Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 62

Sau khi Đan Á Đồng hóa trang xong thì chỉ còn 20 phút nữa là bắt đầu quay, ba người cùng tới hiện trường tranh thủ tập chút lời thoại.

Lạc Viêm Kiềm và Tiếu Kỳ Thậm không sai một chữ nào trong câu thoại, còn Đan Á Đồng tuy thỉnh thoảng sửa lại một hai chữ, nhưng nhìn chung là không ảnh hưởng gì đến hiệu quả lúc quay phim.

Bà chị biên kịch họ Liêu đang ngồi ở ghế bên cạnh đạo diễn Lý, lấy cái lý do mỹ miều là quan sát quá trình, nhưng tất cả mọi người ở đây đều thấy trong mắt chị này có thứ ánh sáng kì dị, làm cho lòng người không khỏi bỡ ngỡ. Cái này hoàn toàn là ánh mắt của sói nhìn cừu nhỏ nha.

Lý Nam nghi hoặc nhìn cô gái đang kích động đến phát run bên cạnh, đốt một điếu thuốc, gãi gãi cái đầu tóc đã vốn rối mù, cầm cái loa phóng thanh nói to lên “Tốt lắm, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, tổ thiết kế, tổ ánh sáng, cameraman.”

Bốn camera đồng thời cùng mở máy lên.

“Trường thứ hai mươi ba, cảnh thứ nhất, ba, hai, một, Action!”

Đây là một khách *** khách vào tấp nập, tầng dưới vô cùng náo nhiệt hoàn toàn đối lập với tầng hai yên tĩnh, một nam tử áo trắng tay nâng chén rượu, nhẹ uống một hớp rồi nở nụ cười ôn hòa. Nếu có người đi qua, nhất định sẽ phải khen một tiếng, hảo một nam nhân tao nhã như ngọc.

“Mọi người đều nói uống rượu này rồi thì thần tiên cũng không muốn làm nữa.” Bạch y nam tử mỉm cười, nhưng là lộ lên chút cảm giác không cho lời đó là đúng “Quả nhiên là khoa trương.”

Nói xong, hắn cười cười, tựa hồ nhớ tới người nào đó “Ngược lại rượu của người nam nhân gọi Phong Vô kia mới là thượng phẩm.”

Có lẽ đúng là duyên phận, gần như ngay lúc hắn nghĩ về nam nhân kia như vậy, trên đường phố dưới lầu liền thấy hai người đi tới, một người hồng y, một người lục y.

Nam tử mặc áo đỏ dường như phát giác ra tầm mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn lên lầu, vẻ mặt trêu chọc “Ơ, lại là ngươi?” Cái cằm trơn bóng giơ lên, nhưng chỉ một động tác như vậy, cũng lộ ra một cảm giác mị hoặc của hồ ly khó nói nên lời, vũ mị nhưng không hề mị tục.

Thiếu niên lục y đứng cạnh nhìn cậu có chút xuất thần, cực lực muốn áp chế tình yêu say đắm trong lòng, thống khổ và hạnh phúc. Loại say mê nhưng phức tạp này trong mắt thiếu niên cuối cùng hóa thành sự ẩn nhẫn, khi cậu ngẩng đầu lên nhìn bạch y nam tử, ánh mắt trở nên tối lại.

“Cut!” Lý Nam chưa nói là cảnh này diễn tốt hay không tốt, ánh mắt hắn đầy phức tạp nhìn vào máy giám thị, rít mạnh một hơi thuốc “Chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Ngược lại Liêu Nhiễm ngồi ở một bên tâm trạng dường như tốt lắm, cô nàng nhìn ba người trong máy giám thị “Lại thật là như vậy, thật sự là quá lucky.”

Lý Nam lúc nghe thấy Liêu Nhiễm nói vậy, lộ ra ánh mắt phức tạp. Hắn dụi tắt điếu thuốc trong tay, nói với Liêu Nhiễm “Sao cô tuyển được ba người bọn họ thế?”

“Nội dung cái MV “Ngàn năm” của Đan Á Đồng là do tôi viết. Ngày quay MV tôi có ở đó.” Giọng Liêu Nhiễm rất thấp, còn có chút run rẩy, đây không phải hoảng sợ, mà là hưng phấn.

