"Phương Minh, cậu mới về mà đã lại muốn ra ngoài tiếp sao?"
Trong cửa hàng Vu Đạo, ánh mắt Đại Trụ tràn đầy u oán, cái thái độ này của Phương Minh hoàn toàn là muốn làm ông chủ phủi tay, toàn bộ cửa hàng đều giao cho cậu ta xử lý, nhưng quan trọng nhất là cậu ta không hề có bản lĩnh của Phương Minh, gặp phải khách hàng tới cửa cũng không giải quyết được.
Cho nên khi Phương Minh không có ở đây, cửa hàng Vu Đạo có mở cửa cũng không khác gì đóng cửa, những ngày tháng vừa qua, ngày nào cậu ta cũng bị chú Hoa lôi đi uống trà chơi cờ, thật sự là sớm sống cuộc sống nghỉ hưu của người già.
"Ừm, lần này có chút việc phải rời khỏi một chuyến, đi tới Nhạc Dương bên kia."
Phương Minh thấy được ánh mắt u oán của Đại Trụ, nhưng cậu cũng rất bất đắc dĩ, không phải cậu muốn chạy ra ngoài nhiều, thật sự là cậu bắt buộc phải đi chuyến này.
Dựa theo giáo sư Lăng nói, hẳn là trong lăng mộ của Huệ Đế kia có chìa khóa mở ra hạt giống Vu Sư, tuy rằng Phương Minh cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, nhưng cũng đã nói một điểm, chính là ở trong lăng mộ của Huệ Đế có đồ vật tương quan cùng Vu Sư tồn tại, lại thêm Khi Thiên Chi Quan, chỉ riêng hai điểm này liền đủ hấp dẫn cậu, lại càng không cần phải nói còn có thể tìm được đầu mối về hướng đi của cha mình, cho nên chuyến hành trình tới Nhạc Dương này cậu nằm ở thế không đi không được.
Sau mười lăm phút, Phương Minh xuất hiện ở lối vào phố đồ cổ Đông Đài, mà không bao lâu sau đã có một chiếc xe thương vụ đã dừng lại bên đường, Lăng Phong ở trên xe quay qua vẫy vẫy tay với cậu, đợi sau khi Phương Minh lên xe, liền lái xe đi về phía đường cao tốc, cuối cùng dừng lại ở trạm phục vụ đầu tiên trên đường cao tốc.
"Phương Minh, tôi đã nói với người bên kia rằng cậu là trợ thủ của tôi, dựa theo những lời cậu dặn tôi, tôi cũng đã nói cho bọn họ cậu tên Tần Dương."
"Tốt, nơi này chính là nơi chúng ta tập hợp sao?"
Phương Minh xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía trạm phục vụ, nhìn những xe dừng lại trong trạm phục vụ, trong đó có năm sáu chiếc xe thương vụ cùng dừng chung một chỗ khiến cậu chú ý, mà ở xung quanh những chiếc xe này còn có không ít người vạm vỡ đang đứng.
"Ừm, đây chính là chỗ chúng ta sẽ hội hợp với bọn họ, sau đó ngồi xe của bọn hắn đi tới Nhạc Dương."
Sau khi Lăng Phong cùng Phương Minh xuống xe, trực tiếp đi về phía mấy chiếc xe thương vụ kia, hiển nhiên mấy người vạm vỡ kia có quen biết Lăng Phong, một vị trong đó còn trực tiếp dẫn Lăng Phong đi tới trước một chiếc xe thương vụ, mở cửa xe ra, bên trong đã có một ông lão ngồi từ trước.
"Thủ phụ đại nhân."
"Quốc sư đến rồi."
Ông lão đưa mắt nhìn về phía Phương Minh đứng sau lưng Lăng, đôi mắt già nua có sự sắc bén xuyên thấu lòng người chẳng qua đối với Phương Minh đến nói, ánh mắt như vậy cậu đã thấy rất nhiều, trên mặt không có một tia biểu tình biến hóa gì.
"Quốc sư ngồi xe của tôi đi, vừa vặn trên đường có chuyện muốn thương lượng, về phần vị trợ thủ này của ông, để hắn ngồi ở một chiếc xe phía sau đi."
