Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 232

Thời điểm Lăng mộ mở ra, mọi người gần như mất đi tỉnh táo, quên hiệp thương đã từng định ra trước đó.

Bất quá, sau khi Lâm Nhược Hiên bạo phát Vũ Vương chi uy, đám người tỉnh táo lại.

- Lâm gia tiến trước! Ai cũng chớ làm loạn!

Trương Diệu Tổ quát, võ giả của các đại gia tộc bắt đầu ngăn lối vào, hiển nhiên muốn duy trì trật tự!

- Tiến vào nhanh!

- Đừng chậm trễ thời gian!

Mọi người kêu la.

Tuy tuân theo thương nghị đã định, nhưng mà lăng mộ Tiêu Dao Hoàng mở ra, cửa vào đang ở trước mắt, ai không muốn nhanh đi vào.

- Đi thôi!

Lâm Nhược Hiên quát.

Một trưởng lão mang theo hơn mười cường giả Lâm gia đi vào lăng mộ.

- Xoát!

Đột nhiên, một đạo lưu quang xanh trắng từ trong đám người lấp lóe, theo bên người cường giả Lâm gia lướt qua, trước một bước xông vào lăng mộ!

Dát.

Mọi người trợn tròn mắt.

- Là Vân Phi Dương!

- Mẹ, tên này đã vào trước!

- Xông vào!

Tràng diện vừa mới yên tĩnh, trong nháy mắt sôi trào, sắc mặt Trương Diệu Tổ càng khó coi, chợt hét lớn.

- Tiến!

- Xoát!

Bảy cường giả Vũ Tông Trương gia không tiếp tục duy trì trật tự, bỗng nhiên phóng tới cửa vào, Lâm gia cũng không cam chịu yếu thế, nhao nhao xông vào.

Các gia tộc khác t đã vận sức chờ động, sau khi xãy ra hỗn loạn liền chen tới.

Lăng mộ đại môn rất lớn, nhưng đột nhiên tràn vào không ít võ giả, lại cảm thấy chật hẹp hẳn đi, mấy gia tộc lớn nhất thời quấn cùng một chỗ.

- Lăn đi!

- Bành!

- Mẹ nó, người nào bớp mông ta!

- Ầm ầm!

Lối vào Lăng mộ nhất thời tràn nhập thuần linh lực.

Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, ôm Mục Oanh trước một bước xông vào lăng mộ, để hắn tuân theo hiệp thương, theo thứ tự tiến vào, tuyệt đối không có khả năng!

Trong lăng mộ có cơ hội để Mục Oanh giác tỉnh, dù bên trong là núi đao biển lửa, hay cửu tử nhất sinh, hắn phải đầu tiên xông vào.

Có người không tuân thủ hiệp thương.

Người khác càng ném hiệp thương sau đầu, ai cũng muốn xông vào trước, không muốn ở đằng sau người khác!

Cho nên.

Chỉ có đánh!

Lúc này, các đại gia tộc đánh nhau, máu tươi không ngừng phun, vang lên kêu thảm không ngừng, lối vào nhất thời hỗn loạn, Lâm Nhược Hiên đột nhiên phẫn nộ quát:

- Dừng tay cho ta!

Dát.

Mọi người nhao nhao dừng tay.

Bời vì, Lâm Nhược Hiên gầm lên giận dữ ẩn chứa ít nhất trăm trọng thuần linh lực, chấn động tâm thần bọn hắn.

- Người nào còn dám làm loạn, sẽ như tảng đá này!

Lâm Nhược Hiên mặt lạnh vung tay, cự thạch ngoài mười trượng vỡ nát, hóa thành bột mịn!

Mẹ ơi!

Mọi người lạnh run.

Khoảng cách xa như vậy, thạch đầu lớn như thế, đã bị chấn nát, lực lượng để bọn hắn phát khiếp.

Lâm Nhược Hiên uy hiếp đám người.

Mọi người cuối cùng tỉnh táo lại, bắt đầu dựa theo phân phối trước đó, theo thứ tự tiến vào.

Bất quá.

Mọi người đều đang hận Vân Phi Dương.

Tên này không tuân thủ quy định xông vào trước, khẳng định thu hoạch được rất nhiều chí bảo!

Lâm gia vào trước, Đông Lăng học phủ tiếp theo sau.

Bất quá, đến phiên Trương gia, Trương Diệu Tổ lại đứng trước cửa lối vào, âm thanh lạnh lùng nói:

- Chư vị, Vân Phi Dương không tuân thủ ước định, trước một bước tiến vào lăng mộ, đến lúc đó không cần khách khí, nên động thủ thì động thủ!

Thiên tài Trương Hằng nhà mình bị đánh phải vứt bỏ danh hiệu đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận, thiên tài chi chiến ba năm sau, lại có khả năng bị thay thế.

Trương gia chủ không còn cách nào khác, chỉ đành dùng hạ sách này!

Hắn chỉ giỏi ẩn tàng.

Từ đầu đến cuối không chú ý Vân Phi Dương, khiến người ta nghĩ lầm hắn lòng dạ rộng rãi, bất kể hiềm khích lúc trước.

Trên thực tế, Trương Diệu Tổ đã sớm tính toán một khi tiến vào lăng mộ, sẽ xử lý tiểu tử kia, nếu có điều kiện, lưu hắn vĩnh viễn lại bên trong, thì không còn gì tốt hơn!

Hiện tại.

Vân Phi Dương phá hư quy định, đã cho hắn sáng tạo ra một cơ hội!

Quả nhiên như vậy.

