Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương lấy củi ra từ không gian giới chỉ, nhóm lửa nướng thịt, hiếu kỳ nói:
- Thần Thần, ngươi uống nhiều Tiên Lộ Quỳnh Tương như vậy, thực lực hiện tại là gì?
Hắn uống một giọt Tiên Lộ Quỳnh Tương, tu vi đã đột phá đến Vũ Đồ đỉnh phong, hắn thầm suy đoán, tiểu ny tử uống hơn nửa bát Tiên Lộ Quỳnh Tương, thực lực khẳng định đột phá đến cấp độ không thể tưởng tượng nổi.
Dạng này cũng không tệ, khế ước thú mạnh lên, có thể dùng làm tay chân, người nào đắc tội hắn, hắn hô lên một tiếng thì Thần Thần một trảo cào chết hắn.
- A!
Thần Thần cúi đầu, nói:
- Ta cũng không nói được cao bao nhiêu, thực lực hiện tại chắc chỉ cỡ nhị phẩm hung thú của Phàm Giới.
- Cái gì?
Vân Phi Dương giật mình đứng lên trừng mắt
- Một bát lớn như vậy, mới tăng lên nhị phẩm?
- Ừm.
Ngón tay Thần Thần vẽ vòng vòng trên đất, hổ thẹn nói:
- Ta bị thương tổn quá nặng, Tiên Lộ Quỳnh Tương ẩn chứa năng lượng đều dùng để liệu thương.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Vừa rồi Vũ Tông vỗ một chưởng, ẩn chứa lực lượng quá cường đại, đổi lại chính mình gánh chịu một chưởng này chỉ sợ đã chết tại chỗ, nàng mới vừa thức tỉnh, ngạnh kháng một chưởng này, khẳng định bị thương rất nặng.
- A.
Bỗng nhiên, Thần Thần ngẩng đầu, trên mặt non nớt phủ đầy sát cơ, nói:
- Người kia đánh một chưởng kém chút giết chín mệnh của ta, thù này nhất định phải báo!
Quanh thân tiểu la lỵ đột nhiên xuất hiện yêu khí âm u, quả thực có chút khủng bố.
- Chín mệnh toàn diệt?
Thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ.
Hồ yêu mỗi lần biến ảo một đuôi, sẽ có thêm một cái mạng, Cửu Vĩ Thiên Hồ có chín mệnh. Mà Vân Phi Dương hiển nhiên không nghĩ tới, khế ước thú của mình sẽ bị thương nặng như vậy, xém chút liền chín mệnh đều mất!
- Khó trách Tiên Lộ Quỳnh Tương chỉ hồi phục thương thế!
- Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương nắm quyền, phẫn nộ mắng:
- Cái tên Võ Tông Nhiễm gia kia, ngươi chờ đó cho ta, đợi tu vi ta vượt qua ngươi, chắc chắn đùa ngươi tới chết!
- Ta muốn cào chết hắn!
Thần Thần duỗi ngón tay, trong con ngươi lóe ra sát cơ.
Ai, tên Võ Tông Nhiễm gia kia nếu như biết, chính mình cứ như vậy bị một người đã từng là Chiến Thần, một thú đã từng là Thần thú ghi hận, nội tâm chắc sẽ rất sợ hãi.
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi bây giờ còn có mấy cái mạng?
Thần Thần thu hồi yêu khí, cười nói:
- A, uống Tiên Lộ Quỳnh Tương, ta đã khôi phục lại chín mệnh.
Tiên Lộ Quỳnh Tương khôi phục thương thế của nàng, chín mệnh cách vỡ vụn trong thân thể cũng triệt để phục hồi như cũ, đây cũng là nguyên nhân nàng chỉ đột phá nhị phẩm.
- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.
Vân Phi Dương rất vui mừng.
Giờ phút này, hắn không còn đau lòng chén Tiên Lộ Quỳnh Tương kia nữa.
Nếu như ngay từ đầu biết được, chín mệnh của Thần Thần xém chút không còn, thì một giọt sau Tiên Lộ Quỳnh Tương cùng khẳng định cũng sẽ nhường cho nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, khế ước thú này là của mình, cũng đã cứu mạng mình, đây là đại ân.
Vân Phi Dương đi tới, xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng chỉ trích:
- Lần sau không có ta ra lệnh, không thể lại lỗ mãng như thế.
- Biết rồi A.
Thần Thần cười nhào tới, nói:
- A, ôm ta đi.
Vân Phi Dương lắc đầu, ôm nữ hài chỉ có cao một thước hai này vào lòng, Thần Thần rúc vào trong ngực hắn, nói:
- A, ta hiện tại còn không có hoàn toàn chưởng khống hình người, mỗi ngày chỉ có thể duy trì một canh giờ.
- Bịch.
Vừa mới dứt lời, Thần Thần từ hình người hóa thành Tiểu Bạch Hồ. Vân Phi Dương sờ lông tóc mềm nhẵn của Thần Thần, cười nói:
- Bộ dạng này, cũng rất đáng yêu.
- Sân Sân!
Thần Thần phát ra tiếng gọi bất mãn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vân Phi Dương đã nướng chín thịt, mùi thơm lan tỏa bốn phía, bất quá sau khi Thần Thần nuốt một miếng thịt vào, đã ngạo kiều đá ra, giống như đang kháng nghị kỹ thuật của Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương im lặng.
- Ngươi theo lão gia hỏa Thần Nông Thị kia, cả ngày ăn toàn thiên tài địa bảo, khẩu vị biến hóa, thịt nướng phổ thông này khó có thể nuôi trôi.
Hưu
Thần Thần chui vào trong ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn đầy mỡ cọ cọ trên quần áo, sau đó lười biếng đạp đạp chân, nhắm mắt lại.
Vân Phi Dương biết nó bị thương nặng, vừa mới khỏi hẳn, tâm thần mệt mõi, khẳng định rất buồn ngủ, cũng không quấy rầy, thầm nghĩ:
- Võ giả Nhiễm gia, khẳng định còn không có rời đi
Hắn ngồi xếp bằng xuống, lấy ra quyển bí tịch ta trảm kia, nói:
- Chỉ có thể ở chỗ này tu luyện.
Ta trảm.
Tên đơn giản, nửa chiêu đơn giản.
Nhưng mà, chỉ nửa chiêu như thế vậy mà hao phí nửa ngày thời gian hắn mới lĩnh hội được.
Hắn thu bí tịch vào không gian giới chỉ, thầm nghĩ:
- Nửa chiêu tuy ít, lại áp súc tinh hoa, không nghĩ tới, Phàm Giới còn có võ học Tông Sư dạng này.
Vân Phi Dương nhớ tới một người, người kia tại Thần Giới tu vi không cao, thậm chí không ngưng tụ Thần Cách, hao phí thời gian năm tháng, sáng tạo ra rất nhiều vũ kỹ cao thâm mạt trắc, được xưng Vũ Thần!
Vũ Thần này, không phải chỉ cảnh giới, mà ý chỉ Võ Thần chân chính!
Có thần cách, nắm giữ Vũ Thần xưng hào, người này tại Thần Giới là duy nhất.
Năm đó, Vân Phi Dương từng gặp hắn trên Vạn Vật Sơn, hai người ngồi trên đỉnh núi, nâng cốc ngôn hoan, tâm tình võ đạo bảy ngày bảy đêm, cuối cùng bị tri thứ võ học lý giải sâu rộng của hắn làm khâm phục.
Có rất ít người có thể được Vân Phi Dương tán thành, Vũ Thần là một người trong số ấy.
- Hi vọng người sáng tạo ra ta trảm này cũng là thiên tài như thế.
Vân Phi Dương đứng lên, đi đến cửa động, nhắm mắt lại, trong thức hải hiện ra khẩu quyết chiêu thức ta trảm, đồng thời điều động Linh lực trong Linh Hạch.
Linh lực theo kinh mạch vận chuyển, ngưng tụ trong lòng bàn tay Vân Phi Dương, hắn nhẹ nhàng giơ lên, Linh lực nháy mắt hóa thành hình trăng lưỡi liềm.
Vù vù
Linh lực tụ tập ẩn chứa khí tức cường thế, giản lược suy đoán, chí ít ẩn chứa một vạn bảy ngàn cân!
- Ta trảm
Đột nhiên, Vân Phi Dương phất tay, linh khí hình trăng khuyết nổ bắn ra ngoài. Nhưng mà, chỉ bay ra cách một đoạn ngắn đã nổ tung.
- Uy lực tuy tạm được, nhưng khoảng cách công kích quá gần, nửa chiêu quả nhiên là tàn chiêu.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Khẩu quyết ta trảm không được đầy đủ, chỉ có thể bay ra một trượng, khí kình vũ kỹ chủ động công kích, khoảng cách như thế rõ ràng không hợp cách.
Như Thái Cực Linh Phù của Lâm Chỉ Khê xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng Vân Phi Dương.
- Xem ra, còn phải thôi diễn ra đến phần sau chiêu thức, nếu không, còn không bằng nhất phẩm vũ kỹ bình thường.
Vân Phi Dương ngồi xuống, bắt đầu đắm chìm trong tham ngộ.
Thôi diễn vũ kỹ là một sự việc rất hao tâm tốn sức.
Vân Phi Dương triệt để yên tĩnh, quên tất cả, đắm chìm trong đó, thời gian trôi qua.
Nhưng sau hai ngày, hắn vẫn ngồi xếp bằng, còn về phần chiêu sau kia, vẫn không có chút đầu mối nào.
- Nửa chiêu này quả thật tinh diệu, vô luận thôi diễn như thế nào đều giống như đã đến cực hạn
Vân Phi Dương thầm giật mình, nhưng chợt cười nói:
- Nghịch Thiên Quyết đều có thể bị ta lĩnh hội đến tầng mười, cái này sao làm khó được ta.
Cuối cùng.
Vân Phi Dương tiếp tục tham ngộ.
Thần Thần từ ngực hắn nhảy ra, cảm giác được chủ nhân đang tĩnh tâm tu hành, nên dạo bước trong phòng không mục đích.
Ngày thứ ba, Vân Phi Dương bỗng nhiên mở mắt, trên mặt hiện ra vẻ phấn khởi, cười to.
- Ha ha ha, ta đã tìm ra!