Lời của ông lão khiến cho Lăng Phong sửng sốt một chút, chẳng qua ngay sau đó vẫn gật đầu đáp ứng.
"Tiểu Tần à, cậu cứ ngồi chiếc xe phía sau kia đi, nếu như có chuyện gì liền trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."
"Tốt, ông chủ, vậy tôi đi chiếc xe kia."
Phương Minh gật đầu, ở trước mặt người ngoài, Lăng Phong sắm vai ông chủ của cậu, mà cậu là thuộc hạ của Lăng Phong.
Chiếc xe thương vụ ở ngay kề sau, khi cửa xe được mở ra bên trong đã có người ngồi, nữ có nam có, chẳng qua ngồi ở vị trí chính giữa thì lại là hai cô gái trẻ tuổi, lúc này cũng vừa vặn đều đưa mắt nhìn về phía Phương Minh ngoài cửa xe.
"Ai bảo cậu mở cửa xe này, xe cậu phải ngồi là xe ở phía sau."
Người vạm vỡ đi theo Phương Minh lập tức là giật ngược Phương Minh lại, đồng thời cúi người thấp giọng nói xin lỗi với mấy người trong xe: "Cô Lý, thật ngoài ý muốn, quấy rối đến cô rồi."
"Không sao."
Giọng nói vui vẻ từ trong xe truyền ra, nhưng ngay sau đó cửa xe liền bị đóng lại, mà dưới ánh mắt bất thiện của người đàn ông vạm vỡ kia, Phương Minh chỉ có thể im lặng đi về phía chiếc xe phía sau.
"Dĩ nhiên là cô ấy, cũng không biết có nhận ra mình hay không."
Vừa đi, trong đầu Phương Minh lại hồi ức lại dung mạo của hai cô gái bản thân đã thấy khi mới mở cửa xe, một người trong đó cậu không nhận ra, nhưng một người khác thì cậu lại có ấn tượng.
"Ban đầu ở tổ địa của nhà họ La cậu đã gặp được cô bé kia, hình như là tên Tiêu Ngọc Nhi..."
Trong lòng Phương Minh lẩm bẩm một câu, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông vạm vỡ kia, đi về phía một chiếc xe con ở cuối cùng, trên chiếc xe này chỉ có một tài xế đang ngồi, mà trong xe lại bày rất nhiều thùng dụng cụ, rất hiển nhiên đây là một chiếc xe chở đồ.
"Đãi ngộ này..."
Phương Minh bất đắc dĩ cười cười, chẳng qua cậu cũng không để ý, trực tiếp ngồi lên ghế kế bên người lái, chờ đoàn xe xuất phát.
Lúc này, trên chiếc xe thứ hai, khuôn mặt Tiêu Ngọc Nhi lại có thêm vẻ không thể tưởng tượng nổi tràn ngập, nhớ lại gương mặt thoạt nhìn có chút hiền lành của người ngoài cửa xe ban nãy, nhỏ giọng thì thầm: "Hẳn không phải là hắn, hẳn chỉ là trùng hợp thôi."
"Ngọc Nhi, em nói cái gì đó?"
Bên cạnh Tiêu Ngọc Nhi, Lý Như hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Này... Không có gì, đúng rồi chị Như, chị biết rõ tất cả mọi người tham gia trong đội ngũ lần này sao?" Tiêu Ngọc Nhi không trả lời, ngược lại hỏi một vấn đề khác.
"Ừm, trước khi lên đường chị đã xem danh sách đội ngũ, lần này ngoại trừ chúng ta ra, còn lại đều thuộc hạ của Quyền Hoằng." Lý Như đáp.
"Toàn bộ đều là thuộc hạ của Quyền Hoằng?" Dường như Tiêu Ngọc Nhi muốn xác định chắc chắn đáp án này.
Lý Như không biết vì sao người chị em tốt này của mình lại thắc mắc vấn đề đó như thế, nhưng vẫn suy nghĩ một chút mới trả lời: "Không đúng, hình như lâm thời có thêm hai người khác vào nữa."
