Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương ngây ngốc tại Bách Thảo Dược Cốc hơn mười ngày, gần như đi khắp cốc mấy lần, dược tài thu thập không ít, hung thú cường đại cũng bị diệt không còn nhiều. Nên hắn quyết định trở về học phủ.
Vì lý do an toàn, hắn cẩn thận từng li từng tí đi ra cốc khẩu, Linh Niệm quan sát bốn phía, xác định không có người Nhiễm gia canh gác, lúc này mới nghênh ngang đi ra.
- Lần này đến Bách Thảo Dược Cốc, ích lợi không nhỏ.
Trên đường hướng về Lăng Tuyền Trấn, Vân Phi Dương cười nói.
- Bỏ lỡ một bát Tiên Lộ Quỳnh Tương tuy đáng tiếc, nhưng không quan trọng, lấy tu vi mình bây giờ, chỉ có thể tiếp nhận một giọt, nếu lại có nhiều hơn cũng không dám sữ dụng, thân thể này chịu không nổi.
Vân Phi Dương không hề đau lòng chén Tiên Lộ Quỳnh Tương kia.
Có thể cùng Thần Thần - Cửu Vĩ Thiên Hồ ký khế ước, coi như dùng một vò tiên tửu đến đổi, hắn cũng không đổi.
Huống hồ.
Thu nhập hết đám hoa dùng ngưng luyện Tiên Lộ Quỳnh Tương, rồi tìm địa phương phù hợp bồi dưỡng, đồng dạng có thể tiếp tục ngưng tụ ra Tiên Lộ Quỳnh Tương.
- Nếu như nắm giữ Thần Thông thời gian của Thần Thời Gian, tăng tốc độ chảy của dòng thời gian thì có thể ngưng luyện Tiên Lộ Quỳnh Tương càng nhanh.
Tim Vân Phi Dương đập thình thịch. Nhưng nghĩ tới chư Thần đã vẫn lạc, ý nghĩ này của mình nhất định không cách nào thực hiện.
- Sân Sân!
Đột nhiên, Thần Thần từ trong ngực xông ra, trong con ngươi lóe ra cảnh giác.
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, ẩn thân chỗ tối, Linh Niệm bao phủ phía trước, phát hiện nhị trưởng lão Nhiễm gia từng truy sát chính mình từ đằng xa bay đến, sau đó ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Sao hắn lại trở về?
Nhị trưởng lão Nhiễm gia một đường đi tới, cuối cùng đứng ngoài Bách Thảo Dược Cốc, sau đó cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây, xác định không ai, lúc này mới đi vào.
Vân Phi Dương lẻn theo đuôi, thầm nghĩ:
- Lão nhân này bí mật như vậy, nhất định có điều quái lạ!
Hắn lặng yên không một tiếng động đi theo, ước chừng nửa canh giờ, thấy đối phương đứng trước một cự thạch, vung tay, không gian chung quanh mấy trượng nhất thời mơ hồ.
- Trận pháp?
Vân Phi Dương hoảng hốt.
Nhị trưởng lão Nhiễm gia lại nhìn chung quanh, sau đó dung nhập bên trong.
- Không nghĩ tới tại địa phương không đáng chú ý như vậy lại bố trí trận pháp
Vân Phi Dương ngồi ở một nơi bí mật gần đó, không có theo vào.
Xoát!
Đột nhiên, Nhị trưởng lão nhảy ra, cảnh giác quan sát bốn phía, xác định không ai, lại một lần dung nhập bên trong.
Lão nhân này rất cẩn thận.
- Thật sự ngu ngốc
Vân Phi Dương lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí đi qua, ngồi xổm bên cạnh trận pháp, phóng thích Linh Niệm bắt đầu câu thông, cũng nói:
- Trận pháp đẳng cấp không thấp, ít nhất phải đạt đến tam phẩm.
Trận pháp và vũ kỹ giống nhau, cũng chia nhất phẩm đến cửu phẩm, tam phẩm trận pháp khoảng chừng cấp bậc Vũ Sư. Mà trong cốc ẩn tàng trận pháp dạng này, không dùng não nghĩ cũng biết, bên trong khẳng định cất giấu gì đó.
Tam phẩm trận pháp mặc dù không tệ, nhưng cùng yêu nghiệt như Vân Phi Dương có Linh Niệm so ra còn kém rất lắm. Ước chừng lát nữa, Linh Niệm hắn dung nhập khu vực hạch tâm, thành công nắm giữ trận pháp, lúc này hắn thấy rõ hết thảy sự việc bên trong.
Trận pháp không lớn, chỉ có vài mét, miễn cưỡng dung nạp hai, ba người, Nhị trưởng lão Nhiễm gia chính đứng bên trong, trên mặt hưng phấn lẩm bẩm.
- Rốt cục thành thục.
Trong một khe nhỏ gần thạch đầu phía trước, có một gốc dược thảo, mọc ra hai lá, đỉnh đầu có Tử Hoa, trong hoa có tử sắc tiểu cầu, phát ra màu tím chói mắt.
- Đây là…
Vân Phi Dương thầm hô nói:
- Tử Dương Đan!
Tử Dương Thảo, nhị phẩm dược tài, lấy tử dương chân khí lúc mặt trời mọc uẩn dục mà thành.
Loài cỏ này rất phổ biến, nhưng mà trong một đám cỏ này ngẫu nhiên sinh ra Vương giả, gốc cây trước mắt kia, cũng là Tử Dương Thảo Vương giả, chẳng những thành thục, còn uẩn dục ra Tử Dương Đan!
