Khí thế của tầm mười vị cường giả Địa Cấp tầng chín tập trung, thân thể của Phương Minh cũng cứng đờ trong thoáng chốc, thấy biểu tình cười như không cười của những lão nhân này, cậu cũng đau cả đầu.
Làm vậy là muốn thử dò xét tự mình, muốn ra oai phủ đầu trước mặt mình đây mà.
Phương Minh không đoán nhầm, đúng là những hộ pháp cùng đường chủ này cố ý làm như vậy đấy, thứ nhất là vì nghiệm chứng thực lực của Phương Minh, thứ hai thì là vì để trút giận.
Cơn tức này, không phải Phương Minh mang tới, mà là cha Phương Minh mang tới, trước đây tên Phương Chính kia đã khiến bọn họ mất hết mặt mũi, nếu hiện tại không cách nào tìm được Phương Chính, nhưng cha nợ con trả cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Mấy lão đầu này, thật sự không ai là người tốt cả."
Trong lòng Phương Minh thầm lẩm bẩm một câu, sau một khắc trên mặt lại lộ ra dáng tươi cười sáng sủa, thản nhiên ngênh ngang đi về phía trước, phảng phất như không bị một điểm ảnh hưởng.
"Điều này sao có thể?"
Thấy biểu hiện của Phương Minh, tầm mười vị hộ pháp cùng đường chủ này lại bối rối, bị khí thế của mười mấy người bọn họ tập trung, cho dù là cường giả cùng cấp bậc cũng sẽ có chút ăn không tiêu.
"Lẽ nào ngươi không động thủ?"
"Ta có ra tay mà, là ngươi không động thủ sao?"
"Cái rắm, ta là người đầu tiên tập trung vào tên nhóc kia."
Tầm mười vị hộ pháp cùng đường chủ này trao đổi ánh mắt, cũng hoài nghi là đồng bạn mình không ra tay, thế nhưng bọn họ nào biết rằng, hiện tại cảnh giới của Phương Minh đã là Địa Cấp đại viên mãn, trừ phi là cường giả Thiên Cấp ra tay, bằng không mà nói ai cũng không làm gì được cậu.
Một bước rồi lại một bước, tư thái bước đi của Phương Minh rất quỷ dị, đi vài bước còn dùng lòng bàn chân cọ xát vài cái, hết sức lả lơi cợt nhả, nếu như những ông lão này có chút hiểu biết về sở thích của người trẻ tuổi ở thế giới hiện đại, trong đầu của bọn hắn sẽ hiện ra hình ảnh điệu nhảy nào đó.
Cọ xát cọ xát, không ngừng cọ xát trên mặt đất bóng loáng nơi này, một bước hai bước, một bước hai bước, từng bước từng bước đi lên tựa như nanh vuốt ma quỷ...
Rõ ràng chỉ là khoảng cách ngắn chừng trăm bước, nhưng mà Phương Minh lại đi mất gần ba phút mới tới, vẻ khiêu khích trên mặt được triển lộ hoàn toàn không bỏ sót, nhìn tầm mười lão già kia mang vẻ mặt phẫn nộ nhưng không thể làm gì được.
Dùng khí thế tạo áp lực là việc duy nhất bọn họ có thể làm, bọn họ cũng không thể thực sự ra tay với Phương Minh.
Chẳng qua mặc dù có chút khó chịu với ánh mắt khiêu khích của Phương Minh, nhưng đồng thời trong lòng những ông lão này cũng tin tưởng lời Cửu trưởng lão nói, thằng nhóc này thật sự là một thiên tài, so với cha cậu còn muốn thiên tài hơn, còn muốn biến thái hơn.
"Đừng đùa giỡn nữa, vào đi."
Trong đại điện, giọng nói của Cửu trưởng lão truyền ra, nghe vậy những ông lão này này mới thu hồi khí thế, nhưng mà một màn khiến cho bọn họ không nghĩ tới đã xảy ra.
Trong nháy mắt khi bọn hắn thu hồi khí thế, sắc mặt Phương Minh đột nhiên trở nên tái nhợt, sau đó cả người cứ đứng ở trước cung điện như vậy, dùng một loại vẻ mặt ủy khuất cùng thụ thương nhìn về phía bọn họ, biểu tình kia giống hệt như cô vợ nhỏ bị chồng ức hiếp.
"Cửu trưởng lão, có phải gia tộc không muốn ta trở về đúng không? Nếu ngay cả các trưởng bối cũng không muốn ta trở về, vậy ta vẫn nên rời đi thì hơn... Ôi..."
Phương Minh nặng nề thở dài một cái, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người nguyên một đám lão già trước mặt, mà sau đó xoay người đi xuống chân núi, tấm lưng kia có vẻ cô đơn cùng tịch liêu không thể nói hết.
"Lưu lạc phiêu bạc bên ngoài hai mươi mấy năm, từ nhỏ rời nhà lớn mới về, quê hương không đổi tóc mai bạc, trưởng bối gặp lại không quen biết, ra mặt ngăn trở không cho về."
Nghe được Phương Minh nỉ non mấy câu thơ rắm chó trong miệng, tầm mười vị hộ pháp cùng đường chủ này gần như đều muốn điên rồi, còn từ nhỏ rời nhà lớn mới về? Từ lúc còn trong bụng mẹ tên nhóc ngươi đã không ở trong sơn môn rồi, có được không?
Quê hương không đổi tóc mai bạc, tên nhóc ngươi có cả một đầu tóc đen, nhiều tới mức có thể chia ra hai bên, dùng Tiva Flower Show (1) cũng không thể gội hết đầu ngươi, từ đầu tới đuôi không thể tìm được một sợi tóc trắng.
(1) Tiva Flower Show: chương trình biểu diễn những thương hiệu dầu gội đầu nổi tiếng của Hải Nam, bán chạy trên toàn quốc.
Đứng ở một bên, khóe miệng Phương Hải co quắp một cái, đột nhiên hắn cảm thấy tự hào đối với những hành vi lúc trước của mình, tự mình vẫn rất sáng suốt, chí ít chỉ là không để ý tới thằng nhóc kia, bằng không sợ rằng hiện tại đã bị cậu cắn một miệng lông.
Rất hiển nhiên, mặc dù thằng nhóc này không chịu thiệt, nhưng cậu ta làm vậy là muốn mượn đề tài này để nói chuyện của mình.
"Cửu trưởng lão, ta biết ông thương yêu ta, nhưng nếu tất cả mọi người không chào đón ta trở về, ta vẫn nên cứ rời đi như vậy thì hơn."
Phương Minh đưa lưng về phía mọi người, ngước đầu nhìn bầu trời dưới một góc bốn mươi lăm độ, dùng thanh âm trầm thấp nỉ non: "Người nói trời lặn ở thiên nhai, nhìn thấy thiên nhai không thấy nhà. Đã hận núi xanh ngăn cách trở, núi xanh còn bị mây trời che."
Tuy rằng giọng nói của Phương Minh rất thấp, nhưng những ông lão này đều là cảnh giới gì, mỗi một câu chữ trong lời nói của Phương Minh đều truyền vào trong tai của bọn hắn, vẻ mặt vài vị đã trở nên quái dị.
"Quân từ cố hương đến, hẳn biết chuyện cố hương. Ngày đến xin nói rõ, mơ đã nở hoa chưa?"
Không phản ứng, Phương Minh tiếp tục...
"Rời nhà ngắt liên lạc, trải qua đông lại xuân. Gần quê càng e sợ, không dám hỏi đến người."
"Khách đi, đường bám núi xanh, con thuyền, nước biếc, lướt nhanh theo dòng. Triều dâng, bờ nước mênh mông, gió xuôi, một cánh buồm hồng dương lên. Mặt trời ló biển, tàn đêm, xuân sông, năm cũ êm đềm qua mau. Thư nhà biết gửi về đâu, Lạc Dương, chiếc nhạn quay đầu hướng theo."
"Sáo ngọc nhà ai vẳng đêm trường, gió xuân mang rắc khắp Lạc Dương. Đêm buồn nghe thổi bài "Bẻ Liễu", nào ai chẳng chạnh nhớ cố hương ?”
"Trống dồn, dừng bước người đi, nhạn thu một tiếng, biên thùy bi thương. Trắng đêm mờ mịt hơi sương, trăng nay vẫn rọi, cố hương quê nhà. Anh em cách trở quê xa, chằng hay sống chết, biết mà hỏi thăm."
"Đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương."
...
Điên mất, những trưởng lão cùng hộ pháp này gần như là muốn điên rồi, chẳng qua bọn họ chỉ hơi thử dò xét một chút, có cần phải như vậy không? Ngươi làm vậy là muốn niệm hết toàn bộ những bài thơ ngươi nhớ suốt năm ngàn năm lịch sử Trung Quốc ra sao?
"Đừng làm rộn, vào đi."
Giọng nói của Cửu trưởng lão lại truyền ra, mà Phương Minh cũng xoay người, chỉ là lần quay người lại, lại hù những trưởng lão cùng các hộ pháp kia kêu to một tiếng.
Khóe miệng Phương Minh có một tia máu chảy ra, cả khuôn mặt trắng bệch như giấy mỏng không có chút huyết sắc nào, lúc này đang lấy một loại biểu tình ủy khuất không gì sánh được nhìn về phía cửa đại điện, nói: "Cửu trưởng lão, không phải ta náo, là ta muốn lộ ra tấm chân tình của mình, đây đều là từng câu từng chữ vô cùng tâm huyết của ta, cho tới bây giờ ta mới có thể rõ ràng, nhớ quê nhà là như thế nào, trời đất này to lớn ra sao, một đứa bé... Lang thang cô độc."
"Ta giống như một chiếc thuyền nhỏ, phiêu bạt cô độc giữa hải dương, ta giống như..."
"Đến lúc đó ta sẽ bắt tất cả những người này, mỗi người bồi thường cho ngươi một chút."
Cửu trưởng lão cắt đứt lời nói của Phương Minh, chẳng qua Phương Minh cũng không tức giận, ngược lại sau khi lời này của Cửu trưởng lão truyền ra, vẻ tái nhợt trên mặt cậu biến mất trong nháy mắt, về phần dòng máu nơi khóe miệng kia, dĩ nhiên cũng bị cậu liếm sạch.