Về đến nhà, vừa ngồi xuống ghế chưa kịp uống nước thì cô đã nghe giọng oai oái của bà vợ lớn của ba cô, cô đến sống ở nhà này năm cô 5 tuổi, mẹ cô đã mất vì bệnh nặng, ba cô ko lo chăm sóc. Sau khi mẹ mất ông ấy đón cô về ở trong ngôi nhà sang trọng nhưng ko có tiếng cười này và chịu những lời uất ức cay đắng của bà mẹ ghẻ và đứa em kém 1 tuổi.
-Oh, con hoang về rồi àh? Ăn gì ko để mẹ đây làm cho hé?
Cô vẫn im lặng mà ko trả lời gì, ko phải là cô sợ mà là cô ko muốn chấp chít gì với bà ta chi cho mệt. Từ trong nhà bếp tiếng nói của nhỏ em vọng ra:
-Thôi đi mẹ ơi, người ta ko cần mẹ nấu đâu, người ta có thể tự lo mà, cai loại thấp hèn như vậy thì cần gì sự wan tâm lo lắng của người cao quý như chúng ta đâu, đúng ko mẹ?
-ừm, đúng rồi đó con!
Hai mẹ con họ cười chế giểu cô, cô cố gắng bình tĩnh, rót 1 ly nước đi đến chỗ 2 mẹ con họ, cô hóp 1 ngụm nước rồi phun thẳng vào mặt của con nhỏ em, sau đó cô nói:
-oh, nước này có cái mùi của con nhỏ thấp hèn như tôi nè, tui tính phun vào chỗ nào cho nó thấp hèn 1 chút nhưng đã lỡ phun trúng mặt cô rồi, xin lỗi nha!
Cô đổ hết phần nước còn lại vào đầu của con nhỏ em.
-Để người chị thấp hèn này rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người đứa em cao quý nha!
Sau đó cô nhăn mặt lại rồi bóp nát cái ly thủy tinh, từng mảnh thủy tinh rơi xuống hòa vào những giọt máu đỏ tươi. Mặt của hai mẹ con bà ta tái xanh, sợ sệt nhìn cô bỏ đi lên phòng, khi cô khuất dạng sau cánh cửa cô em mới lên tiếng:
-Mẹ...eeee... con nhỏ đó dám đổ nước rồi còn phun vào mặt con nữa kìa! Tức quá rồi, Mẹ làm gì nó cho con đi!
-Thôi được rồi để đó cho mẹ lo đi, giờ con đi chơi đúng không, mẹ cho con tiền nè!
-Trời! Có 1 triệu sau được, bạn bè con nó nói rồi sao. Con nhỏ đó nũng nịu.
-Muốn thì đi xin ba đó. Bà bỏ đi lên phòng, bỏ con nhỏ đó tức tối ở lại 1 mình.
...................................
TẠI PHÒNG CỦA KHẢI VY
Lên tới phòng cô vội đi tìm hộp cứu thương để băng lại vết thương đang chảy rất nhiều máu do chính cô gây ra cùng với cái ly. Cô rửa vết thương bằng thuốc sát trùng, dùng miếng gạt và băng y tế băng vết thương lại. Sau khi xong, cô nằm ngã ra giường, nhìn lên trần nhà cô nhớ lại những lời nói của bà Hồng (mẹ ghẻ) và Thiên Băng ( nhỏ em) rồi bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, cô đang khóc, khóc cho số phận, khóc vì mình ko còn mẹ, khóc vì khi bị người ta mắng, chửi rủa ko còn mẹ bảo vệ cho. Cô đã phải tỏ ra mạnh mẽ từ khi bước chân vào ngôi nhà này, có lúc cô cũng mệt mỏi khi mang cái vỏ bọc đó cô muốn 1 lần vức bỏ cái vỏ bọc ấy được trở lại con người thật của chính mình nhưng có vẻ điều đó quá xa vời đối với cô, có lẽ cô sẽ phải mang cái vỏ bọc ấy đến suốt cuộc đời. Rồi cô thầm nói:
-Mẹ ơi! Con đã quá mệt mỏi rồi!
.......................
( Trần Thiên Băng: 15t rất chảnh và luôn dành mọi thứ của Vy, luôn âm mưu hại cô khi có cơ hội nhưng đều bị cô phản lại nên Thiên Băng luôn ôm cục tức trong lòng chờ cơ hội trả thù. Mẹ của Thiên Băng là bà Hồng 39t luôn giúp con mình bày ra trò hại Vy)
..................
Đôi lời của tác giả
Chào mí bạn! Hihi đây là tác phẩm đầu tay của mình, các bạn đọc nếu có gì thiếu sót mong góp ý cho mình với ( lỗi chính tả luôn nhe) cảm ơn các bạn nhiều!