Gia chủ Nhiễm gia bị xúi giục, hắn lớn tiếng nói:

- Tiểu tử Vân Phi Dương này thực đáng giận, Nhiễm gia ta nếu như phát hiện hắn, tất sẽ không cho Đông Lăng học phủ mặt mũi!

- Mạc gia ta cũng vậy!

Gia chủ Mạc cũng phụ họa.

Trước kia trở ngại Lâm gia cùng học phủ, bọn họ có chỗ cố kỵ, bây giờ tiểu tử kia không tuân thủ ước định trước, đã cho bọn hắn cơ hội động thủ.

Sau khi tam đại gia tộc tỏ thái độ.

Thế lực có quan hệ liên minh cũng đồng ý.

- Vân Phi Dương xong rồi.

- Nhiều gia tộc liên hợp nhằm vào hắn, một khi bị phát hiện, sợ lành ít dữ nhiều.

Rất nhiều tán tu lắc đầu.

Vân Phi Dương cường hãn bọn họ biết, nhưng có mạnh hơn nữa cũng không thể chống lại nhiều gia tộc như vậy.

Trật tự được khống chế, không phát sinh tranh đấu, đám người rất nhanh đã tiến vào lăng mộ.

Sau nửa canh giờ.

Mấy ngàn võ giả đã đi vào không ít.

Bất quá.

Bi kịch là.

Có rất nhiều người vừa mới đạp chân vào lăng mộ, đã bị hung hăng ắn trở về, thanh âm già nua truyền đến:

- Võ giả bình thường không nhiễm Hoàng giả chi khí, không thể vào.

- A?

Võ giả bị bắn ngược về trợn mắt.

Lăng mộ xuất hiện bộc phát một cỗ sóng năng lượng chính là Hoàng giả chi khí, phạm vi mà nó tác động đến không nhiều chỉ có vài trăm dặm, võ giả nhiễm phải chỉ có khoảng ngàn người.

Cho nên.

Chí ít có hơn phân nửa võ giả bị cản tại bên ngoài, không cách nào tiến vào.

- Mẹ nó!

- Quá đáng giận!

Võ giả không tiến vào ủ rũ.

Nhưng vẫn có không ít không từ bỏ ý định xông vào, nhưng không ai thành công, tất cả bị hung hăng đánh trở về, trọng thương trên mặt đất.

Như thế mà nói.

Không ai dám xông vào, chỉ có thể ở bên ngoài dậm chân.

- Ông!

Đột nhiên, trận pháp biến mất, lần nữa xuất hiện bao phủ lăng mộ lại.

- Ầm ầm!

Mặt đất rung chuyển.

Cự đại lăng mộ bắt đầu lắc lư, sau đó dần dần chìm vào trong đất trước mắt mọi người.

Lật tung bùn đất, cây cối ngã quỵ xung quanh lần nữa đứng lên, hoàn cảnh bị phá hư khôi phục như lúc ban đầu, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.

Mọi người trợn mắt hốc mồm.

Lại nói Vân Phi Dương.

Khi hắn dẫm Mục Oanh cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ trước một bước xông vào lăng mộ, trước mắt hắn hiện ra một thông đạo đen nhánh.

Vù vù.

Trong đường hầm, truyền đến trận trận âm phong.

Mục Oanh áp sát vào trong ngực Vân Phi Dương, sợ hãi cực độ.

- Rống.

Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ phát ra tiếng gầm nhẹ, con ngươi cũng hiện ra lo lắng nhân tính hóa, tâm thần dâng lên một chút bất an.

- Đi.

Vân Phi Dương thúc giục nó.

Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ tuân mệnh, cõng hai người, cẩn thận từng li từng tí tiến bước.

Ước chừng một lát.

Bọn họ đi đến cuối thông đạo, bước vào trong một tòa thạch động cự đại hình tròn.

Trong động, có tám cửa đá lấp lóe quang mang, phân biệt thông tám hướng, mỗi cửa đá đều khắc một chữ, theo thứ tự là: Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Khôn, Càn, Đoà, Ly

Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:

- Ngũ Hành Bát Quái Trận?

Ngũ Hành Bát Quái hàm ẩn Ngũ Hành nguyên lý, là một loại trận pháp cao cấp, tám cửa bên trong chỉ có một cửa chính xác.

- Thiên ứng vũ, địa ứng bát quái.

Đại não Vân Phi Dương cấp tốc vận chuyển, bỗng nhiên ngưng trọng nói:

- Tốn môn, hẳn chính xác!

Nếu có cao nhân biết rõ Ngũ Hành Bát Quái, khẳng định sẽ nhịn không được cười lên, bời vì trong quẻ, t#ốn môn bế tắc không thông. Cho nên, đầu thông đạo này có lẽ cũng là tử lộ!

Nhưng.

Vân Phi Dương tư duy không giống thường nhân.

Lựa chọn Tốn môn nguyên nhân là lăng mộ kiến tạo tại phía Đông Nam Đông Lăng Quận, mà đối ứng hưỡng Đông Nam là Tốn môn.

Tiêu Dao Hoàng có lẽ không theo lẽ thường bài ra, có thể tại tử lộ chừa một con đường sống!

Lại nói.

Tám môn chọn một.

Tìm tới con đường chính xác, xác suất vốn cực thấp, suy nghĩ lung tung làm gì cho mệt, đi vào trước lại nói, nếu như sai thì bạo lực oanh mở, có cái gì mà phải suy nghĩ!

- Đi!

Vân Phi Dương không phải người do dự, lúc này mệnh lệnh Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ hướng cửa Tốn.

Bình Luận (0)
Comment