"Có hai người mới gia nhập vào, mà người mới vừa mở cửa xe là một trong số đó sao?"
"Hình như là vậy, xem thái độ của thuộc hạ Quyền Hoằng đối với hắn, hẳn không phải là người của Quyền Hoằng, chẳng qua có vẻ thân phận địa vị cũng không cao, hẳn chỉ là một trợ thủ thôi."
Nghe được suy đoán của Lý Như, Tiêu Ngọc Nhi bĩu môi, nếu như cô ấy không nhận sai mà nói, thực sự là người kia, mà người kia tuyệt đối không phải chỉ là một trợ thủ đơn giản như vậy, giới tu luyện có mấy người có thể khiến người ấy làm trợ thủ kia chứ.
"Ngọc Nhi, lần này chúng ta đi tìm lăng mộ của Huệ Đế, mặc dù nói chúng ta hợp tác cùng Quyền Hoằng nhưng chị không yên tâm với Quyền Hoằng này, hơn nữa có người nói Quyền Hoằng còn chiêu mộ được mấy kỳ nhân dị sĩ có bản lĩnh đặc thù giống như em, lần này chúng ta phải vô cùng cẩn trọng đề phòng mấy người kia."
"Cô chủ nói không sai, những thuộc hạ bình thường của Quyền Hoằng này, đám người chúng tôi có thể giải quyết, thế nhưng thủ đoạn của mấy kỳ nhân dị sĩ kia không phải chúng tôi có thể đối phó được, lần này còn phải cậy vào cô Tiêu."
Hai nam thanh niên khác ngồi trên xe cũng theo chân mở miệng, từ huyệt Thái Dương nhô cao của bọn họ là có thể phán đoán ra, hẳn hai người này là cao thủ nội gia.
"Mọi người không cần quá lo lắng, nếu Quyền Hoằng muốn hắc đám chúng ta, vậy cũng phải suy tính hậu quả một chút, đến lúc đó tôi sẽ sai người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mấy người kia, chỉ cần chúng ta chú ý cẩn thận còn không đến mức nhảy vào trong hầm người khác đào xong."
Lý Như cũng mở miệng an ủi, Tiêu Ngọc Nhi nghe được cũng chỉ có thể gật đầu theo, cô ấy cũng đã từng thấy mấy kỳ nhân dị sĩ kia của Quyền Hoằng, thật ra thực lực của mấy người đó cũng không tính cao, trong đó chỉ có một người là cô ấy nhìn không thấu, thế nhưng cô ấy tự nhận nếu đánh thật, còn chưa chắc được ai thua ai thắng đây.
Thế nhưng người khiến cô ấy bối rối lúc này không phải mấy người đó, mà chính là người mới vừa rồi kia, nếu như vị kia thật sự là Phương Minh mà nói, cho dù một trăm cô ấy cũng vô ích.
Thậm chí Tiêu Ngọc Nhi còn không dám nói suy nghĩ trong lòng ra, cô ấy sợ vị kia cố ý che giấu tung tích, mà cô ấy lại vạch trần thân phận của đối phương sẽ làm cậu tức giận, hậu quả này cũng không phải cô ấy có khả năng gánh nổi.
Ôm loại thấp thỏm trong lòng đó, dọc theo con đường này Tiêu Ngọc Nhi không thể nào dưỡng thần được, thậm chí luôn cảm giác lúc này ở đoàn xe phía sau kia, có một cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Từ Ma Đô đến Nhạc Dương, đường đi cũng không ngắn, đợi tới buổi trưa, đoàn xe lái vào một trạm phục vụ, chẳng qua xe cũng không dừng lại ở trạm dừng nghỉ phía trước, mà dừng lại ở một khu vực tư nhân phía sau.
"Cậu ở trên xe đi, không cần xuống dưới, một hồi sẽ có người đưa cơm hộp qua cho cậu."
Xe dừng lại, Phương Minh đang muốn xuống xe, nhưng tài xế lại ngăn cản cậu, mà Phương Minh cũng chú ý tới, toàn bộ đoàn xe chỉ có người của bốn chiếc xe dẫn đầu đi xuống, còn mấy người ở mấy xe phía sau như bọn cậu ngay cả tư cách xuống nghỉ ngơi cũng không có.
Lăng Phong cũng từ trên xe bước xuống, cùng xuống xe với vị lão giả kia, ngay từ đầu Lăng Phong đã muốn đi về phía Phương Minh bên này, nhưng bị ông lão cản lại, mà theo sát đó mấy người ở chiếc xe thứ hai cũng đi xuống.
"Thủ phụ đại nhân, vì sao trợ thủ của tôi không thể xuống xe? Xuống xe ăn một bữa cơm ở trạm phục vụ cũng không được sao?" Lăng Phong có chút bất mãn nói.
"Yên tâm, sẽ không để người trẻ tuổi kia chết đói đâu, một hồi sẽ có người đưa cơm cho hắn, đúng rồi, giới thiệu cho quốc sư một chút, vị này chính là cô Lý, tổ tiên của cô Lý có cùng thân phận với tổ tiên của lão phu."
Nghe được lời của Quyền Hoằng, ánh mắt Lăng Phong nhìn về phía Lý Như, hắn biết Quyền Hoằng nói cùng một thân phận là chỉ cái gì, cũng chính là tổ tiên của cô Lý này cũng là người thủ lăng của Huệ Đế.
"Chào cô Lý."
Lăng Phong cùng Lý Như lên tiếng chào hỏi, sau đó dưới sự dẫn dắt của quyền thần, đoàn người đi vào sảnh lớn, mà bên trong cũng đã sớm bày một bàn cơm nước phong phú.
Trong lúc đoàn người Lăng Phong đang ăn một bữa cơm phong phú, thì bên phía Phương Minh, cũng có người đưa cơm qua cho cậu, một phần cơm hộp tiện lợi rất bình thường.
"Ăn ở trên xe đi, sau khi ăn xong nếu muốn tới nhà vệ sinh thì phải nói một tiếng, thời gian khác không cho phép rời khỏi xe." Người vạm vỡ đưa hộp đựng cơm cho Phương Minh, sau đó trầm giọng căn dặn.
Phương Minh mỉm cười, dù sao thì cậu cũng không phải người được nuông chiều gì, có cơm hộp thì ăn cơm hộp, lập tức cũng bắt đầu ngồi ăn ngay trên xe.
Sau nửa giờ, đám người Lăng Phong cũng ăn no đi ra, mỗi bên tự trở lại trên xe của chính mình, mà Tiêu Ngọc Nhi vừa đi tới trước cửa xe đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay người trở về phòng ăn cầm mấy loại hoa quả, đi về phía đoàn xe phía sau.
"Ngọc Nhi, em muốn làm gì?"
Lý Như có chút kỳ quái, yên lặng nhìn người chị em tốt của mình đi tới chiếc xe cuối cùng của đoàn xe, rồi sau đó dần dần đưa mấy loại hoa quả trên tay vào cửa sổ, sau đó hình như còn nói nói mấy câu cùng người trong xe, lúc này mới đi về tới.
"Quả nhiên là hắn, thật là hắn."
Tiêu Ngọc Nhi còn đắm chìm trong hình ảnh mới vừa thấy kia, ngay cả Lý Như gọi cô ấy đều không kịp phản ứng, đường đường là đệ tử nhà họ Phương, người đứng đầu trong một đời tuổi trẻ của giới tu luyện, dĩ nhiên lại ngồi yên trên một xe hàng hóa bưng cơm hộp, hình tượng này thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, sợ rằng có nói ra cũng không ai tin tưởng.
Bên trong xe, Phương Minh nhìn mấy loại trái cây trên tay cũng dở khóc dở cười, có lẽ vì quá khiếp sợ khiến cô gái nhỏ này nói năng lộn xộn, trực tiếp nói một câu: Cậu còn tự mình ăn cơm sao?
Cậu không thân tự ăn cơm, chẳng lẽ còn cần người khác đứng ra thay mặt cậu ăn?
Cái này khác gì mấy kẻ nịnh nọt lãnh đạo kiểu: “Lãnh đạo còn tự mình đến WC sao”?