Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 52

Trên khuôn mặt của Đan Á Đồng không lộ ra một cảm xúc đặc biệt nào, cậu lạnh lùng vươn tay ra với người đàn ông đứng cạnh Tiếu Kỳ Thậm “Chào Tổng giám đốc Tiếu.”

Người đàn ông nhìn tay cậu, không có ý đưa tay ra, chỉ lạnh nhạt nói “Ngoại hình cũng được.”

Đan Á Đồng mỉm cười thu tay lại, không có chút cảm giác ngượng ngùng nào, cầm ly thủy tinh lên uống một ngụm nước, đứng lên nói “Nếu vậy thì Lộ Phàm sẽ là người toàn quyền phụ trách phát ngôn của tôi. Có chuyện gì thì Tổng giám đốc Tiếu cứ bàn bạc với Lộ Phàm là được. Tôi có việc, xin phép đi trước.”

Vừa mới đi được một bước thì tay của cậu đã bị một người nắm lấy. Quay đầu nhìn lại, là Tiếu Kỳ Thậm đang mỉm cười “Á Đồng, quảng cáo lần này khá quan trọng, cậu ngồi ở đây nghe chút đi.”

Một vị nữ trợ lý nào đó nhìn thấy hai người nắm tay nhau, vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh, nhưng thực ra đáy lòng đã sớm nổi lên bão tố, hận bây giờ không thể lấy điện thoại di động ra chụp lại được.

Tỉnh táo, tỉnh táo lại, cô nàng vừa tự nhắc nhở bản thân mình vừa mở văn kiện ra, đưa một phần tài liệu đến trước mặt Đan Á Đồng “Chào cậu Đan, tôi là Triệu Linh, trợ lý của Tổng giám đốc Tiếu. Đây là ý tưởng quảng cáo lần này, mời cậu xem một chút.”

Đan Á Đồng cầm lấy tài liệu trên bàn, cũng không vội vã xem, mà lại hỏi “Nếu là sản phẩm của Tiếu thị, sao không để Tiếu ca trực tiếp đại diện luôn?”

“Tiếu gia còn chưa đến nỗi phải để người trong nhà đại diện cho đâu.” Tiếu Trình Ngự nhíu mày nhìn thiếu niên trước mắt “Tiền đại diện cho Tiếu thị không phải ít, cậu chỉ cần đóng quảng cáo cho tốt là được rồi.” Cách nói đầy miệt thị này ai cũng có thể nghe ra.

Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, ý cười trên mặt biến mất không còn tăm tích. Hắn nghiêng đầu nhìn Đan Á Đồng bên cạnh, phát hiện sắc mặt đối phương không thay đổi gì, lo lắng trong lòng cũng bớt đi một phần.

Lộ Phàm đẩy kính mắt, anh có một dự cảm không tốt.

Đan Á Đồng cầm tài liệu đặt nhẹ nhàng lên bàn, lại cầm ly nước lên uống một ngụm, đột nhiên quay đầu sang Tiếu Kỳ Thậm nói “Anh ta là anh trai của anh?”

Tiếu Kỳ Thậm gật đầu.

Đan Á Đồng đặt cái ly xuống, liếc mắt nhìn Tiếu Trình Ngự từ trên xuống dưới “Mặt tê liệt, miệng cay độc cũng là một loại bệnh đó. Nên khuyên anh ta sớm đi chữa trị.” Nói xong thì đứng dậy, liếc xéo Tiếu Trình Ngự, cười nhạt “Cái gì đó đi!”

Chớp mắt mang theo nụ cười chế giễu uy lực vô cùng. Cái liếc mắt đó, trông cậu giống như một nữ vương ngự ở trên cao khinh thường nhìn kẻ tội đồ, mỗi một hành động đều như là nói thành một câu, anh khiến tôi cảm thấy muốn bệnh.

Nữ trợ lý Triệu Linh kích động cầm tập văn kiện, tay đã phát run, không hổ là công tử, bộ dạng tức giận vẫn rất đẹp nha.

Lộ Phàm nhắm mắt lại, dưới đáy lòng thở dài chấp nhận số phận. Dự cảm chết tiệt của anh. Thật chẳng biết vì sao hôm nay Đan Á Đồng lại đổi tính nhiều như vậy.

Sắc mặt của Đường Nguyễn Khanh như trước không thay đổi, nhưng cẩn thận quan sát lại khiến người khác có cảm giác y đang chờ mong trận cãi nhau giữa hai người. Lộ Phàm xoa xoa trán, là ảo giác của anh thôi, chỉ là ảo giác thôi.

