"Chiếc đũa, là dụng cụ người dân chúng ta dùng để ăn cơm, song chiếc đũa không chỉ đơn giản dùng để ăn cơm như vậy."
Phương Minh nhìn về phía Ashley: "Dụng cụ để một người ăn cơm, cũng có nghĩa đây là cách để con người có thể sống. Ashley muốn nổi tiếng trong giới giải trí, điều cô ấy muốn chính là sống, vậy nên tôi sẽ thay đổi cách sống của cô ấy."
"Hóa ra là vậy." - Chu Hải tỏ ra đã hiểu, nhưng lại đột nhiên nói: "Mà đâu phải, người Trung Quốc chúng ta ăn cơm dùng đũa thì đúng, nhưng người nước ngoài ăn cơm bằng dao nĩa không à."
Phương Minh liếc nhìn Chu Hải: "Anh nghĩ trong nhà chúng ta có dao nĩa không?"
"Không có."
Chu Hải lập tức lắc đầu. Nói đùa gì vậy, cậu ta và Phương Minh đều có thói quen dùng đũa. Còn Alice được Phương Minh dạy nên cũng đã học được cách dùng đũa chứ không phải dao nĩa.
"Alice, qua bên kia ngồi đi."
Thấy Alice bước từng bước nhỏ lặng lẽ như ma xuất hiện bên cạnh bàn. Đôi mắt tròn to nhìn chằm chằm tay Ashley. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thèm khát, sắc mặt Phương Minh liền trầm xuống. Cậu la to.
Alice thấy khuôn mặt Phương Minh đen lại liền thấy kinh hoảng, vội vàng chạy lại chỗ bàn ăn cơm của mình. Bởi cô bé biết anh trai đang tức giận.
Anh trai đã từng nói với cô bé, ngoại trừ máu anh trai đưa cho cô bé thì cô bé phải khắc chế xúc động trong lòng đối với những nguồn máu khác, nếu không anh trai sẽ tức giận.
Bên kia, Ashley cũng đã nhỏ máu xong. Phương Minh bảo Ashley có thể băng miệng vết thương. Cậu cầm cái bát, trong mắt ánh lên hình ảnh mười giọt máu. Ngay sau đó, tay phải cậu nâng lên, bát sứ xoay vòng trên không trung mười vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt Phương Minh.
Khi Phương Minh tung bát sứ lên, Ashley liền kinh ngạc la lên một tiếng. Nhưng khi thấy máu của mình trong bát không bị đổ ra, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Lật một lần một vận, lật chín lần chín vận."
Vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc. Cậu tung bát lên không phải để tỏ ra ngầu, mà là vì mỗi lần bát lật có nghĩa là người chuyển thân lật vận một lần. Lật một lần chuyển một vận, cao nhất chín lần.
Số chín, vận cao nhất, mới có thể chuyển được.
“Ầm!”
Cái bát sứ bị Phương Minh đập thật mạnh xuống bàn. Mà nói cũng lạ, sau cú đập này của Phương Minh, máu trong bát đã giảm xuống, từ mười giọt ban đầu chỉ còn lại một giọt.
Mỗi một lần lật chuyển vận đều sẽ tốn một giọt máu. Những giọt máu này giống như đã bay hơi mất trong không khí vậy.
Phương Minh lấy từ trong ngực ra một lá bùa, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, sau đó đốt bùa. Ngay khoảnh khắc bùa bị đốt, Phương Minh lại bưng bát lên, cả người bắt đầu xoay tại chỗ.
"Che thiên giấu nhật, sửa một đường sinh cơ, phù lạc vận thành.”
Lá bùa này tên là bùa che trời, tác dụng chính là để che chắn thiên cơ. Tất nhiên, lấy thực lực hiện tại của Phương Minh, lá bùa này chỉ có tác dụng trong ba giây.
Trong thời gian ba giây, Phương Minh xoay người chín vòng, sau đó dậm chân một cái rồi đi đến trước mặt Ashley. Khi Ashley vẫn chưa kịp phản ứng, ngón tay phải cậu liền búng đáy bát. Giọt máu cuối cùng tự động nhẹ nhàng nhảy ra khỏi bát, sau đó như hạt mưa bắn vào miệng Ashley.
Ashley nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy trong miệng có vị mặn mặn, nhưng chưa đợi cô kịp phản ứng, Phương Minh lại lên tiếng.
"Ashley, cái giá của việc sửa vận cô đã rõ chưa?"
"Đã rõ." - Ashley buột miệng nói ra.
"Thiên đạo cân bằng, có được có mất. Hôm nay thay cô sửa vận, hy vọng cô tự lo lấy thân cho tốt."
Răng rắc!
Bát sứ trong tay Phương Minh vỡ vụn, cắt đứt ngón tay Phương Minh. Một giọt máu theo miệng vết thương trên tay Phương Minh chảy ra. Phương Minh xoay người lấy nén nhang cắm trong lư hương, dùng đầu nhang chấm vào miệng vết thương.