“Ngày đó đến tổ quay MV còn có cả Tiếu Thiên vương. Lúc tôi thấy bọn họ đứng ở trên cầu, thì đã cảm thấy bọn họ chính là Phong Vô và Thiên Trần trong suy nghĩ của mình.” Liêu Nhiễm cười cười “Dù là ngoại hình hay động tác hay tất cả những thứ liên quan, đều làm cho tôi cảm thấy bọn họ là người thích hợp nhất.”

Liêu Nhiễm nhìn Đan Á Đồng đang dựa vào cây cột nhắm mắt nghỉ ngơi “Đạo diễn Lý, anh biết không. Khả năng diễn xuất của Đan Á Đồng thật khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi. Lúc tôi mời cậu ấy đóng vai này, từng đến ekip quay “Lâm thành” hỏi thăm qua mới biết số lần cậu ấy NG rất ít, mà ngay cả đạo diễn Lâm cũng nói, cậu ấy là một diễn viên thiên tài. Ngày cậu ấy quay MV tôi cũng có quan sát, dường như đều chỉ cần quay một lần là qua. Đạo diễn Lý, anh đã từng tưởng tượng một người mới vào nghề có thể quay MV một lần là được ngay chưa? Dù là chỗ đứng, hay là biểu hiện tình cảm mãnh liệt hay yếu ớt đều thật vừa vặn, kiểu như thế trong giới này liệu có mấy người?”

Lý Nam kinh ngạc, một diễn viên diễn cảm xúc đúng chỗ có thể nói là trời cho. Nhưng chỗ đứng không phải trời cho là có thể, điều này liên quan rất nhiều đến kinh nghiệm, mà Đan Á Đồng trước đây căn bản không có nhiều cơ hội diễn xuất, sao có thể quen thuộc vị trí đứng như thế chứ? Chẳng lẽ cậu ta thích diễn, nói lý ra là học rất nhiều kỹ xảo trong đóng phim sao?

“Cho nên lựa chọn Đan Á Đồng không sai chút nào. Phong Vô là linh hồn của phim này, không có Phong Vô, sẽ không có Thiên Trần hay trúc yêu.” Liêu Nhiễm cười nói “Đây là kịch bản tôi thích nhất. Thế nên tôi nghĩ giao cho cậu ấy diễn là thích hợp nhất.”

Lý Nam nhẹ gật đầu, lại rút ra thêm một điếu thuốc rồi đốt cháy, nheo mắt nhìn lại hình ảnh trên màn hình máy giám thị một lần nữa “Ba người bọn hắn… quả thật rất thích hợp với phim này.”

Có lẽ, không còn có người khác thích hợp hơn ba người bọn họ.

Lạc Viêm Kiềm vuốt vuốt cây sáo trúc trong tay, đứng bên cạnh Đan Á Đồng nói “Trợ lý của anh đi đâu, sao chỉ có mình anh thế?”

Đan Á Đồng mở mắt ra, có chút bất đắc dĩ thở dài “Dương Quân xin nghỉ phép về nhà ông, chiều mới có thể chạy lên. Còn Lộ Phàm thì có việc trong công ty.”

“Vậy ai sẽ chăm sóc anh?” Lạc Viêm Kiềm nhíu mày, Đan Á Đồng bây giờ không phải là đã nổi tiếng rồi sao, công ty Thiên Quan không có khả năng mặc kệ anh ấy nha.

“Cậu Lạc khỏi lo, Á Đồng là đàn em của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.” Tiếu Kỳ Thậm một tay móc lên cổ Đan Á Đồng, còn trưng ra một dáng vẻ vô cùng tao nhã, hắn mỉm cười chỉ một nam một nữ cách đó không xa “Tôi dẫn theo hai trợ lý lận, bọn họ cũng sẽ chăm sóc tốt cho Á Đồng.”

“Tin tức nói Tiếu Thiên vương bày ra vẻ Thiên vương của mình xem ra cũng không phải tất cả đều là lời đồn.” Lạc Viêm Kiềm cười khẽ “Thật không hổ là ngôi sao cấp Thiên vương.”