Những lời này của Đan Á Đồng vô cùng khó nghe, đừng nói đến người làm Tổng giám đốc như Tiếu Trình Ngự, nếu là một người bình thường mà nghe phải lời như vậy cũng sẽ tức giận thôi.

Sắc mặt vốn đã lạnh băng lại càng trở nên khó coi, Tiếu Trình Ngự vươn một tay túm cổ áo Đan Á Đồng “Cậu nói cái gì?”

“Anh!” Tiếu Kỳ Thậm đẩy tay Tiếu Trình Ngự ra, kéo Đan Á Đồng về phía sau hắn, cau mày nói “Anh hai, đây không phải là Tiếu thị, anh nên tỉnh táo chút đi.”

Tiếu Trình Ngự lạnh lùng liếc hắn một cái “Tiếu Tử Mặc, chú có tư cách gì mà quản chuyện của tôi.” Nói xong, ánh mắt sắc bén đặt trên người thiếu niên đang cúi đầu sửa sang lại cổ áo “Chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ nhoi, nói chuyện với tôi cũng nên để ý một chút.”

“Ngôi sao nhỏ cái gì chứ.” Tiếu Kỳ Thậm nhướn mày “Cậu ấy là nghệ sĩ của Thiên Quan. Tiếu Trình Ngự, muốn nổi điên cũng đừng tới Thiên Quan.”

“Được, tốt lắm.” Tiếu Trình Ngự lạnh lùng nhìn Đan Á Đồng “Quảng cáo lần này tôi muốn cậu ta đóng. Để tôi nhìn xem nghệ sĩ như thế này tài giỏi ra sao”

Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh. Triệu Linh vội vàng đứng dậy, nhìn Đan Á Đồng thẹn thùng một cái, rồi nhanh chóng đi theo.

Đan Á Đồng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười đắc ý chạy đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp Tiếu Trình Ngự vẻ mặt đầy băng lãnh ở cửa vào thang máy.

Mấy người ngồi ở trên ghế sofa không biết khi đó Đan Á Đồng đã nói gì với Tiếu Trình Ngự, nhưng tất cả đều nhìn thấy rõ thời điểm ấy Tiếu Trình Ngự giống như bị sét đánh trúng, cửa thang máy mở ra rồi cũng không có đi vào.

Đường Nguyễn Khanh cúi đầu nhìn ly nước trong suốt, trên mặt mặc dù vẫn duy trì ý cười, nhưng suy nghĩ thì không biết đã bay tới tận nơi nào rồi.

Tiếu Kỳ Thậm lại thấy rõ lúc Đan Á Đồng xoay người rời đi, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên gương mặt. Hắn chưa bao giờ thấy Đan Á Đồng cười với ai như vậy, cho dù là Nguyên Văn, cũng không có.

Nụ cười đó, mang theo sự vui sướng vì trả thù được, lại có chút quỷ dị nói không nên lời.

Trong lòng hắn cũng ẩn ẩn một loại cảm giác khó thành lời, nghĩ một chút, liền nhanh chóng đuổi theo.

“Không phải anh ấy…” Đường Nguyễn Khanh cũng không nhìn theo bóng lưng Tiếu Kỳ Thậm vội vàng bước đi, dựa vào sofa mệt mỏi nhắm mắt lại. Nhìn gương mặt của thiếu niên gọi là Đan Á Đồng, y có cảm giác đó là Cảnh An Tước. Nhưng vào hôm nay y có thể xác định đó chỉ là phán đoán hoang đường của bản thân mình.

Cảnh An Tước không uống nước lọc, mà thích nhất là uống hồng trà. Ngay cả khi phải uống nước lọc hắn cũng cảm thấy khó chịu, nhưng thiếu niên này rõ ràng lại thích uống thứ nước lọc không có mùi vị gì cả này.

Không biết nên cảm giác lúc này là mệt mỏi hay tuyệt vọng nữa, y mở mắt ra nói với Lộ Phàm “Chỉ cần ai từng có giao tình với anh ấy thì đều phát thiếp mời.”

Lộ Phàm rất ít khi nhìn thấy Đường Nguyễn Khanh cũng có lức mệt mỏi như vậy. Loại trạng thái này của Đường Nguyễn Khanh 4 năm trước anh đã từng gặp qua, không lâu sau khi Cảnh An Tước chết đi.

