Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
“Ầm ầm ầm!”
Tầm mắt vẫn chưa khôi phục rõ, Phương Minh đã cảm giác được một luồng hơi ghê gớm đánh úp đến. Luồng hơi ép người khiến cậu khó thở, gân cốt khắp người đều run run.
“Tỉnh lại.”
Một tiếng quát sấm sét vang lên bên tai Phương Minh. Sau đó, luồng hơi khủng khiếp này biến mất, Phương Minh thở phào, vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.
Cũng chính tại lúc này, Phương Minh mới nhìn rõ vị trí mình đang đứng.
“Đây là…”
Một cồn cát vàng, mà ngay phía trước mặt cậu, chính giữa cồn cát dần nổi lên một ụ cát cao chưa đến ba mét.
Mà trước ụ cát này là một tấm bia đá, khi nhìn thấy rõ chữ trên tấm bia, khóe miệng Phương Minh hơi run rẩy.
Mộ thông thiên, đừng lấy thân phạm vào nguy hiểm!
Đây là chữ khắc trên tấm bia, ánh mắt Phương Minh dừng trên ụ cát cao không đến ba mét kia. Đây là ngôi mộ thông thiên hung danh lừng lẫy trong lời của ông lão kia sao?
Nhưng mộ nhà thôn trưởng của thôn Diệu Hà bọn họ còn phô trương hơn thế này nhiều, chỉ có mấy ngôi mộ đơn độc không người chăm sóc mới thành ra như vầy.
Tưởng tượng và thực tế quá khác biệt.
Phương Minh nghĩ, mộ thông thiên, vậy chắc phải huyết khí ngập trời, dù sao nơi này đã từng bẻ gãy kích của biết bao cường giả chìm trong cát, ai nhìn thấy cũng đều thấy kính sợ trong lòng.
Không đúng!
Phương Minh nhíu mày. Mà cũng ngay lúc đó, dưới chân cậu đột nhiên chấn động. Phương Minh lui về sau, khoảng đất vị trí cậu đứng trước đó tách ra hai bên, một tấm bia đá dần hiện ra.
Tấm bia cao hơn một trượng, trên đó dày đặc ký hiệu. Những ký hiệu này Phương Minh xem không hiểu, nhưng không biết vì sao, cậu có thể nhìn thấy một vài chữ cổ lẫn trong đó.
“Quả là biện pháp lợi hại.”
Phương Minh liền hiểu ra trong tích tắc. Đây là do có cường giả lợi dụng thủ đoạn cường đại để lại chữ, cho dù lúc này người nước ngoài đứng ở đây cũng đọc hiểu được, bởi vì những chữ này cùng lắm chỉ là một phương thức truyền đạt, một cách giao lưu mà thôi.
Đọc hiểu những chữ đó, Phương Minh đã biết người thủ hộ rốt cuộc đã làm gì.
Năm đó, mộ thông thiên bị phát hiện, tạo nên một trận tinh phong huyết vũ trong giới tu luyện. Mấy vị cường giả đứng đầu giới tu luyện liên thủ phong ấn mộ thông thiên này., nhưng các cường giả cũng phát hiện, không thể hoàn toàn phong ấn mộ thông thiên này được.
Bởi vì trong ngôi mộ thông thiên, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có một nguồn năng lượng tiết ra, nguồn năng lượng này bất chấp phong ấn, truyền thẳng ra ngoài.
Mấy vị cường giả đoán, đây rất có thể là cách người chủ mộ của mộ thông thiên truyền tin ra bên ngoài, có thể tìm người giải cứu hắn ta, cũng có thể là bí mật thăm dò thế giới bên ngoài.
Tóm lại là mặc kệ là giả thiết nào, các cường giả thấy, phải phong ấn hoàn toàn nguồn năng lượng này, vì thế, họ quyết định chọn ra một người trông coi mộ.
Trách nhiệm người trông coi mộ rất đơn giản, chính là khi mộ thông thiên truyền tin ra ngoài thì chặn nguồn năng lượng tin tức này lại, mà muốn làm được việc này, các cường giả cũng đã có sự chuẩn bị.
Đó chính là những ký hiệu trên tấm bia trước mắt đây, những chữ khắc trên tấm bia là một phương thức khởi động trận pháp. Khi cổ mộ phát ra năng lượng, chỉ cần khởi động trận pháp này liền có thể chặn nguồn năng lượng này lại.
Nhưng vì thời gian không cố định nên trận pháp không thể liên tục khởi động, vì vậy phải có người trông coi. Đây là công việc của người trông coi mộ.
Nhìn đến đây Phương Minh cũng đã hiểu, nói trắng ra là, người trông coi mộ chính là người mở và đóng trận pháp này.
Vẻ mặt Phương Minh trở nên kỳ lạ, chẳng trách ông già đó đẩy thẳng cậu vào, cuộc sống không có nội hàm kỹ thuật, đúng là chẳng mấy ai muốn làm.
Tất nhiên, trong lời nhắn của những cường giả này cũng có nói, trở thành người trông coi mộ có thể có được thuật pháp thần thông giống họ khi còn sống, những thuật pháp thần thông này chỉ cần tu luyện, thì có thể hô mưa hoán vũ trong giới tu luyện.
Nhưng điểm mấu chốt ở đây là, điều này chẳng có chút hấp dẫn gì với Phương Minh. Trong Vu sư truyền thừa có thuật pháp và thần thông cường đại, cậu chỉ thiếu thực lực để thi triển mà thôi.
Đương nhiên, ưu đãi không chỉ dừng ở đó, ngoài việc đó các cường giả còn cung cấp cho Phương Minh một số đan dược tu luyện, đều là hàng cực kỳ quý hiếm, nhưng chỉ khi Phương Minh phát lời thề trở thành người trông coi mộ xong thì mới được.
“Các vị đại lão tiền bối, tôi không có đủ tư cách để đảm nhiên vị trí người trông coi mộ này, kẻ hèn này xin phép được đi trước.”
Phương Minh xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc này, cả người cậu đều nổi da gà, một dự cảm nguy hiểm đột nhiên trào dâng từ trong lòng.
Cùng lúc đó, tấm bia đá sau lưng cậu bắt đầu lay chuyển, cả mảnh đất đều rung lắc.
“Không xui đến vậy chứ? Vừa mới đụng vào là ngôi mộ cổ này liền có động tĩnh rồi?”
Phương Minh tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng cậu biết đây không phải là lúc trách móc. Hai tay bấm tay niệm thần chú, dựa theo dấu tay và khẩu quyết ghi trên tấm bia đó bắt đầu thi triển.
Nhưng mà, mới vừa thi triển được một nửa, Phương Minh phát hiện viên châu Vu sư trong cơ thể mình đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu, chẳng những cắt ngang thi pháp của cậu, hơn nữa còn nhảy lên khỏi đan điền trong người cậu.
Cái này giống như đứa bé rời nhà đột nhiên gặp lại ba mẹ mất tích đã lâu vậy.
“Oành!”
Một chuỗi tiếng động vang lên, du dương, nhưng sau khi rơi vào tai Phương Minh, bốn viên châu Vu sư tại đan điền của cậu hoàn toàn rối loạn. Đan điền Phương Minh có cảm giác như bị xé rách, bốn viên châu Vu sư ngay sau đó giống như phá thể mà ra.
“Tiếng động này có liên quan đến Vu sư sao?”
Phương Minh suy tư, cứ tiếp tục như vậy, đan điền của cậu sẽ bị phế mất. Mà cậu cảm thấy tình hình bốn viên châu Vu sư như vậy, chính là muốn hướng đến ngôi mộ cổ kia.
“Vị tiền bối kia để mình vào đảm nhiệm vị trí người trông coi mộ, bây giờ mình đã vào cổ mộ rồi sao?”
Phương Minh thắc mắc, chỉ có điều, trên tấm bia đá có ghi làm sao để mở trận pháp, nhưng lại không ghi làm thế nào để mở phong ấn cổ mộ, người trông coi mộ là cậu đây cũng chỉ bảo hộ bên ngoài ngôi mộ cổ.
Đúng lúc này, cồn cát giống gò đất kia đột nhiên có sự thay đổi. Cát chảy xuống, giống như tuyết lở, ụ cát vốn cao ba mét biến mất không một dấu vết.
“Đoong!”
Âm thanh lại vang lên một lần nữa, nhưng lần này Phương Minh nghe rất rõ, đây là một tiếng chuông.
Trong cổ mộ có tiếng chuông phát ra?
Phương Minh chưa kịp phản ứng, cậu đã phát hiện cả người mình bay lên không thể kiểm soát được, bay đến cồn cát hiện lồ lộ.
Nhưng ngay khi cả người Phương Minh bay lên, cả sa mạc cát vàng đột nhiên nổi lên trận gió to, từng đường kiếm từ bốn phía phóng đến Phương Minh.
Phong ấn cổ mộ, ngay lúc này tự động khởi động.
Mỗi một đường kiếm đều cực kỳ sắc bén, đường kiếm còn chưa tiến lại gần đã khiến Phương Minh nổi hết cả da gà, cả người giống như muốn nứt toát ra.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông kia lại vang lên một lần nữa, những đường kiếm lóe lên đều biến mất.
“Ầm ầm ầm!”