Tử Dương Thảo kết xuất đan, ẩn chứa Tử Dương linh khí, sau khi phục dụng, có khả năng chuyển hóa Linh lực thành Tử Dương Linh lực.
Võ giả ngưng tụ ra Linh lực đa số là Linh lực phổ thông, có võ giả trời sinh đã có linh lực biến dị, hoặc lĩnh ngộ công pháp nào đó có thể biến dị Linh lực. Tỉ như, võ giả trời sinh có cảm ngộ với hỏa hệ thì Linh lực sẽ từ từ biến dị, trở thành Hỏa hệ Linh lực.
Nói điển hình.
Bên trong thân thể Lương Âm ngưng tụ Linh lực, cũng là Hỏa hệ. Hơn nữa, linh lực của nàng còn là trời sinh, thời điểm tu luyện Hỏa hệ vũ kỹ cùng Hỏa hệ tâm pháp, sẽ làm ít công to.
Tử Dương Linh lực cũng là một loại Linh lực biến dị. Bất quá, nó cũng không mang đến tính trợ giúp thực chất cho võ giả, tác dụng chủ yếu của nó chỉ dùng để uẩn dục Linh thảo.
Tử Khí Đông Lai, vạn vật sinh trưởng.
Đây chính là chỗ đặc thù của Tử Dương chi khí.
- Đồ tốt, có nó ta có thể hóa Linh lực thành Tử Dương chi khí, có loại Tử Dương chi khí này thôi phát dược vật sinh trưởng, sáng sớm mỗi ngày lấy Tử Dương chi khí uẩn dục bách thảo, có lẽ có thể tăng tốc ngưng tụ Tiên Lộ Quỳnh Tương!
Nghĩ tới đây, tâm Vân Phi Dương động không ngừng.
Tâm động thì muốn hành động!
Hắn lấy ra một cái hắc bào khoác lên người, cũng lấy miếng vải đen che mặt, vẻn vẹn lộ ra một đôi mắt, sau đó tiềm phục tại chỗ tối.
Vân Phi Dương không có ý định phá trận pháp, phá trận sẽ đả thảo kinh xà, hắn muốn núp trong bóng tối, chờ Nhiễm gia trưởng lão đi ra, xuất thủ đánh lén!
Trong trận pháp có Tử Dương Thảo Vương, nhị trưởng lão mấy tháng trước ngoài ý muốn phát hiện, hắn cũng không nói cho bất kỳ ai, nên lấy trận pháp phong tỏa.
Đoạn thời gian trước, chí bảo muốn xuất thế, gia tộc phái tới rất nhiều người, làm cho hắn lo lắng bí mật này bị phát hiện, bất quá cũng may, không ai phát hiện, cuối cùng vào hôm nay hắn mới có thời gian chạy đến, đồng thời lúc này Tử Dương Thảo Vương cuối cùng cũng đã thành thục.
- Tử Dương Đan này cực hiếm thấy, chắc có thể bán được giá tốt.
Nhị trưởng lão Nhiễm gia lấy Tử Dương Đan xuống, cả Tử Dương Thảo cũng rút ra, cười đi ra trận pháp.
Hô!
Nhưng mà trong nháy mắt này, bên phải hắn bay tới lực kình cuồng bạo, sắc mặt hắn đại biến, dưới tình thế cấp bách giơ chưởng nghênh đón.
Bành!
Vân Phi Dương xuất chiêu ta trảm, đánh vào trên nắm tay nhị trưởng lão, đối phương trong khoảnh khắc buông lỏng cảnh giác, khó có thể chống lại 20 ngàn cân lực bạo phát, lui lại mấy chục bước.
Ổn định thân hình, nhị trưởng lão trở nên âm trầm, nhìn hắc bào nhân trước mặt, quát:
- Ám toán đánh lén, đồ vô sỉ!
- Hừ.
Vân Phi Dương đè ép thanh âm thành già nua nói:
- Tiểu tử, dám động Tử Dương Đan của lão phu, có phải chán sống?
Thần sắc nhị trưởng lão khẽ giật mình.
Tuổi tác mình đã sáu mươi, con cháu đầy đàn, lại bị xưng tiểu tử, chẳng lẽ tuổi tác người này còn lớn hơn?
Điều này sao có thể.
Linh Niệm hắn bao phủ, muốn nhìn rõ khuôn mặt người áo đen, lại khó có thể nhìn thấy được, chấn kinh nghĩ thầm:
- Ta không có cách nào nhìn trộm chân dung hắn, cường độ Linh Niệm người này khẳng định trên ta!
Không sai.
Tu vi Vân Phi Dương nhìn như không ra sao cả, nhưng Linh Niệm hắn lại cực mạnh, không kém Vũ Sư đỉnh phong.
Nhị trưởng lão cẩn thận nói:
- Tử Dương Đan này của ngươi?
- Nói nhảm.
Vân Phi Dương quát lạnh.
- Nếu không phải như thế, lão phu làm thế nào có thể ở chỗ này chờ nửa tháng.
Tên này giả thành lão nhân, thật sự giống như đúc.
Nửa tháng?
Sắc mặt nhị trưởng lão đột nhiên biến đổi.
Người này ở trong cốc lâu như vậy, vậy mà ta hoàn toàn không biết, thậm chí hắn còn giấu diếm được Thái Thượng Trưởng Lão, tu vi chỉ sợ đã đạt tới Võ Tông!
Chờ chút?
Đột nhiên, nhị trưởng lão nhớ tới mấy ngày trước, người áo đen kia bị giết một cách thần bí, kinh hãi thầm nghĩ:
- Không phải hắn ra tay chứ!?