Ba cây nhang, chấm ba lần. Cây nhang cuối cùng tắt, miệng vết thương trên ngón tay Phương Minh cũng không đổ máu nữa.
Đối với Phương Minh, điều cuối cùng cậu làm là thu hút thiên cơ về phía cậu, chỉ có như vậy Ashley mới sửa vận thành công được. Bởi vì trước đó dùng bùa che trời có tác dụng trong ba giây, vậy nên cho dù là thiên đạo cũng không biết rốt cuộc là ai sửa vận.
"Được rồi. Đã hoàn thành."
Nghe Phương Minh nói vậy, Ashley vô cùng kinh ngạc. Như vậy là xong rồi? Vận khí của cô thay đổi rồi?
"Ashley, không cần phải nghi ngờ cậu ấy. Cậu ấy nếu đã nói thành công thì chính là đã thành công. Cô chắc chắn sẽ trở thành đại minh tinh."
Có Chu Hải đảm bảo, Ashley không nói gì nữa. Sau khi đợi thêm một lúc, cô được Chu Hải tiễn ra về, hai người đầy ẩn tình đi ra căn hộ, cuối cùng lái xe rời đi.
…
Khu người Hoa ở Sheffield.
Là thành phố lớn của Anh, tất nhiên sẽ có người Hoa sinh sống. Nơi Phương Minh đến là nơi người Hoa tụ tập sinh sống, giống như phố người Hoa ở Mĩ vậy, đại đa số những người ở đây đều là người Hoa.
"Ông chủ, tôi đến mua dược liệu."
Có khu người Hoa, còn có tiệm thuốc Đông y, chẳng qua buôn bán cũng không được tốt lắm, vậy nên dược liệu trong tiệm cũng không đầy đủ hay đặc biệt gì, rất nhiều dược liệu trong nước ở đây không mua được.
Đương nhiên nguyên nhân cũng rất đơn giản. Có một số dược liệu đúng là giá rất rẻ, nhưng lại chiếm diện tích lớn, ví dụ như huyết đằng mộc, một cành lớn cũng chỉ hơn mấy chục đồng, còn không đủ bù phí chuyên chở nữa.
May mắn là, Phương Minh muốn mua đều là dược liệu đắt tiền, vẫn có thể kiếm được lợi nhuận.
Một trăm ngàn bảng Anh, khi ông chủ tiệm dược vui vẻ tiễn ra cổng thì cũng đã không còn dư lại một đồng nào, tất nhiên cậu cũng đổi lấy được một túi dược liệu lớn.
"Cậu Tần, dược liệu cậu muốn tôi phải nhập từ bên nước mình qua đó, chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
Ông chủ vẫy tay nhìn Phương Minh lên xe rời đi. Bán dược liệu Trung y được một trăm ngàn bảng Anh, lợi nhuận đã gần một nửa rồi. Khách hàng như Phương Minh đúng thực là quý nhân, hơn nữa Phương Minh còn nói với ông ta, cậu cần một số lượng lớn dược liệu quý loại này. Đây đã không còn là quý nhân nữa, mà chính là phiếu cơm dài hạn.
Xách túi dược liệu trở về căn hộ, Phương Minh cũng không bắt đầu tắm dược liền. Không lâu sau, một nhóm công nhân xây dựng đi xe tải đến. Sau khi nhóm công nhân xây dựng này chào hỏi Phương Minh, thì cách căn hộ không xa trên đất nông nghiệp có một căn nhà gỗ đang được xây cất.
Chuyện của Chu Hải và Ashley đã cho Phương Minh một gợi ý. Nếu muốn ở nước ngoài làm lại nghề cũ, vậy tất nhiên phải cần một nơi chốn nhất định. Nhưng căn hộ của họ rõ ràng không thích hợp lắm. Một là đây là không gian cá nhân. Hai là Alice dù sao cũng là huyết tộc, nếu tiếp xúc với người ngoài nhiều khó tránh sẽ bị nhận ra.
Nhà gỗ được xây rất nhanh. Bằng kỹ thuật khoa học xây dựng hiện đại, chỉ chưa đầy ba tiếng, mười công nhân kiến trúc này đã dựng được căn nhà gỗ, tổng cộng có hai gian phòng, trước sau liên thông nhau.
Phương Minh nghĩ kỹ rồi, phòng trước sẽ làm phòng tiếp khách, còn phòng phía sau sẽ dùng để giải quyết vấn đề, để mấy món đồ trong lư hương ví dụ vậy.
Mua đồ, rất nhiều món Phương Minh cần không thể mua được ở chợ. Nhưng chuyện này không thể làm khó ông chủ tiệm dược kia. Sau khi Phương Minh nói ra những thứ cậu cần, ông chủ tiệm dược liệu nói ông có thể giúp được. Dù sao ông ta cũng đã ở đây mười mấy năm, rất quen thuộc thị trường người Hoa, biết có thể đi đâu để mua được những thứ Phương Minh cần.
…
Một tuần sau, Ashley đến. Khác với vẻ nghi ngờ khi đến lần trước, lúc này đây Ashley đầy sự hăng hái, trên mặt không thể che dấu niềm vui mừng.
"Anh Tần, thật sự cám ơn anh. Anh đúng là thần tiên."
Ashley vui mừng như vậy là có nguyên nhân. Bởi vì sau hôm cô ra về liền nhận được một thư mời casting của một công ty quảng cáo. Khác một điều ngày xưa chỉ toàn là công ty nhỏ, lần này lại là một thương hiệu nổi tiếng khắp cả nước Anh, hơn nữa cuối cùng cô cũng được chọn, trở thành nữ diễn viên đóng quảng cáo cho nhãn hàng đó.
Cái này cũng chưa tính là gì, ngày hôm kia lại có một đoàn làm phim gọi điện thoại cho cô. Đó là một đạo diễn điện ảnh có tiếng, tuy cuối cùng cô không phải nữ chính, nhưng cũng nhận được vai nữ thứ. Đây đã là một đột phá rất lớn rồi.
Ashley lần này đến là muốn nói lời cảm ơn. Ngày mai cô sẽ theo đoàn làm phim ra nước ngoài quay phim. Thời gian quay lần này khá dài, khoảng một tháng.
"Không cần cảm ơn tôi, cô với tôi chỉ là người cầu người cung. Nhưng tôi phải nhắc cô một chuyện, cô càng phát triển trong sự nghiệp diễn xuất, đường tình yêu sẽ càng trắc trở.”
"Yên tâm đi, mấy năm gần đây tôi chỉ lấy sự nghiệp làm trọng, sẽ không dính đến chuyện yêu đương đâu."
Ashley tỏ ra không có gì, còn Phương Minh chỉ lắc đầu. Cậu đúng là không còn gì để nói. Có một số việc cũng không phải dựa vào sự chủ quan của mình Ashley là có thể tránh được.
Hiện tại Ashley đang hai bàn tay trắng, vậy nên khát vọng của cô chính là kiếm tiền. Nhưng đợi đến khi cô chân chính công thành danh toại, cô sẽ phát hiện tiền tài đã không còn thỏa mãn được cô. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều minh tinh cuối cùng lại bị tung ra nhiều tin khác như vậy.
Ashley rời đi với sự hân hoan và kích động. Nhưng trước khi đi cô lại để lại thêm mười ngàn bảng Anh, tỏ ý cảm ơn. Ngoài ra Ashley cũng tỏ ý muốn giúp Phương Minh tuyên truyền và mở rộng.
…
Một ngày lại bình yên trôi qua, nhưng nhà gỗ đã được xây xong ba ngày lại vẫn không có người khách thứ hai ghé đến. Cho đến ngày thứ năm, mới có hai người tìm đến cửa.
Ông chủ tiệm dược và một cô gái Hoa kiều khoảng hai mươi tuổi.
Ông chủ tiệm dược cho Phương Minh số dược liệu thứ hai. Sau khi bỏ túi dược liệu xuống, ông chủ tiệm dược mới mở miệng nói: "Tần tiên sinh, lần trước cậu nói với tôi cậu muốn mở cửa tiệm. Đây là con gái một người bạn tốt của tôi. Cô ấy có chút việc muốn please (1) cậu."
(1) please: nhờ
Mấy ngày nay, Phương Minh có qua tiệm dược vài lần, cũng có nói với ông chủ cậu có mở cửa tiệm, nghề nghiệp giống như Vu đạo quán. Tất nhiên, trong lòng lão Vương không tin, chỉ nghĩ Phương Minh là khách hàng lớn của mình, như thế nào cũng phải bợ đỡ một chút, vậy nên lần này mới dẫn con gái bạn tốt của mình đến.
"Chào ông chủ Tần, tôi tên là Tôn Lệ. Là thế này, Đa Đa nhà tôi bị mất tích, tôi muốn nhờ anh tìm Đa Đa về giúp tôi."
Phương Minh nhìn Tôn Lệ, có chút nghi hoặc hỏi: "Đa Đa là ai?"
"Đa Đa là con chó nhà tôi, thuộc giống Border Collie, nuôi được khoảng ba năm rồi.”
Chu Hải đứng bên nghe Tôn Lệ nói thế, khóe miệng khẽ run rẩy nhìn về phía Phương Minh với ánh mắt đồng cảm. Đường đường là đệ tử chí tôn ra nước ngoài, vậy mà thê thảm đến nổi phải đi tìm chó cho người ta, nếu tin này mà truyền về nước…