Có lẽ người khác không rõ, nhưng anh biết lúc Cảnh An Tước chết, Đường Nguyễn Khanh đã đau khổ nhiều thế nào. Khi đó anh mới hiểu được, người đàn ông cười như con hồ ly ôm ấp tình cảm thế nào với Cảnh An Tước.

Loại tình yêu không được người đời chấp nhận, không bệnh tật mà chết đi.

Đan Á Đồng ngồi trên sofa, sắc mặt không thế nào đẹp mắt, nhớ tới Tiếu Trình Ngự liền không nhịn được nhăn mày lại.

Không sao, cả kiếp trước lẫn kiếp này, nhận hay không nhận, đáng ghét chính là đáng ghét, không cần phải chỉ vì một cái quảng cáo mà kích thích làm bản thân khó chịu.

Tiếu Kỳ Thậm đem một tách cà phê đặt trước mắt cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn đồng hồ treo tường nói “Nơi này là phòng nghỉ chuyên dụng của tôi, không sợ có người tới quấy rầy đâu. Nếu mệt thì nghỉ một chút đi.”

Đan Á Đồng nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Tiếu Kỳ Thậm, có chút thắc mắc, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt tại đài truyền hình Tinh Không thấy Tiếu Kỳ Thậm không chút che dấu khí thế siêu sao của minh thì từ đó về sau cậu không còn nhìn thấy dáng vẻ đó nữa. Trong trí nhớ của cậu, hắn luôn mỉm cười khi nói chuyện. Cậu cảm thấy kỳ lạ, người bước ra từ loại gia đình đó, làm thế nào lại có thể dễ dàng hòa đồng với người khác được như vậy.

“Cậu đừng để bụng lời anh tôi nói. Anh ta trước giờ đều không thích người làm nghệ thuật.” Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy mở nhạc lên, sau đó ngồi trở lại bên cạnh Đan Á Đồng “Đối với loại người như anh ta mà nói, có thể trở thành người thừa kế tài sản của Tiếu gia mới là có địa vị cao quý nhất.”

Đan Á Đồng uống một ngụm cà phê, rất đắng, nhưng khi vị đắng qua đi lại là vị nguyên chất. Cảm giác buồn bực trong lòng cậu cũng được loại bỏ đi không ít, nghe thấy trong lời người nói có chút mỉa mai, khóe môi cậu nhếch lên một chút “Tình cảm của anh và anh trai anh không tốt lắm thì phải?”

“Mẹ anh ta là bà cả, mẹ tôi là bà hai. Bây giờ phu nhân Tiếu gia và tôi cùng với anh ta cũng không có quan hệ gì mấy.” Tiếu Kỳ Thậm nghịch cái điều khiển từ xa của dàn nghe nhạc trong tay “Thật không biết cái loại tâm lý quái dị đó như thế nào vặn vẹo mà thành nữa. Nên cậu cũng đừng vì chuyện này là tức giận làm gì, cứ coi anh ta là kẻ điên là được rồi.”

Đan Á Đồng nhướng mày, người này nói ra những chuyện không mấy hay ho của gia đình cũng chỉ là bởi vì an ủi mình? Cậu có chút không hiểu, tại sao Tiếu Kỳ Thậm phải làm như vậy. Làm vậy hắn cũng chẳng có lợi gì chẳng phải sao?

“Được rồi.” Một bàn tay ấm áp xoa đỉnh đầu của cậu “Cậu đừng lo anh ta sẽ trả thù, còn có tôi ở đây.”

Thân thể có chút cứng lại, Đan Á Đồng không thích ứng kịp đột nhiên trên đỉnh đầu thấy ấm áp, tiếp tục vùi đầu uống một ngụm cà phê “Em đâu có lo, với lại…” Khóe miệng của cậu cong lên “Nên lo lắng có lẽ là anh ta mới đúng.”

Trực giác Tiếu Kỳ Thậm mách bảo, Đan Á Đồng biết rõ chuyện gì đó liên quan đến ông anh trai gương mặt co quắp của mình. Hắn đặt điều khiển từ xa lên bàn uống nước “Cậu không lo thì tốt rồi.” Nói xong, đứng dậy đi đến một phòng trà nhỏ.

Đan Á Đồng nhìn bóng lưng của hắn, con mắt có chút nheo lên, cũng không hỏi nguyên nhân sao? Cậu dời tầm mắt, nhìn qua các hoa văn được mạ vàng trên tách cà phê “Tiếu Trình Ngự là gay.”

