Xe cảnh sát đến, hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của thôn dân, không ít thôn dân nhao nhao vây xem, bất quá bọn họ đều thông minh không có tới gần máy đào bên này.
"Phương tiên sinh, tôi vừa mới báo cảnh sát, không ngờ cảnh sát đã đến nhanh như vậy. "
Phụ thân của Hồ Phù nhẹ giọng nói một câu vào tai Phương Minh, vốn dĩ dựa theo suy đoán của ông ta, trong vòng nửa canh giờ, cảnh sát mới tới nơi, thật không ngờ lại tới nhanh như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều cảnh sát.
Phương Minh thấy có rất nhiều cảnh sát từ trên xe bước xuống, trong đó dẫn đầu là một vị cảnh qua. Trung niên hơn 40 tuổi, từ huy hiệu cảnh phục trên bả vai có thể thấy cấp bậc là cục trưởng.
Một cái cú điện thoại báo án có thể khiến cho một cục trưởng tự mình đến, Phương Minh cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Là Lý cục! "
Cát Lão Thất nhận ra thân phận của người cảnh sát trung niên, đúng là thủ trưởng của đồn công an ở chỗ bọn họ. Hắn đã từng ăn cơm với một ông chủ trong huyện, cũng gặp qua vị Lý cục trưởng này.
Lúc đó Lý cục trưởng đang ăn cơm ở một bàn khác, tiến đến uống một chén rượu rồi đi, bất quá nghĩ rằng đối phương không nhớ đến một nhân vật nhỏ như mình, dù sao lúc đó ông chủ kia cũng mà một người giàu có trong huyện, là thượng khách của chính quyền, cũng chính bởi vì điểm ấy, Lý cục trưởng mới đến uống ly rượu.
"Đều vây ở chỗ này làm cái gì? "
Mấy vị cảnh sát tiến lên, còn Lý cục trưởng thì quét ánh mắt nhìn đoàn người, cuối cùng mở miệng hỏi: "Là ai báo cảnh sát. "
"Lãnh đạo, là tôi. "
Hồ Phù giơ tay, Lý Hướng Hổ nhìn về phía Hồ Phù, bất quá khi hắn chú ý tới Phương Minh đang đứng phía trước Hồ Phù, nhãn tình sáng lên, bước nhanh tới.
"Chính là ngươi báo cảnh sát? Tình huống cụ thể là như thế nào? Tôi là cục trưởng cục công an của huyện Lý Hướng Hổ. "
Nghe Lý Hướng Hổ trả lời, thần tình của Hồ Phù biến đổi, dĩ nhiên là cục trưởng tự mình xuất động.
"Là như vậy, chúng tôi cùng chính quyền của quý trấn ký kết hiệp nghị, mua quyền khai phát du lịch tại Thanh Môn Sơn này,, hiện tại đang tính toán để đội xây cất mở rộng vào trong núi, bất quá những thôn dân này lại ngăn cản đội xây cất vào núi, còn đập xe. "
Hồ Phù cơ hồ là nói thật, cũng không có nói Cát lão thất này tâm tư xấu xa, bất quá Lý Hướng Hổ là ai, kiểu tranh đấu giữa người dân địa phương và các nhà đầu tư này hắn đã nếm trải không ít, nếu như đổi thành lúc trước mà nói, loại chuyện như vậy không tới phiên hắn ra tay, hơn nữa thủ đoạn bình thường cũng chỉ là phụ trách điều giải.
Nhưng bây giờ Lý Hướng Hổ biết,
Nếu như hắn chỉ giải quyết bằng lời nói, đường quan trường xem như là chấm dứt, khuôn mặt trầm xuống nhìn về phía Cát lão thất, "Người ta được chính quyền phê duyệt rồi, là khai phá hợp pháp, hơn nữa việc mở rộng này trợ giúp rất lớn trong việc thúc đẩy kinh tế địa phương, mọi người lại đi đập xe của ngưòi ta, đây là hành động trái luật, đưa tất cả về đồn cho tôi.”
Lý Hướng Hổ hầu như không cho đám người Cát lão thất có cơ hội nói, người nhà họ Cát trợn tròn mắt, bọn họ thật không ngờ lần này cảnh sát lại cường ngạnh như vậy.
Phải biết rằng, lúc trước những cảnh sát này đều là ôm nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, áp giải nhiều người như vậy trở về, lấy khẩu cung, mọi việc đều rất phiền phức nên chẳng có mấy người muốn làm.
