Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 227

Thanh âm già nua kết thúc, mọi người từ trong ảo giác tỉnh lại.

Tuy nhiên.

Vẻ mặt bọn họ đều dại ra, đôi mắt Lâm Nhược Hiên lóe ra khiếp sợ cùng khó tin!

Ngàn năm trước.

Đông Lăng Quận xuất hiện một cường giả.

Ba mươi năm ngắn ngủi đã đột phá Vũ Vương, lại qua ba mươi năm bước vào Vũ Hoàng, dùng câu “tiêu dao tái thần tiên” làm câu cửa miệng, vì vậy được thế nhân xưng Tiêu Dao Hoàng!

Tiêu Dao Hoàng là truyền kỳ Đông Lăng Quận.

Bời vì Vạn Thế Đại Lục từ lúc phân chia các quận, Đông Lăng Quận chưa từng sinh ra cường giả Vũ Hoàng, hắn là người đầu tiên cũng là duy nhất cho đến nay!

Hơn nữa.

Tiêu Dao Hoàng có năng lực cực cao đối với trận pháp, nghe đồn có thể bố trí đại trận thất phẩm.

Thất phẩm trận pháp cũng giống như Vũ Thánh.

Tu vi đạt tới Vũ Hoàng, bố trí thất phẩm trận, tuyệt đối là đệ nhất cường giả.

Tiêu Dao Hoàng hành tung luôn mơ hồ, sau khi thành tựu Vũ Hoàng đã triệt để biến mất khỏi Đông Lăng Quận, sống hay chết đến nay không rõ.

Lâm Nhược Hiên lắc đầu, nói:

- Cường giả như vậy, quả nhiên vẫn khó thoát khỏi năm tháng.

Ầm ầm!

Đột nhiên, khắp nơi chấn động.

Trận pháp bao phủ trăm dặm trở nên vô cùng rõ ràng, mặt đất trong trận pháp vỡ tan, bùn đất ầm ầm mở ra, một toà kiến trúc cổ xưa tựa như Măng trúc trồi lên.

Rất nhanh.

Một tòa kiến trúc cao đến mấy chục trượng đứng sừng sững trong trận pháp.

Vân Phi Dương gần tòa kiến trúc này nhất.

Khi hắn thấy tòa kiến trúc, không những không kinh hãi mà khóe miệng còn mỉm cười:

- Toà này cùng loại với kiến trúc cung điện, hẳn là lăng mộ Vũ Hoàng, còn về tại sao lại đột nhiên xuất hiện thì có lẽ có quan hệ với trận pháp.

Không sai.

Lăng mộ Vũ Hoàng xuất hiện bởi vì trận pháp.

Lưu quang xuất hiện chớp nhoáng, do trận pháp đã tính toán tốt, khi đến thời điểm thích hợp, đại mộ sẽ hiện ra trong mắt thế nhân.

Cái này chính là sau khi Tiêu Dao Hoàng ngã xuống, lưu lại cơ duyên cho thế nhân!

Ai.

Vân Phi Dương lắc đầu.

- Không nghĩ tới phàm nhân cũng sẽ chơi trò này.

Loại thiết lập thời gian để mộ địa của mình ‘nhảy’ ra này, ở Thần Giới nhìn mãi quen mắt, rất nhiều cường giả tự biết tuổi thọ gần hết đã sớm an bài hậu sự, kiến tạo lăng mộ.

Khi thế nhân dần quên đi hắn thì lăng mộ lại thình lình nhảy ra, vì cường giả chôn bên trong tạo cho thường nhân cảm giác tồn tại.

Muốn nói đến tạo cho người ta cảm giác tồn tại mạnh nhất, thì phải nói Tạo Hóa Thần!

Tên kia cứ mấy ngàn năm lại giả chết một lần, ném chí bảo mình sáng tạo vào một khoảng không trong lăng mộ, cứ cách một thời gian lại xuất hiện, gây nên một hồi tinh phong huyết vũ ở Thần giới.