“Choang!” Từ phòng uống nước truyền ra âm thanh của tách bị rơi xuống vỡ vụn.

Đan Á Đồng vẻ mặt sung sướng, khóe miệng cong lên, cậu nói vậy thì Tiếu Đại Thiên vương liền gặp vấn đề, mới đi vào bao lâu đã làm rớt một cái tách. Thật đáng tiếc, mấy cái tách đó là một bộ, rớt một cái thì không còn đẹp nữa.

Tiếu Kỳ Thậm bưng một tách cà phê đi ra, sắc mặt quái dị nói “Á Đồng, cậu không biết anh trai tôi đã kết hôn rồi sao?” Người đàn ông kia là gay, so với Đan Á Đồng ngay bây giờ đối với chính mình khăng khăng một lòng, thì càng không có khả năng!

“Vậy thì cho thấy hắn là bi.” Đan Á Đồng vô tội nhìn Tiếu Kỳ Thậm “Chẳng lẽ anh ta là gay lại nói cho anh biết?”

Tiếu Kỳ Thậm oán thầm, chẳng lẽ anh ta nói cho cậu biết?

Thiếu niên ngồi cạnh hắn cười ngây thơ “Nhưng em lại biết hồi trước anh ta từng ở California theo đuổi một cậu nhóc, dùng danh nghĩa bạn bè để lừa gạt cậu ta, chuyện này anh không biết đâu.”

Đặt xuống tách cà phê, Đan Á Đồng đứng dây, cúi người ghé bên tai Tiếu Kỳ Thậm, hơi thở ấm áp phả vào làm tai sau Tiếu Kỳ Thậm mẫn cảm “Nếu như muốn hủy diệt anh ta cũng có thể đấy.”

Tiếu Kỳ Thậm kinh ngạc nhìn đôi mắt màu trà của thiếu niên, tại sao không dời mắt đi.

“Phì!” Đan Á Đồng cười đứng thẳng lưng “Xem ra anh thật không có ý làm chủ nhân Tiếu gia rồi.” Nói xong, lại ngồi xuống sofa “Vừa nãy em nói giỡn thôi, đừng coi là thật nhé.”

Tiếu Kỳ Thậm bừng tỉnh, lên tiếng “Đây không phải địa điểm đóng phim.” uống một ngụm cà phê, Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói “Vì vậy sau khi buổi concert tối mai kết thúc, cậu chuẩn bị vụ quảng cáo cho tốt đi. Cuối tuần《Ngàn năm》chính thức khởi quay, rồi cậu sẽ cảm nhận được thế nào gọi là cuộc sống của nghệ sĩ.”

“Giờ em đi chuẩn bị sớm một chút cho lịch làm việc hôm nay.” Đan Á Đồng buông tách cà phê xuống, mỉm cười nói tạm biệt.

Tiếu Kỳ Thậm nhìn cửa phòng đã đóng lại, nụ cười trên mặt dần mất. Hắn nhớ tới phần nói chuyện vừa rồi với Đan Á Đồng, trực giác hắn mách bảo, đó không phải một câu nói đùa.

Nhưng, Đan Á Đồng và Tiếu Trình Ngự căn bản không có quan hệ gì với nhau, cậu sao lại biết chuyện bí ẩn đó. Hơn nữa Á Đồng ghét Tiếu Trình Ngự một cách rõ ràng. Thái độ này của Đan Á Đồng hoàn toàn khác biệt khi cậu đối xử với người khác. Loại chán ghét dường như từ xương tủy đi ra, không thể nào thay đổi được.

California? Hắn nhớ đó đã là chuyện rất nhiều năm về trước. Nếu tính theo tuổi của Đan Á Đồng, khi đó cậu còn chưa tới 10 tuổi, sao lại biết rõ chuyện đã xảy ra khi đó được?

Hay Đan Á Đồng thật sự chỉ là nói giỡn?

Bản nhạc vang lên giai điệu quen thuộc của một ca khúc, là bản 《 Khứ hồi 》Đan Á Đồng cover lại. Tiếu Kỳ Thậm đột nhiên cười lên, mặc kệ những chuyện kia, người hắn thích chỉ là Đan Á Đồng này mà thôi, những chuyện quá khứ, hắn không muốn biết nữa.

Tiếu Tử Mặc hắn, chỉ thích Đan Á Đồng mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment