Cái tên rất dung tục nhưng lại là một trong ba trường đua ngựa lớn của Hương Giang, nhưng trường đua ngựa này lại không mở cửa với dân chúng bình thường ở Hương Giang mà áp dụng chế độ hội viên, chỉ có hội viên mã hội mới có thể tham gia cùng vây xem.
Khi hai anh em Phương Minh cùng Phương Ngọc Nhi theo Lý Thừa Thuận tới hội trường, ở đây đã hội tụ không ít người, Lý Thừa Thuận trực tiếp dẫn theo anh em Phương Minh đi tới trên khán đài.
Khán đài này cùng loại với sân thể dục, mà khán đài Lý Thừa Thuận đưa hai người tới cũng là khán đài có tầm quan sát tốt nhất, phía trên có dù che, có sô pha sang trọng kiểu dáng Châu Âu, lại còn có đủ loại hoa quả trên bàn.
"Anh Phương, anh có thấy thớt ngựa màu xanh đen kia không? Đó chính là ngựa nhà em đấy, cha em phải tìm rất lâu mới tìm được con ngựa này, mà nó cũng đã hai lần đoạt giải quán quân trong hội đua ngựa đấy. Có lẽ lần này cũng sẽ không kém."
Thuận theo phương hướng ngón tay Lý Thừa Thuận, Phương Minh thấy được một thớt ngựa màu xanh đen, quả thật là hùng tuấn, quan trọng nhất là giờ phút này còn có không ít nhà nhiếp ảnh vây quanh chụp hình con ngựa kia.
Đương nhiên ngoại trừ con ngựa này còn có mười mấy con ngựa khác, mà những con ngựa này đều thuộc về những gia tộc lớn khác ở Hương Giang, nói không khoa trương chút nào, giá trị của mỗi một con ngựa nơi này đều không thua kém một chiếc xe sang trọng, mà chi phí để bồi dưỡng mỗi một con ngựa ấy lại càng cực kỳ kinh người.
"Lý Thừa Thuận, ngày hôm nay nhà cậu phái cậu tới đây sao?"
Ngay khi Lý Thừa Thuận giới thiệu những con ngựa này cho Phương Minh, một người thanh niên cà nhỗng đi tới, ánh mắt của người đàn ông này đảo qua đánh giá Phương Minh cùng Phương Ngọc Nhi, hiếu kỳ hỏi: "Hai người này nhìn lạ mặt vô cùng nhỉ."
"Hoắc lão tam, anh Phương cùng em gái của anh ấy là bạn của nhà họ Lý chúng tôi, đến từ trong nước."
Hiển nhiên quan hệ của Lý Thừa Thuận cùng người tên Hoắc lão tam này rất không tồi, cũng không giấu giếm thân phận của Phương Minh, mà Hoắc lão tam nghe thấy Phương Minh đến từ trong nước, hai mắt cũng hơi hơi sáng ngời.
Mười mấy năm trước, phú hào Hương Giang luôn mang một loại kỳ thị phổ biến đối với người trong nước, thậm chí ngay cả những phú hào nội địa kia trong mắt bọn hắn cũng chỉ là tên nhà quê cùng nhà giàu mới nổi, vậy mà theo mười mấy năm qua khi kinh tế Hương Giang giảm đi, thị trường nội địa không ngừng quật khởi, càng ngày càng nhiều người Hương Giang muốn xâm nhập vào thị trường nội địa, nhưng người chân chính có thể làm được cũng chỉ có mấy nhà như vậy.
"Thì ra là anh Phương, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
Ngoài miệng Hoắc lão tam nói xong mấy chữ ngưỡng mộ đã lâu, trong đầu lại đang thống kê những gia tộc lớn mang họ Phương ở trong nước, bởi vì hắn biết, có thể thân thiết với nhà họ Lý đương nhiên không phải gia tộc bình thường, tất nhiên phải là gia tộc thuộc đẳng cấp thượng lưu trong nước, bằng không cũng không đến mức khiến trưởng tôn nhà họ Lý ra mặt tiếp khách.
Thế nhưng hắn điểm qua một lượt các gia tộc lớn trong nước lại không phát hiện được có gia tộc nào họ Phương, chí ít hắn biết rõ một điều, không có gia tộc họ Phương nào có thể ngồi ngang hàng cùng nhà họ Lý.
Đương nhiên, dáng tươi cười trên mặt Hoắc lão tam vẫn không đổi, chỉ là thái độ của hắn đã lạnh nhạt đi vài phần.
"Lập tức muốn bắt đầu thi đấu, năm nay áp bao nhiêu?"
"Có lẽ là một trăm vạn."
Lý Thừa Thuận đáp lại câu hỏi của Hoắc lão tam, mà Hoắc lão tam lại lắc đầu, nói: "Năm nay là nhà họ Trịnh tổ chức, quy củ có chút biến hóa, bên kia nói nếu như áp đệ nhất có thể áp một trăm triệu, bọn họ làm cái."
"Có ý gì?"
"Gần đây nhà họ Trịnh có nuôi một con ngựa, dường như cũng rất có tự tin, còn nói nếu ai đặt những con ngựa khác ngoài ngựa nhà họ hạng nhất, nhà họ Trịnh có thể tiếp nhận tiền đặt cược một trăm triệu, hơn nữa tỉ lệ đặt cược là gấp mười."
"Một trăm triệu, tỉ lệ đặt cược gấp mười, nhà họ Trịnh điên rồi sao?"
Lý Thừa Thuận hơi há lớn miệng, trên khuôn mặt Lý Vy Vy đang đứng bên cạnh cũng có vẻ khiếp sợ, tuy rằng nhà mình không thiếu tiền, một trăm triệu cũng không coi là gì, thế nhưng một trận cá cược một tỷ, đây thật sự là lần đánh cược kinh thiên.
Không nên tin mấy tin tức như người nào đó đánh cược mỗi ván thua mấy trăm triệu trên mạng, cho dù thật sự có thua mấy trăm triệu cũng là quanh năm suốt tháng đấy, hơn nữa cũng không có bao nhiêu người thật sự cầm nhiều tiền mặt như vậy đi đánh cuộc, phần lớn đều dựa vào tài sản để đổi lấy số lượng thẻ đánh bạc nhất định trong sàn cược.
Thua, đó chính là thiếu sòng bạc, cũng không cần trả hết nợ ngay lập tức.
Mà lợi nhuận chân chính của sòng bạc cũng không phải dựa vào những phú hào đứng đầu này, mà là dựa vào mấy ông chủ có tổng tài sản mấy trăm triệu hoặc mấy chục triệu kia, cho nên canh bạc một tỷ như vậy hơn nữa còn áp trên một trận đua ngựa, Lý Thừa Thuận cũng là lần đầu tiên gặp phải.
"Nhà họ Trịnh có nhiều tiền như vậy sao?"
Lý Thừa Thuận hơi tò mò, nếu như tất cả mọi người trong sòng bạc đều đặt cược mà con ngựa nhà họ Trịnh kia lại không thể giật hạng đầu, chẳng phải nhà họ Trịnh sẽ mất trắng mấy trăm triệu sao? Đây cũng không phải một con số nhỏ.
Giá trị thực sự của xí nghiệp nhà họ Trịnh là hơn trăm tỉ, nhưng đó là tài sản của công ty, mà hội đua ngựa này lại lấy tư cách cá nhân, toàn bộ tiền đánh bạc đều chỉ có thể sử dụng tiền riêng của nhà họ Trịnh, vậy nếu nhà họ Trịnh thua không lẽ sẽ lựa chọn bán cổ phần của công ty đi sao?
Quan trọng nhất là ông cụ nhà họ Trịnh sẽ cho phép làm như vậy sao?
"Bên phía nhà họ Trịnh đã đứng ra xác nhận chuyện này, tuy rằng ông cụ nhà họ Trịnh không tự mình đến nhưng gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trịnh, cũng chính là con trai của ông cụ Trịnh Trịnh Thụ Minh lại ở đây, tiền đặt cược cùng tỉ lệ đặt cược này là hắn chính mồm nói, không sợ đổi ý."
Nghe được lời giải thích của Hoắc lão tam, trong lòng Lý Thừa Thuận cũng có cân nhắc, nhìn như vậy hẳn nhà họ Trịnh rất có tự tin đối với con ngựa của gia đình bọn họ kia.
"Năm nay nhà họ Trịnh vẫn là thớt ngựa kia?"
