọt nhìn người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện tại cửa ra vào.

“Đương nhiên những người đó làm sao có thể so sánh với Viên công tử được kia chứ!” Dương Thương nói ngay: “Viên công tử, người này họ Phương, tên là Phương Minh.”

“Phương huynh đệ, đây chính là Viên công tử, là đệ tử của Long Hổ Môn, một trong thập đại môn phái, Viên công tử cũng là đệ tử nổi bật trong số những đệ tử của Long Hổ Môn.”

Phương Minh đánh giá đối phương mà Viên Thiệu Hoa cũng đánh giá Phương Minh, thế nhưng rất nhanh trên mặt anh ta hiện ra nụ cười lạnh: “Chỉ dựa vào cậu mà cũng dám giả danh là đệ tử nhà họ Phương, thật đúng là không biết chữ chết viết như thế nào!”

Vừa nghe thấy lời này của Viên Thiệu Hoa, đám người Dương Thương biến sắc, mà bọn người Dương Tu cũng khó hiểu nhìn về phía Phương Minh, chẳng lẽ Phương đại ca không phải người nhà họ Phương sao?

“Thực lực cũng không kém chút nào, Nhân cấp lục tầng, thế nhưng cậu cho rằng chỉ vậy đã có thể giả mạo đệ tử nhà họ Phương sao? Có thể những người này không biết chứ đừng hòng qua mặt đệ tử Long Hổ Môn tôi, nhà họ Phương đã có gia quy, không tới Địa cấp tuyệt đối không được bước vào hồng trần thế tục!”

“Cậu thật là lớn mật, dám giả mạo đệ tử nhà họ Phương!”

Viên Thiệu Hoa nghiêm nghị quát, thế nhưng vẻ mặt của Phương Minh vô cùng bình tĩnh, từ đầu tới cuối cậu chưa từng thừa nhận bản thân là đệ tử nhà họ Phương, đều là do đám người Dương Tu tự cho là đúng mà thôi.

“Hừ! Thân là đệ tử của thập đại môn phái, hôm nay tôi sẽ thay mặt nhà họ Phương trừng phạt cậu, cho cậu biết cái giá phải trả khi dám mạo nhận là đệ tử thập đại môn phái!”

“Viên công tử, Phương đại ca cũng không có…”

“Tiểu Tuyết, im miệng!”

Tiểu Tuyết còn đang muốn biện hộ thay cho Phương Minh thế nhưng mới nói được nửa câu đã bị trưởng bối nhà mình ngăn cản.

Thời điểm này mấy vị trưởng lão hiểu rõ bản thân nên lựa chọn như thế nào, bắt đầu liên tục ra hiệu cho đám người Dương Tu, rất nhanh, bên người Phương Minh chỉ còn một mình La Cẩm Thành lẻ loi trơ trọi.

“Thế nào? Anh muốn giúp Phương Minh?”

Viên Thiệu Hoa nhìn về phía La Cẩm Thành, theo anh ta thấy ngay khi đám người này biết thân phận của anh ta, lại còn nhấn mạnh anh ta muốn dùng thân phận đệ tử thập đại môn phái để trừng phạt Phương Minh, thì hẳn toàn bộ giới tu luyện không có mấy người dám đứng bên cạnh cậu mới đúng!

“Này, anh tưởng anh là ai? Trung tâm của vũ trụ sao? Tôi đây thích đứng đâu thì đứng đó, đừng tưởng đệ tử thập đại môn phái là ngon lắm, tôi đây còn là chưởng môn của một giáo đấy!”

La Cẩm Thành xưa nay nào đã bị người ta xem thường như vậy bao giờ, lại đã sớm không vừa mắt thái độ cao cao tại thượng của đối phương.

“Tốt, tốt lắm, xem ra hai người là đồng lõa với nhau, một hồi đừng mơ có thể chạy thoát!”

Viên Thiệu Hoa giận quá hóa cười, trong lòng anh ta đã quyết định, một lát nữa nhất định phải trấn áp cả hai tên này!

Từ đầu tới cuối Phương Minh vẫn luôn duy trì trầm mặc, mãi tới bây giờ mới đột nhiên mở miệng: “Là anh đã giết Trương Phúc sao?”

Nghe thấy vấn đề của Phương Minh, Viên Thiệu Hoa hơi sững sờ một chút, dường như đang cố gắng nhớ lại Trương Phúc là ai, mãi một lúc sau mới phản ứng: “Cậu nói chính là người thủ mộ đáng chết kia sao? Không sai, đúng là do tôi giết! Thân làm một người thủ mộ lại đồng lõa với đám người tổ chức Hắc Xà, trộm lấy tro cốt trong mộ, dạng người này chết chưa hết tội!”

Lần đầu tiên vẻ mặt của Phương Minh có chút biến hóa, mãi một lúc lâu sau mới nói ra một câu khiến đám người Dương Thương khiếp sợ không thôi.

Bình Luận (0)
Comment