"Lý. . . Lý cục trưởng, tôi là Cát Thành Hồng, lúc cùng ông chủ Trang ăn cơm chung, may mắn gặp qua Lý cục trưởng một lần. "
Cát lão thất muốn bấu víu quan hệ, hy vọng vị Lý cục trưởng này nể mặt ông chủ Trang mà chiếu cố một chút, nhưng mà, Lý Hướng Hổ vẫn nghiêm mặt, "Chớ cùng tôi lôi kéo quan hệ, hành động trái luật công an chúng tôi kiên quyết không đồng tình mặc kệ dính đến người nào, đều giải về hết cho tôi. "
Lý Hướng Hổ nói ra câu này, những người cảnh sát kia hiểu rõ ý tứ của trong lời nói của lãnh đạo nhà mình, nói trắng ra là, trước mắt hành động cứng rắn với chuyện khai phá này, cứng rắn đến mức tâm phúc của ông chủ Trang cũng không thèm nể mặt"
Cát lão thất triệt để hết dám phát hỏa, cũng không dám phản kháng, bởi vì hắn biết lúc này mà tiếp tục lắm miệng, ước đoán đến cục cũng sẽ không có quả ngon để ăn, hơn nữa ông chủ Trang và hắn quan hệ cũng không sâu, không thể vì hắn mà đến cửa cầu tình.
"Hồ tiên sinh, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của công ty là sứ mệnh của công an chúng ta, về sau lại xảy ra chuyện cứ gọi điện thoại cho chúng ta, chúng ta sẽ cử người đến ngay.
Đám ngưòi Cát lão thất bị giải theo xe, Lý Hướng Hổ cũng không liếc mắt nhìn, mà là xoay người hướng phía Hồ Phù nói.
"Cảm tạ, thực sự là cảm tạ Lý cục trưởng rồi. "
Hồ Phù trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, hắn cũng không hỏi đám người Cát lão thất sẽ phải chịu hình phạt gì, thế nhưng hắn tin tưởng từ nay về sau, đám người Cát lão thất nhất định là không dám trở lại gây chuyện, mà hắn chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi.
Bất quá, Hồ Phù trong lòng vẫn rất cảm khái, xem ra chính quyền địa phương rất xem trọng đối với hạng mục phát triển du lịch này. Nếu không vị trưởng cục này cũng sẽ không đích thân đến.
Xem ra, hiện tại hoàn cảnh đầu tư trong nước đã thay đổi rất nhiều.
Sau một hồi hàn huyên, Lý Hướng Hổ đột nhiên hướng phía một bên Phương Minh hỏi: "Ngài là Phương tiên sinh a!?"
"Uhm, là tôi. "
"Phương tiên sinh, có một vị Đường tiên sinh muốn gặp ngài, chính ở trên xe bên kia. "
Nghe được lời nói Lý Hướng Hổ, còn có giọng nói chuyện đối với Phương Minh, Hồ Phù trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác chửi má nó, hắn cảm khái, vị trưởng cục này lại nhanh như vậy tới rồi, là bởi vì Phương đại sư.
Đường tiên sinh? Hồ Phù trong lòng ngay lập tức sẽ nghĩ đến thời điểm trước đây Bàng Lão Tứ bọn họ vu hãm Phương đại sư, không phải có một vị lãnh đạo tự mình đến sao, dường như vị lãnh đạo kia cũng là họ Đường.
Cũng là, huyện của bọn họ giống nhau đều là thuộc về thành phố quản, Lý cục trưởng chắc là được vị Đường lãnh đạo kia bày mưu đặt kế cho nên nhanh như vậy chạy tới.
"Đường tiên sinh sao, ta đây đi qua một chuyến. "
Phương Minh gật đầu, hắn cũng đã đoán được, vị Đường tiên sinh, chính là Đường Lượng Đường thị trưởng rồi.
Cách xe cảnh sát có chừng mười thước có một chiếc xe Audi đậu, thời điểm Phương Minh đi tới, trên xe đi xuống một chàng thanh niên, nhanh chóng nghênh đón.
"Phương tiên sinh, bởi vì nơi này quá nhiều người, cho nên Đường thị trưởng sẽ không có xuống xe, còn hy vọng thông cảm. "
Phương Minh gật đầu, không nói gì thêm, đi theo vị này đi tới trước xe, cửa xe mở ra, bên trong một người đàn ông trung niên mang trên mặt ý cười nhìn về phía Phương Minh, đồng thời đưa tay ra.
"Phương Minh, lại gặp mặt. "
Lần trước, Đường Lượng vẫn gọi Phương Minh là Phương tiên sinh, mà lần này trực tiếp là kêu tên rồi, hiển nhiên là Lăng Mộ Mai ở trong điện thoại cho càng nhiều hơn ám hiệu.
"Đường thúc thúc. "
Phương Minh cũng là thay đổi cách xưng hô, bất kể như thế nào, Lăng Mộ Mai thực sự là mẹ của hắn, mà trước mắt vị này lại là bạn học của mẹ hắn, như vậy thì xem như là trưởng bối.
"Lên xe nói, lần trước không cùng cậu tán gẫu qua, lúc này đây chúng ta tâm sự, cùng ăn một bữa cơm."
"Được. "
Phương Minh gật đầu đáp ứng.