"Là con ngựa màu đỏ kia, tôi mới vừa tìm mã sư xem qua, tuy rằng con ngựa này cũng là thượng giai nhưng tốc độ của nó lại không tính là nhanh nhất, vừa thử chạy một lần, dựa theo mã sư nhà tôi phán đoán, hẳn là không thể nào thắng thớt Truy Phong của nhà cậu được."
Ngón tay Hoắc lão tam chỉ con ngựa màu đỏ trên sàn đấu kia, sau đó lại tiếp tục nói: "Cho nên lúc này tôi qua đây là dự định nói cho cậu biết, tôi chuẩn bị đặt 10 triệu cá thớt Truy Phong nhà cậu về nhất."
10 triệu, đối với loại phú tam đại như Hoắc lão tam này đến nói còn không coi vào đâu, nhưng nếu như thêm tỉ lệ đặt cược gấp mười lần chính là một trăm triệu, đối với loại con em gia tộc không nắm giữ thực quyền mà chỉ dựa vào hoa hồng được chia hằng năm như Hoắc lão tam, đây cũng có thể coi là một con số rất lớn.
"Tốt, cậu đặt mười triệu, tôi cũng đặt mười triệu, chị, chị có muốn đặt cược không?"
"Chị cho rằng nếu nhà họ Trịnh dám nói ra tỷ lệ đặt cược như vậy khẳng định là có nắm chắc phần nào, dưới tình huống không rõ ràng chị không có ý định đặt cược, em cũng đừng nên đặt nhiều."
Với tư cách là cháu gái của nhà họ Lý, Lý Vy Vy cũng tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng nước ngoài, chỉ số thông minh tự nhiên không cần phải nói, loại đánh cuộc thoạt nhìn càng dễ dàng thắng chắc như thế này thì khả năng bị thua lại càng lớn.
Cái này thật ra cũng có cùng đạo lý với người mua không thể tinh khôn bằng người bán, đánh bạc nhà cái luôn luôn thắng.
"Chị, sợ gì, thực lực của Truy Phong là như thế nào không phải chị không biết, hơn nữa, tuy rằng lần mã hội này là nhà họ Trịnh tổ chức, nhưng trước mặt nhiều gia tộc lớn như chúng ta hẳn nhà họ Trịnh không dám động tay chân gì đâu, dù sao phía dưới cũng có người của nhà chúng ta nhìn chằm chằm."
Mỗi một giới đều có quy củ của riêng mình, nếu nhà họ Trịnh dám giở trò quỷ trên hội đua ngựa ngay trước mặt mấy gia tộc đứng đầu Hương Giang như nhà họ Lý bọn họ, đồng nghĩa với việc sẽ bị mấy gia tộc đứng đầu khác hoàn toàn vứt bỏ cùng chán ghét, mà cái giá này không phải nhà họ Trịnh có thể thừa nhận.
Mấy gia tộc lớn ở Hương Giang gần như bao quát toàn bộ ngành nghề ở Hương Giang, nếu như có một nhà bị những thế gia khác chán ghét, như vậy trên con đường làm ăn kinh doanh sẽ là nửa bước khó đi, hậu quả này nghiêm trọng hơn việc thua một trận đua ngựa nhiều.
"Anh Phương, còn anh thì sao?"
Thấy chị mình không có dự định đặt cược, Lý Thừa Thuận cũng không kiên trì mà đưa mắt nhìn sang Phương Minh cùng Phương Ngọc Nhi, dưới cái nhìn của hắn nhà họ Trịnh làm vậy chính là chủ động đưa tiền, chuyện tốt như thế đương nhiên phải kéo hai anh em Phương Minh cùng hưởng.
"Em gái, em có hứng thú đặt cược một lần không?"
Phương Minh thu hồi tầm mắt đang đặt lên con ngựa màu đỏ kia, hơi thâm ý liếc nhìn em gái mình, mà Phương Ngọc Nhi cũng nghe được ngụ ý trong lời nói của anh mình, đó chính là lần đua ngựa này sợ rằng không đơn giản như những gì đã nhìn thấy ở mặt ngoài kia.
Chẳng qua có anh mình ở đây, Phương Ngọc Nhi biết chỉ cần mình đặt cược theo anh mình, khẳng định sẽ không sai.