Thế nhưng trận pháp phong ấn vẫn chưa chấm dứt. Ngay sau đó một tiếng động lôi đình vang khắp mảnh đất, một tia sấm từ trên trời đánh thẳng xuống Phương Minh.
“Xẹt xẹt xẹt” - Dòng điện khủng khiếp đánh úp lại, vẫn chưa đánh lại gần mà tóc Phương Minh đã dựng đứng, mà đây mới chỉ là dòng điện đầu tiên. Ngay sau đó từng tia sấm chớp lại xuất hiện trên trời, giống như hủy thiên diệt địa vậy.
“Đoong đoong đoong!”
Ba tiếng chuông vang lên, sấm chớp khắp trời biến mất, nhưng theo sau đó là cả bầu trời liên trở thành màu vàng, sau đó Phật âm lượn lờ. Phương Minh nhíu mày, đây là bản lĩnh cao cường của cao thủ Phật môn.
Rõ ràng, vị cường giả phong ấn nơi này ngày xưa là một cao thủ Phật môn.
“Cong!”
Một âm thanh kỳ lạ xuất hiện. Tiếng động này vừa phát ra, một đạo hào quang bắn lên người Phương Minh, hình thành một vòng bảo hộ.
Bầu trời vàng rượm, vô số Phật âm trong tích tắc đã bị ngăn cách với Phương Minh. Cơ thể Phương Minh tiếp tục bay tới cồn cát, mặc cho sấm gió vũ điện lại xuất hiện, tất cả đều không thể đánh vỡ vòng bảo hộ đó.
“Đây là vật tồn tại trong cổ mộ ra tay sao?”
Trong mắt Phương Minh ánh lên sự kinh ngạc. Nếu người trong cổ mộ kia thật sự lợi hại như vậy, vậy phong ấn này căn bản không thể phong ấn được ông ta.
Nếu có thể đưa mình vào, vậy muốn phá giải phong ấn đi ra tất nhiên là chuyện rất dễ dàng.
Trong lúc Phương Minh đang suy nghĩ, trên bề mặt cồn cát đột nhiên xuất hiện một huyệt động sâu thẳm. Ngay sau đó cả người cậu bị túm vào trong.
Cồn cát phục hồi lại như ban đầu, sấm chớp bên ngoài cũng biến mất, tất cả đều khôi phục lại sự yên tĩnh.
Bên trong cổ mộ toàn một màu tối đen, nhưng Phương Minh căn bản không cần ánh sáng, bởi vì lúc này viên châu Vu sư trong cơ thể cậu đang dẫn đường cho cậu, chỉ dẫn cậu đến một nơi.
Cũng không biết đã đi trong bóng tối bao lâu, một lúc sau, bóng tối bỗng biến mất. Trước mặt Phương Minh xuất hiện một cây đại thụ thương thiên, mà càng quỷ dị hơn là, vỏ cây đại thụ bị tách ra. Một đứa bé hai, ba tuổi, đang không ngừng dùng cơ thể để chui ra khỏi bên trong đại thụ, ngay cả làn da bị vỏ cây xước bị trầy, cũng không hề quan tâm.
Một đứa bé cả người đầy máu, muốn từ trong cây đại thụ bước ra, cảnh tượng quỷ dị như thế khiến Phương Minh nhíu mày.
Mà đứa bé kia hình như cũng đã phát hiện ra Phương Minh. Ngay khi ánh mắt hai người đối diện với nhau, cả người Phương Minh chấn động, mà đứa bé kia cũng thốt lên hai tiếng: “Ba ơi.”
Giọng trẻ con trong trẻo từ miệng đứa bé phát ra. Phương Minh sửng sốt vài giây. Đứa bé khi thấy Phương Minh đứng đó bất động liền tỏ ra tủi thân: “Ba quên con rồi sao?”
“Hả?”
Phương Minh lắc lắc đầu, sở dĩ cậu sững sờ là vì khi đối diện với ánh mắt đứa bé này, máu của cậu quả thật chảy nhanh hơn, hơn nữa còn có một cảm giác thân thuộc đến từ chính huyết mạch.
Nhưng mà, ba.
Mình có đứa bé này từ đâu chứ? Ông già kia nhưng cũng không nói sai. Bản thân cậu đến giờ vẫn là một thằng con trai, không lẽ đứa bé này sinh ra từ hòn đá?
“Chắc là ba quên ký ức kiếp trước rồi. Kiếp trước ba là người tung hoành thiên địa, là bá chủ duy nhất trên trời đất này. Nhưng sau khi bị tiểu nhân đánh lén, vì bảo vệ con và mẹ, ba lựa chọn tự nổ, cuối cùng mang theo một sợi linh hồn đầu thai chuyển thế.”