Năm đó Vân Phi Dương không biết đã xâm nhập vào mộ địa thứ mấy của Tạo Hóa Thần, trải qua cửu tử nhất sinh, trổ hết tài năng, cuối cùng đạt được chí bảo.

Sau khi đạt được chí bảo.

Hắn không nói hai lời đã bay lên Cung điện của Hóa Thần Tạo, phẫn nộ dùng một quyền đánh Cung điện thành hai nửa, làm toàn bộ Thần Giới khiếp sợ.

Bời vì bên trong bảo rương để một cọng lông chân!

Không sai.

Là lông chân.

Một cọng lông không có bất kì tác dụng gì!

Thử nghĩ xem.

Vân Đại Tiện Thần vui mừng mở bảo rương, lấy ra một cọng lông chân thon dài, lúc ấy sẽ có biểu tình gì.

Bởi vì Tạo Hóa Thần luôn kiến tạo lăng mộ giả để trêu đùa mọi người, nên có một Thần Hào khác là Tạo Mộ Thần!

Tiện Thần.

Tạo Mộ Thần.

Hai cực phẩm kỳ hoa Thần Giới!

- Vân đại ca

Đột nhiên xuất hiện lăng mộ, Mục Oanh vô cùng ngạc nhiên.

Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, hỏi:

- Oanh Oanh, làm sao vậy?

- Cái này… Này…

Mục Oanh lắp bắp chỉ về hướng lăng mộ, nói:

- Sau khi kiến trúc xuất hiện, cảm giác triệu hoán mãnh liệt kia đã biến mất.

Vân Phi Dương cười nói:

- Hẳn là khi lăng mộ trồi lên, giữa các ngươi không còn ngăn cách.

- À.

Mục Oanh cảm thấy có đạo lý.

- Đi thôi.

Vân Phi Dương vỗ Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, bước về hướng trận pháp.

Bên cạnh trận pháp.

Vân Phi Dương cùng Mục Oanh từ lưng hổ nhảy xuống, đưa mắt nhìn thấy kiến trúc lăng mộ trong lưu quang rất lớn, giống như một tòa núi.

Loại kiến trúc này xây từ đá, phong cách cấu tạo cổ xưa, tràn ngập hơi thở hoang vắng.

Hai người giờ đứng tại cửa chính kiến trúc, có hai quang thú ngồi xổm trước cửa, phát ra hơi thở âm trầm, cửa chính được tạo thành từ hai phiến đá có điêu khắc hoa văn cổ quái, cao ba trượng, rộng ba trượng, ở giữa hiện ra một khe hở thật nhỏ.

Trên đỉnh khắc năm chữ cứng cáp mạnh mẽ ‘Lăng Mộ Tiêu Dao Hoàng’!

- Cũng rất khí phái.

Vân Phi Dương cất bước vào trong trận pháp lưu quang.

Thình thịch!

Đầu hắn va phải trận pháp, bị hung hăng bắn trở về, lấy tay che lấy trán nói:

- Không phải nói dính Hoàng giả chi khí thì có thể đi vào sao?!

Ong!

Đột nhiên lưu quang rung động rất nhỏ, âm thanh truyền đến:

- Hoàng mộ sẽ mở ra sau ba ngày, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện tiến vào.

Vân Phi Dương chửi ầm lên:

- Thật rãnh hơi.

Vũ Hoàng lăng mộ ra đời lại muốn ba ngày sau mới mở.

Vân Phi Dương biết lão đầu thiết lập như thế vì muốn hấp dẫn nhiều người chạy đến, để bọn họ cùng tiến vào lăng mộ, vì bảo vật tàn sát lẫn nhau.

Hừ.

Hắn cười lạnh một tiếng, đi đến mép trận pháp, nói:

- Vân Phi Dương ta sẽ không bị ngươi xem là khỉ mà đùa giỡn.

Nói rồi phóng linh niệm bao phủ trận pháp.

Với tính cách tên này đương nhiên sẽ không ngốc mà chờ ba ngày, hắn đang chuẩn bị phá vỡ trận pháp, dẫn Mục Oanh tiến vào trước một bước!

Hắn không quan tâm trong lăng mộ có bảo vật gì.

Quan tâm là.

Trong lăng mộ có lẽ sẽ có cơ hội thức tỉnh thần hồn của Mục Oanh, nếu không sẽ không triệu hoán nàng tới đây.

Cơ hội này không thể bị người khác đoạt đi hoặc phá mất, nhất định phải trong thời điểm trước khi võ giả Đông Lăng Quận chạy tới, tiến vào bên trong tìm kiếm.

Chỉ là.

Trận pháp to lớn bao phủ trăm dặm này hắn có thể phá vỡ sao?

Bành!

Linh Niệm vừa mới dung nhập vào trận pháp đã bị một lực rất mạnh bắn trở về, sắc mặt Vân Phi Dương tái nhợt lùi lại mấy bước.

Hắn nỗ lực nuốt máu tươi xuống cổ họng, ngưng trọng nói:

- Trận pháp thật mạnh!

Vô nghĩa.

Thiên địa biến dị, lại quy định được thời gian đột nhiên xuất hiện, Tiêu Dao Hoàng thiết lập loại tà dị này đã chứng minh trận pháp bao phủ lăng mộ có phẩm giai cực cao, có lẽ chính là tác phẩm dốc hết tâm huyết trước khi ngã xuống củah ắn!

Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, Linh Niệm có thể dung nhập vào mới lạ!

- Đáng giận!

Vân Phi Dương không tin tà, lần nữa phóng thích Linh Niệm.

Bành.

Phốc!

Hắn lần nữa hung hăng văng trở về, rốt cục áp chế không nổi, máu tươi phun ra.

- Vân đại ca.

Mục Oanh vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn.

Vân Phi Dương lau máu, nói:

- Huynh không sao.

Trận pháp không có cách nào mạnh mẽ đột phá.

Vân Phi Dương bất đắc dĩ ngồi tại mép lưu quang, ngoan ngoãn chờ nó mở ra, hắn cũng không dám cứng rắn nữa bởi vì làm không tốt sẽ bị phản chết.

Sau nửa canh giờ.

Lâm Nhược Hiên từ đằng xa bay đến.

Hắn nhìn thấy Vân Phi Dương cùng một cô gái còn nhanh hơn mình tới trước một bước, thần sắc hơi hơi hoảng hốt.

Bất quá.

Nhìn thấy Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đang ngồi dưới tán cây thì chợt hiểu ra.

- Nhạc phụ đại nhân.

Vân Phi Dương đứng lên, hưng phấn nói:

- Ngươi rốt cục đã tới.

Lâm Nhược Hiên im lặng.

Tiểu tử này gặp mặt liền kêu nhạc phụ, hắn thiếu chút nữa cho rằng nữ nhi thật sự đã gả cho đối phương.

Hắn khó hiểu nói:

- Ngươi sao không tiến vào?

Vân Phi Dương nghiêm trang khoác lác:

- Lăng mộ thực sự quỷ dị, tiểu tế không dám tiến vào nên ở đây chờ nhạc phụ đại nhân tới để tăng thêm lòng dũng cảm.

- Tránh ra!

Lâm Nhược Hiên hào khí vạn trượng quát một tiếng.

Xoát.

Vân Phi Dương kéo Mục Oanh tránh né.

Lâm Nhược Hiên vung tay áo, đi nhanh tới, vừa tiêu sái vừa khí thế, không hổ là bá chủ Đông Lăng Quận

Phù phù!

Hắn đụng vào bên trên lưu quang, bị hung hăng văng trở về, ngã sấp mặt.

- A ha ha ha.

Vân Phi Dương ôm bụng cười đến gập cả người, Mục Oanh cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment