Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 101

Họ Tiếu gần đây rất buồn bực, rất bi thương, buổi sáng là một người ăn điểm tâm, trong đêm chỉ một mình nằm ngủ, cái dạng ai oán này làm tất cả người hầu trong biệt thự có thấy hắn thì cũng đều muốn đi vòng qua.

Căn cứ theo tin tức “chính phủ” truyền ra từ bác quản gia là cậu chủ phiền não vì chuyện của công ty, nhưng theo nguồn tin nho nhỏ thì đó là vì cậu Đan xuất ngoại để quay phim, nên bệnh trung khuyển của cậu chủ phát tác, lòng tràn đầy tương tư không người thương, một lời sầu thảm không chỗ nói. Nhưng cũng vì vẻ đáng thương như vậy, nên hệ quả là bản năng làm mẹ của một vài nhân viên nữ lớn tuổi trong công ty đại phát, hận không thể xông ra bóp bóp khuôn mặt, nhéo lỗ tai, khụ… Kỳ thật thế này thật dã man quá đi.

Mặc kệ bên ngoài đồn đại thế nào, Tiếu Tử Mặc vẫn như cũ, ngoan ngoãn đi làm, thỉnh thoảng sẽ chú ý một vài tin tức giải trí, sau đó lại ngoan ngoãn tan ca, coi show giải trí, tham gia tiệc tùng thì kiên quyết chống lại tất cả những hành vi thân mật cùng các tuấn nam mỹ nữ, tranh cho bằng được cấp bậc hoàng tử kim cương “4 có, 5 tốt”. [1]

Bởi vì gần hai năm qua Tiếu Tử Mặc rất ít xuất hiện trong giới giải trí, nên lực chú ý của nhiều người cũng dời sang ngôi sao khác. Đương nhiên, bây giờ nổi tiếng nhất chính là người của công ty Thiên Quan, đại minh tinh quốc tế Đan Á Đồng. Thậm chí các ngôi sao nữ từng hợp tác chung với Đan Á Đồng đều được gọi là “Cô nàng của Đan”, bởi vì chỉ cần từng kết hợp với Đan Á Đồng thì cho dù là người mới cũng có thể nổi tiếng.

Tuy Đan Á Đồng rất nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng vẫn lịch sự với các diễn viên trong nước như cũ, rồi luôn vui vẻ thoải ái như khi hợp tác với các đạo diễn nước nhà. Có một talkshow bên Mỹ khi trò chuyện với cậu đã hỏi, vì sao cậu không nhập quốc tịch Mỹ. Lúc ấy câu trả lời của cậu rất kiên định, cậu nói “Tôi là người Trung Quốc!” Tuy không còn vẻ đưa đẩy khéo léo ngày thường khi đối mặt với giới truyền thông nữa, nhưng một câu như vậy không chỉ không làm phật lòng khán giả Mỹ, ngược lại có rất nhiều trang tin tức khen ngợi cậu là “Đan nước Z”. So với rất nhiều nghệ sĩ Z, kiếm tiền ở nước Z, nhưng lại trốn thuế rồi nhập sang quốc tịch nước khác mà nói, hành động này của Đan Á Đồng đương nhiên làm cho rất nhiều khán giả nước Z cảm động, mà ngay cả một số quan chức ZF(Chính phủ) cũng từng nói, đây là một số nghệ sĩ tốt. Một số chương trình mang tính chất giao lưu quốc tế cũng dần xuất hiện bóng dáng Đan Á Đồng, như trong bữa tiệc vui vẻ mừng Tết âm lịch, lễ bế mạc Thế vận hội Olympic, lễ khai mạc Thế vận hội Paralympic,… Hay như một vài chương trình quốc tế cũng có sự xuất hiện của cậu, hơn nữa thời lượng xuất hiện càng ngày càng dài.

Đan Á Đồng nổi tiếng, người nào đó cô đơn, thỉnh thoảng ngồi núp trong góc lộ rõ bản chất tiểu nhân rủa lão già đạo diễn họ Lâm đem Đan Á Đồng đến nơi khỉ ho cò gáy. Còn lúc tham gia chương trình trên TV thì lại phong độ như cũ, rồi bắt đầu khen ngợi, khoe khoang về người ta, tiện thể khích lệ bác đạo diễn một chút, tuy thế trong bụng vẫn hận chết được.

Chủ nhật, họ Tiếu cầm một tách cà phê, ngồi ngoài ban công phơi nắng. Bên góc phải là một chậu lan cùng một cái ghế dựa thoải mái, đó là nơi Đan Á Đồng thích ngồi nhất, về sau nơi này kê thành hai ghế dựa, một cái là để Á Đồng ngồi đọc sách, cái còn lại là kê cho họ Tiếu ngồi nhìn Á Đồng.

Bốn giờ chiều, mặt trời cũng không gay gắt, huống chi giờ cũng không phải mùa hạ, nhiệt độ vừa phải. Nheo mắt uống một ngụm cà phê đắng ngắt, hắn không tự chủ nhìn sang phía tay phải, người kia không ở đây.

Tách cà phê uống đến thấy cả đáy, thuận tay đặt cái tách ra bàn nhỏ giữa hai ghế dựa, Tiếu Tử Mặc vuốt vuốt bên trán, đứng dậy ra cửa liền gặp quản gia.

“Cậu chủ.” Quản gia gật đầu nhẹ, nói “Cậu cả cùng mợ đến nhà chơi.”

Gương mặt Tiếu Tử Mặc khẽ biến, thật ra ngoài những chuyện liên quan đến Đan Á Đồng ra, khi đối mặt với những việc khác họ Tiếu lại rất khôn khéo. Hắn suy nghĩ một chút rồi đứng dậy “Tôi xuống liền, bác kêu đầu bếp chuẩn bị bữa tối theo khẩu vị anh hai đi, đương nhiên phải nấu luôn mấy món ăn Trung Quốc nữa.” Lỡ Á Đồng trở về, không thể bắt em ấy ăn đồ Tây em ấy ghét được.

Khóe miệng quản gia co quắp, cậu chủ ơi, cậu có tiền thì cũng không được lãng phí như thế chứ. Ba ngày nay đều nấu món ăn Trung Quốc, cậu Đan có trở về nhanh thế đâu. Hơn nữa hồi hôm qua cậu Đan mới gọi điện nói, phải ngày mai mới có thể về được mà, là ngày mai nha! Nội tâm không ngừng la ó, nhưng ngoài mặt thì vẫn là vẻ tôn kính như cũ, bác quản gia xoay người rời đi “Vâng, cậu chủ.”

Xuống lầu liền thấy Tiếu Trình Ngự cùng vợ hắn ngồi ở sofa, hai người đều lộ ra nụ cười rất công thức, thấy vậy Tiếu Tử Mặc thầm cười nhạo một tiếng, rồi ngồi xuống sofa đối diện hai người “Anh hai, chị dâu.” Hầu gái bưng ba ly cà phê đến, yên lặng đặt lên bàn rồi đi ra.

“Tử Mặc ở đây cũng khá nhỉ, đám người làm cũng rất quy củ.” Người phụ nữ cầm tách cà phê lên, tao nhã nhấp một ngụm, cười cười mở miệng khen.

Tiếu Tử Mặc mỉm cười “Vâng, lúc trước em lấy tiền cát sê đóng hai phim mua biệt thự này xem ra cũng có lời.” Tốt hay không tốt thì liên quan gì tới chị, ít nhất tiền này cũng không phải tiền của ông nội, nói những lời này có ý gì.

“Ông nói hai anh em chúng ta giờ phải qua lại nhiều hơn, nên tôi với Thanh Nhã qua thăm chú một chút.” Tiếu Trình Ngự mặt không cảm xúc nói lời này, ý tứ rất rõ ràng, hắn không muốn gần gũi với Tiếu Tử Mặc. Nhớ tới quá khứ, một ít bí mật của bản thân bị người trước mắt biết được, trong nội tâm như thế nào cũng không thoải mái nổi.

Mặc kệ Tiếu Trình Ngự nói gần nói xa, Tiếu Tử Mặc tiếp tục giữ thái độ tốt đẹp khi ngồi với khách. Trong quá trình trò chuyện, người phụ nữ đó luôn giả bộ vô ý tìm hiểu hay thái độ lạnh lùng của Tiếu Trình Ngự, hắn đều có thể nhận ra hết.

Lúc mọi người uống xong tách cà phê thứ ba, thì ngoài cửa truyền đến giọng nói vui mừng của một cô hầu gái “Là cậu Đan, cậu Đan đã về.”

Hai vợ chồng Tiếu Trình Ngự thật may mắn khi được chứng kiến cảnh Tiếu Tử Mặc “trở mặt”, rõ ràng một khắc trước đó còn là bộ dạng cười nhạt có lệ, thế mà nghe hầu gái nói xong liền biến thành nụ cười xán lạn, càng đừng nói đến cái tao nhã gì gì đó.

Tiếu Tử Mặc không chút do dự buông tách cà phê xuống, đứng dậy đón người, về phần hai người ngồi đối diện đã sớm bị hắn vứt sau đầu rồi. Nhanh chóng chạy đến gần cửa lớn, lộ ra nụ cười thật tươi “Á Đồng, em đã trở lại.” Lộ Phàm và Dương Quân ở sau lưng Đan Á Đồng đều bị họ Tiếu lơ đẹp.

Thời gian qua hai người này đã sớm hình thành thói quen bị “đãi ngội” như vậy rồi, theo Đan Á Đồng vào cửa, dù sao thì cũng đến ăn chực, Tiếu Tử Mặc đối xử như thế nào bọn họ cũng không thèm để ý. Nhìn Tiếu Tử Mặc ân cần giúp Đan Á Đồng cầm áo khoác, đem nước uống đến, hai người lại nghĩ, dù sao trong phòng này mà có Đan Á Đồng, Tiếu Tử Mặc liền không còn được gọi là chủ nhà nữa.

Kéo Đan Á Đồng ngồi xuống sofa, Tiếu Tử Mặc bưng cho cậu một tách trà giải nhiệt “Hồi hôm qua, em gọi kêu mai mới về mà, sao lại về sớm thế?”

“Anh không chào đón hở?” Đan Á Đồng nhướn mày.

“Sao thế được?” Lông trên người Tiếu trung khuyển toàn bộ nghiêm trang đứng vững “Tại anh lo em mệt thôi, cái chỗ Vân Nam kia cảnh quang thì đẹp đấy, nhưng điều kiện gian khổ quá.” rồi đong đưa cái đuôi tiến lên bóp vai “Ạnh đã kêu đầu bếp chuẩn bị món ăn Trung Quốc cho em rồi, nghỉ tí rồi ăn cơm.”

Đan Á Đồng đảo mắt qua vợ chồng Tiếu Trình Ngự ngồi ở đối diện, nhẹ gật đầu, nói với Dương Quân và Lộ Phàm ở bên cạnh “Hai người cứ thoải mái nhé.” Sau đó ngả người xuống, đặt đầu lên đùi Tiếu Tử Mặc “Đầu em hơi đau.”

Tiếu Tử Mặc vội vàng kêu quản gia cầm dầu đến, bản thân xức dầu rồi nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho người trên đùi. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, nhịn không được đau lòng thở dài “Hay là từ giờ nhận ít phim lại đi.”

Bởi vì động tác của Tiếu Tử Mặc mà cảm giác thoải mái không ít, giọng Đan Á Đồng cũng vì thế mà ôn hòa hơn “Ừ, từ nay em sẽ nhận ít kịch bản lại.” Từ từ nhắm hai mắt, Đan Á Đồng cũng có thể suy đoán ra nụ cười trên mặt Tiếu Tử Mặc nhất định xán lạn thêm hai phần.

Thanh Nhã đã nghe nói Tiếu Tử Mặc có mối quan hệ không rõ ràng với một nghệ sĩ từ lâu, ban đầu cô cứ tưởng chẳng qua Tiếu Tử Mặc đang bao một tình nhân. Nhưng hôm nay xem tình hình, cô lại cảm thấy Tiếu Tử Mặc là thật lòng yêu nghệ sĩ này, hơn nữa nghệ sĩ này cũng chẳng phải mấy tay diễn viên vô danh được người ta bao nuôi, mà là một siêu sao quốc tế.

Khi thấy cảnh này rõ ràng là nên khó chịu nhưng cô lại cảm thấy thật thoải mái. Bởi cô đã thấy được một Tiếu Tử Mặc ấm áp, không cao ngạo hay xa cách, cùng với một siêu sao quốc tế ôn hòa, hai người này rành rành là đàn ông nhưng lại khiến cô có cảm giác nhiều cặp vợ chồng còn không hạnh phúc bằng. Ngồi bên cạnh là bạn đời của cô, thế nhưng họ chưa bao giờ đối xử với nhau như vậy, cũng chẳng có chút tình cảm ấm áp nào, còn không bằng hai người đàn ông kia, thật không biết là nên cảm thấy buồn cười hay là tự thấy bản thân thật đáng thương nữa.

Chỉ chốc lát là bữa tối chuẩn bị xong, trên bàn xuất hiện cả món Tây lẫn Trung, nhưng mà Tiếu Trình Ngự rất nhanh giảm bớt cảm giác kỳ cục này, hắn kêu người đem món Tây đi, cùng ăn món Trung Quốc như mọi người.

“Anh hai, thực ngại quá, Á Đồng không thích ăn cơm Tây, nên mong anh bỏ qua cho.” họ Tiếu nói cho có lệ, chứ cũng đâu thật tâm xin lỗi, tay rất thuần thục bóc vỏ tôm cho Đan Á Đồng, đây đều là thói quen a!

Bóc vỏ tôm đi, chấm tương, rồi ân cần đút vô miệng người nào đó, một loạt động tác lại trông tao nhã vô cùng, khiến cho kẻ luôn vô cảm như Tiếu Trình Ngự cũng nhịn không được liếc mắt nhìn cái, trong mắt lộ rõ nghi ngờ hình như là đang đánh giá người trước mặt có phải do ai giả trang không.

Ngược lại Lộ Phàm và Dương Quân rất bình tĩnh cùng tranh con tôm to thơm ngon, động tác tuyệt không chậm chút nào. Chỉ là, Lộ Phàm nhiều lần đảo mắt qua nhìn Đan Á Đồng và Tiếu Trình Ngự. Dưới sự dò xét bởi con mắt đằng sau đôi kính, Đan Á Đồng từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Tiếu Trình Ngự, chuyện này quả thật không giống với cách Đan Á Đồng đối xử người xa lạ mọi khi.

Dường như… không muốn để ý mặt mũi của Tiếu Trình Ngự chút nào.

Suy đoán này khiến trái tim Lộ Phàm nảy lên. Nhớ lại tờ giấy bản thân nhặt được trong lễ đính hôn của Đường Nguyễn Khanh và Cảnh Nhứ Nhan hai năm trước, đáp án trong lòng càng lúc càng rõ ràng, dường như có thể khẳng định… Anh chọn một miếng vịt nấu bát bảo, ừ… mùi vị không tệ.

Từ đầu đến cuối anh cũng chỉ đóng vai một quần chúng, từ trước đã như thế, bây giờ vẫn như thế, ai cảm động ai, ai phụ bạc ai, ai mất đi ai thì có liên quan gì tới anh?

Cơm nước no nê, vợ chồng Tiếu Trình Ngự cũng nhìn đủ “bộ phim” trung khuyển, chỉ là từ đầu đến cuối thanh niên gọi Đan Á Đồng cũng chẳng nhìn họ mấy.

Mấy người ngồi trên sofa, thái độ của Đan Á Đồng khiến Tiếu Trình Ngự có chút xấu hổ cùng tức giận, lại không thể phát tác. Cho dù là địa vị hiện tại của Tiếu Tử Mặc hay là của Đan Á Đồng, hắn cũng không thể làm gì cậu được.

Bầu không khí càng lúc càng xấu hổ, Đan Á Đồng đứng dậy “Em mệt quá, đi ngủ trước đây.” Tầm mắt cậu đảo qua Tiếu Trình Ngự và Thanh Nhã, miễn cưỡng lộ ra cái biểu hiện vui vẻ “Chào anh chị.”

“Ngủ ngon.” Thanh Nhã nhã nhặn gật đầu với Đan Á Đồng.

Bước chân Đan Á Đồng dừng lại, tầm mắt đảo qua gương mặt Thanh Nhã, nụ cười trên mặt rõ ràng, nhẹ gật đầu, rồi lướt qua mấy người lên lầu.

Lúc vợ chồng Tiếu Trình Ngự rời khỏi biệt thự, Thanh Nhã ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn nhìn, liền thấy thanh niên trong bộ đồ màu trắng đang đứng ở ban công. Tuy không nhìn thấy rõ nét mặt của cậu, nhưng Thanh Nhã có cảm giác, thiếu niên là đang nhìn chồng mình.

Đó là một cảm giác châm chọc cùng thở dài, dường như mang theo vẻ không cam lòng nào đó, lại dường như là buông tay.

Thanh Nhã nghiêng đầu nhìn qua chồng, mới phát hiện tầm mắt của hắn rơi trên người thiếu niên, trong mắt mang theo sự khủng hoảng không nói rõ được thành lời.

Cô không biết, người đàn ông bên cạnh mình hơn mười năm trước gặp được thiếu niên như ngọc kia, khi ấy thiếu niên cũng đứng trên ban công, mang theo nụ cười dễ mến.

“Đi thôi.” Cổ họng người bên cạnh phát ra âm thanh khô khốc, kéo cô bước nhanh ra khỏi căn biệt thự ấm áp này, giống như nóng lòng thoát khỏi cơn ác mộng nào đó, thất tha thất thểu, lại vĩnh viễn chạy không thoát.

Đêm tối khôn cùng, cơn ác mộng há lại sẽ có cuối cùng sao.

Chú thích:

[1] 4 có 5 tốt: Đây là nội dung thi đua của bên công đoàn (tài vụ).

– Có: Tài khoản ngân hàng, Có kinh phí đảm bảo, Có điều lệ tài vụ, Có người chuyên trách quản lý

– Tốt: Thu được kinh phí tốt, Quản lý tài vụ tốt, Hạch toán kế toán tốt, Sử dụng kinh phí tốt, Thi hành dự toán tốt.

Mấy cái này về vấn đề kinh tế nên cũng không dám đảm bảo sự chính xác trong việc dùng từ ngữ nhé.
Bình Luận (0)
Comment