“Cậu không cần lo lắng, tôi tin tưởng nếu bây giờ dùng số scandal của cậu Lạc, cậu mới có thể trở thành Thiên vương nha.” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười đáp lại, hàm ý là Lạc Viêm Kiềm cậu nổi tiếng như vậy chẳng qua cũng chỉ là nhờ mắc bệnh ngôi sao.

Lạc Viêm Kiềm nghiến răng “Đúng vậy a, scandal năm đó của Tiếu Thiên vương quả thật làm cho tôi là một đàn em khó có thể theo kịp anh đấy.”

Đan Á Đồng ngáp một cái nghe hai người khẩu chiến, xoa xoa nước ở khóe mắt “Tôi nói này, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi kìa.” cậu chỉ chỉ trợ lý chỉ đạo võ thuật một bên “Cậu bé này đã cầm dây đợi từ lâu rồi. Tiếu ca, lát quay anh phải đeo dây vào hả?”

Trợ lý chỉ đạo võ thuật trong lòng cảm động đến rơi lệ. Rốt cuộc có người có thể thấy mình, bản thân vừa nãy có kêu vài tiếng anh Tiếu, nhưng chẳng có ai để ý, Đan Á Đồng này thật sự là người tốt a.

“Thật là một đứa nhỏ đáng thương, gọi nhỏ như thế, có phải là bị đạo diễn Lý ngược đãi không?” Đan Á Đồng lắc đầu thở dài “Xem ra cái ekip này cũng không phải là có tiền như lời đồn.”

Trợ lý chỉ đạo võ thuật thiếu chút nữa là phun ra máu, vớ vẩn! Từ chỗ nào mà thấy bản thân nó đáng thương thế, Đan Á Đồng đúng là tên đểu mà. Thật là mắt bị mù mới thấy cái thứ đóng vai hồ yêu là người tốt.

“Phốc, ha ha ha.” Đan Á Đồng nhìn vẻ mặt của cậu nhóc thấy tâm tình tốt lắm, cầm lấy đạo cụ là một cái quạt vẽ cây hoa đào, một bộ dáng phong lưu lỗi lạc đi đến vị trí quay.

Lạc Viêm Kiềm thông cảm nhìn trợ lý chỉ đạo võ thuật. Đứa bé này thật đáng thương, sau đó liền lạch bạch đi đến cạnh Đan Á Đồng.

Tiếu Kỳ Thậm thở dài rồi vỗ vỗ vai trợ lý chỉ đạo võ thuật, tỏ vẻ là người từng trải “Cậu nén bi thương, Á Đồng thỉnh thoảng cũng muốn… nói chút lời lạnh lùng.”

Trợ lý chỉ đạo võ thuật một bên buộc dây an toàn cho Tiếu Kỳ Thậm, một bên tự nhắc trong lòng, nó là trợ lý võ thuật, không nên chấp nhặt những tên chỉ biết diễn xuất này, không nên chấp nhặt cùng bọn họ.

Khi trợ lý võ thuật đã buộc chắc dây an toàn, Liêu Nhiễm đi đến bên cạnh, chọt chọt vai nó nói “Nhóc nói đã làm gì lúc đứng bên cạnh khi tâm tình Đan Á Đồng không tốt thế?”

Trợ lý võ thuật mờ mịt “Tâm trạng anh ta không tốt?”

Liêu Nhiễm gật đầu “Chẳng lẽ nhóc không phát hiện ra cậu ta bị hai người khác làm cho không kiên nhẫn được nữa hay sao?” Nói xong, Liêu Nhiễm chọt chọt tiếp vào viên trợ lý gần như đã hóa đá “Chị bảo nhóc một việc này, đắc tôi hai người kia còn có thể, ngàn vạn lần đừng đụng vào cái người đóng vai hồ ly tinh đó. Gây chuyện với một mình cậu ta cũng là bằng đắc tội với ba người đó đấy, nhóc hiểu chưa?”

Nhóc trợ lý nào đó đã hoàn toàn hóa đá, may mắn là nó vừa rồi không có phản bác lại sao?

Liêu Nhiễm dường như nhìn ra suy nghĩ của nó, nhẹ gật đầu “Hồ ly tinh từ trước đến nay đều thích cười, nhưng lòng dạ hẹp hòi lắm.”

Tiếu Kỳ Thậm đứng ở lầu hai của khách ***, kéo kéo sợi dây trên người, không thấy có gì bất ổn, trên mặt nụ cười tùy tiện giờ đã thành nụ cười ôn hòa trong phim. Chỉ trong nháy mắt, từ một thằng cà lơ phất phơ biến thành một tiên nhân cao cao tại thượng.

Lạc Viêm Kiềm tuy trong lòng không ưa Tiếu Kỳ Thậm, nhưng cũng không thể không bội phục. Trong giới diễn viên, diễn xuất của Tiếu Kỳ Thậm cũng không phải là tốt nhất, nhưng cách diễn của hắn lại rất phù hợp. Dù đóng vai gì, hắn đều sắm vai cực kỳ phù hợp với yêu cầu, làm cho đạo diễn tìm không ra khuyết điểm. Trước cậu cũng có xem qua một ít tác phẩm đã đoạt giải của Tiếu Kỳ Thậm, không tệ chút nào. Mặc dù không có diễn không được đặc sắc như người kia, nhưng đã là khiến rất nhiều nghệ sĩ đuổi theo không kịp.

Tiếu Kỳ Thậm ở nước ngoài học chuyên ngành quản trị kinh doanh, vốn là không được đào tạo chính quy, nhưng lại có thể diễn như vậy, coi như là diễn viên thiên tài. Lạc Viêm Kiềm lại cảm thấy, lúc này diễn xuất của Tiếu Kỳ Thậm đặc biệt nhập hồn bộ phim, hay là nói cảm giác khi ở phim trường rất khác khi ra rạp chiếu bóng xem phim nên mới có cảm giác như vậy.

Phim hay đã mở màn, Lạc Viêm Kiềm cậu cũng không thể lại thua Tiếu Kỳ Thậm được.

“Trường thứ hai mươi ba, cảnh thứ hai, ba, hai, một, Action!”

Thiên Trần nhìn thấy Phong Vô đương nhiên là vui mừng. Hắn đặt chén rượu xuống, phi thân từ lầu hai xuống dưới, dáng người bay xuống rất nhẹ nhàng, áo bào bạch sắc trong không trung bay lên, giống như vị tiên từ trên thiên ngoại hạ trần, làm cho người khác không dám tiết khinh.

“Ta vừa mới nghĩ đến rượu của ngươi, lại không ngờ được gặp được ngươi ở đây. Cái này có phải gọi là duyên phận không?” Thiên Trần lúc nói chuyện luôn rất ôn hòa, không giống với vẻ dịu dàng của trúc yêu. Vẻ ôn hòa của hắn mang theo sự xa cách không nhiễm trần.

Phong Vô cũng không thích loại cảm giác này, y mở cây quạt của mình ra, phe phẩy nói “Rượu của ta cũng không phải là muốn uống liền đến uống. Duyên phận là cái gì chứ, có thể uống rượu, nào có chuyện dễ dàng như vậy?”

Thiên Trần nghe thấy lời không chút khách khí thế, vẫn là cười ôn hòa không nói gì.

Trúc yêu nhíu mày, ngữ khí thanh nhã nói “Vô, vị công tử này cũng chỉ là thích rượu của ngươi thôi.” Người này chính là thích uống rượu của ngươi, cho nên mới quấn quít lấy ngươi.

“Nhiều người yêu mến rượu của ta lắm, hắn tính cái gì?” Phong Vô khép lại cây quạt “Trúc, chúng ta đi thôi.”

Thiên Trần tuy cười, nhưng là tiếu dung đã mang lên một tia thất lạc. Hắn không rõ lần trước thiếu niên còn cười đến xán lạn với mình, như thế nào đột nhiên lại đối với hắn lãnh đạm như vậy. Ngữ khí của hắn lộ ra sự cô đơn ngay cả bản thân cũng không phát giác “Ngươi gọi… Vô sao?”

Camera gần hơn, quay đặc tả con ngươi màu đen Thiên Trần đang run rẩy và thất lạc.

“Tốt, cut!” Lý Nam cảm thấy quá hài lòng với quay phim như vậy, hài lòng đến độ làm cho hắn có chút bị đè nén, đến lý do để hắn có thể mắng chửi người cũng đều không có, đời người thật sự là cô độc như tuyết a.
Bình Luận (0)
Comment