Trải qua Ngũ Hành Bát Quái Trận, trở về từ cõi chết ở mê cung, thật vất vả tiến vào nội điện thu hoạch được chí bảo đã từng tha thiết mơ ước, kết quả lại làm áo cưới cho hắn.
Điều này rất bi kịch!
Bi kịch nhất là Trương Diệu Tổ, đồ Trương gia thu hoạc được chẳng những bị lấy mà còn mất một bảo vật gia truyền!
Không còn cách nào khác.
Bọn hắn trúng độc kỳ quái, Linh Lực trong thân thể không cách nào ngưng tụ khiến bọn hắn tay trói gà không chặt chỉ có thể nhận thua.
Vân Phi Dương thu chí bảo vào nhẫn không gian, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía thạch quan.
Người khác cũng nhìn theo, âm thầm suy đoán bên trong rốt cuộc có đồ vật gì, phải chăng là chí bảo còn mạnh hơn thuẫn bài!
Không phải của mình thì trông mong làm gì!
Mọi người vứt bỏ suy nghĩ, bọn hắn thầm nguyền rủa trong thạch quan chỉ là một thi thể, cái gì cũng không có!
Ba.
Vân Phi Dương đi qua.
Tế ra Long Lân Tử Kim Đao.
Đoạn Kiếm đã vỡ rất nghiêm trọng, hiệu quả giảm bớt, chuôi tứ phẩm bảo đao này là vật thay thế tốt nhất.
Chiến Thần, Chiến Đấu Chi Thần.
Đao thương, kiếm kích, búa rìu, giáo đều tinh thông!
Một trăm bước.
Năm mươi bước.
Mười bước.
Vân Phi Dương cầm đao, cuối cùng đứng trước thạch quan!
Mọi người nén hô hấp, mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn, tuy trong lòng thầm nguyền rủa nhưng thật ra bọn hắn cũng rất chờ mong, trong thạch quan sẽ có cái gì.
Đối với đồ vật không biết thì dễ dàng khiến người ta hiếu kỳ.
- Vân đại ca…
Mục Oanh từ đường hầm đi ra, tay nhỏ gắt gao nắm góc áo, trong mắt hiện vẻ lo lắng.
Thạch quan này đã xuất hiện trong mộng hơn nửa năm, bây giờ tận mắt nhìn thấy khiến nàng có một loại cảm giác nói không nên lời, nàng lo lắng bên trong có gì đó thương tổn đến Vân đại ca.
- Đừng tới đây.
Vân Phi Dương ngăn cản Mục Oanh.
Hắn không xác định được an toàn, tuyệt sẽ không cho phép nữ nhân của mình tới gần.
Mục Oanh ngừng chân, lo lắng trên mặt càng đậm.
Rất nhiều võ giả lại sụp đổ, đại ca à nhanh mở ra đi, ngươi khiến mọi người hiếu kỳ muốn chết rồi!
Xoát!
Vân Phi Dương vung đao.
Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm thạch quan, hận không thể nhìn xem trong đó có gì.
Vật không biết trong thạch quan tràn ngập dụ hoặc!
Nhưng.
Vân Phi Dương vung đao lại không phải mở nắp quan tài, hắn chỉ duỗi thân vận động giống như làm nóng người!
Phù phù.
Mọi người ngã quỵ.
Lâm Nhược Hiên nếu như còn tu vi, khẳng định sẽ tiến lên vung một chưởng đập bay tên này, tự mình mở nắp quan tài.
Xoát!
Đột nhiên Vân Phi Dương nâng đao cắm vào khe hở trên nắp quan tài, tay trái cầm đao bỗng nhiên vung lên, quát:
- Mở cho ta!
Nắp quan tài bị lực lớn bạo phát đánh bay ra ngoài, rơi ầm ầm xuống mặt đất.
Một khắc này.
Cổ Chiến Trường im ắng không tiếng động.
Mọi người đều chăm chú vào thạch quan đã mở, đáng tiếc bởi vì ngồi xếp bằng và góc độ không hợp, họ không nhìn thấy bên trong có gì.
Vân Phi Dương cũng không thấy rõ bởi vì sau khi mở ra nắp quan tài, bản năng hắn đã tự lui lại năm, sáu bước, cảnh giác bố trí kết giới phòng ngự quanh người.
Két.
Đột nhiên âm thanh vỡ tan thanh thúy truyền đến.
- Hửm?
Vân Phi Dương cúi đầu xem xét thì thấy Long Lân Tử Kim Đao xuất hiện vết rách, bỗng nhiên vỡ nát chỉ còn lại chuôi đao.
Phốc!
Trương Diệu Tổ thấy thế, phun ra một ngụm máu.
Long Lân Tử Kim Đao là bảo đao tổ truyền của Trương gia, Trương gia tiền bối từng cảnh cáo hậu nhân, đao này còn Trương gia còn, đao này vong Trương gia vong!
- Chỉ mở nắp quan tài đã nát?
- Thật đáng sợ!
Mọi người chấn kinh.
Phải biết bảo đao Trương gia này là tứ phẩm!
- Chất liệu thạch quan không tầm thường.
Vân Phi Dương ném chuôi đao ra, nhìn về phía nắp quan tài rơi bên cạnh, tiện tay vung lên thu nó vào nhẫn không gian.
Đoạn Kiếm hư hao không sai biệt lắm, hắn hiện tại thiếu vũ khí cầm tay, nếu như có thể lấy nắp quan tài này làm nguyên liệu chính, dung hợp với khối Hàn Thạch, nhất định sẽ chế tạo ra một thanh vũ khí lợi hại, không gì phá được!
Thạch quan sau khi mở nắp cũng không phát sinh chuyện quỷ dị gì.
Vân Phi Dương dừng lại một chút rồi từng bước một đi qua, hắn làm gì cũng thu hút ánh mắt của đám người.
Lâm Nhược Hiên muốn đứng lên, kết quả được một chút xíu đã suy yếu ngồi xuống.
Đây là tra tấn!
Ba.
Vân Phi Dương đứng trước thạch quan, đưa mắt nhìn qua.
Mọi người đều chú ý tới hắn, muốn xem trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt gì!
Có! Có!
Ánh mắt Vân Phi Dương dừng trong thạch quan, cả người đứng tại chỗ, sắc mặt dại ra giống như thấy sự việc bất thường.
- Là cái gì!
Lâm Nhược Hiên vội vàng hỏi.
Đây cũng là điều rất nhiều người muốn biết, trong lòng bọn họ hiện giờ tựa như ngàn vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy muốn chết!
Vân Phi Dương không nói.
Con mắt hắn lóe ra vẻ không thể tin được, sau đó quay người nhìn về phía Mục Oanh!
- Vân đại ca…
Sắc mặt Mục Oanh cũng trở nên tái nhợt.
Sau khi nắp quan tài mở ra, tim nàng đập kịch liệt, triệu hoán mãnh liệt thúc đẩy thân thể nàng đi qua.
Vân đại ca không cho đi qua nên nàng nén xúc động này xuống.
- Oanh Oanh…
Vân Phi Dương nhẹ giọng la lên:
- Tới đây.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Mục Oanh từng bước đi tới, dù cự ly rất ngắn nhưng lại có cảm giác vô cùng khó khăn.
Nàng càng tới gần thì cảm giác triệu hoán càng mãnh liệt, trái tim đập mạnh, hô hấp dần gấp rút.
Bên trong là cái gì?
Vì cái gì mà trái tim ta thật đau, giống như muốn khóc.
Mục Oanh hoảng hốt đi tới.
Vân Phi Dương bắt lấy tay nàng, chân thành nói:
- Đừng hoảng hốt, bình tĩnh đối mặt.
- Ừm.
Mục Oanh hít sâu một hơi, nhìn vào thạch quan, sau một khắc lại như bị sét đánh, cả người chết lặng ngay tại chỗ.
A a!
Mọi người nhanh chóng sụp đổ!
Trong thạch quan đến cùng có cái gì mà lại khiến hai người các ngươi biểu lộ như thế.
- Vân đại ca…
Đột nhiên Mục Oanh che lại miệng, rơi lệ không thôi.
Vân Phi Dương xấu hổ đứng đó không biết phải nói gì cho tốt.
Trong thạch quan có một thi thể đang nằm.
Không phải Tiêu Dao Hoàng!
Là một nữ nhân, da thịt không hề bị hư thối, hoàn chỉnh và sinh động như thật, giống như đang ngủ say.
Nàng mặc đồ cưới đỏ tươi, trang điểm tao nhã, đầu đội mũ phượng, cánh môi anh đào tô đỏ thẫm, nhìn qua đẹp vô cùng.
Nếu như chỉ là một nữ thi hoàn chỉnh, Vân Phi Dương tuyệt sẽ không giật mình như thế, điều hắn khó có thể tin là tướng mạo nữ nhân này tương tự Mục Oanh!
Hoặc nói.
So với Mục Oanh càng rung động lòng người hơn, tuổi chừng hai lăm hai sáu.
Nữ nhân này và Mục Oanh có quan hệ như thế nào?
Vân Phi Dương dại ra.
Toà lăng mộ này nhìn rất cổ xưa, còn là lăng mộ Tiêu Dao Hoàng, bên trong quan tài sao lại có một nữ nhân giống như Mục Oanh?
Dù cho là Thần Giới Chiến Thần cũng không thể hiểu được.
Hoặc nói.
Nữ nhân này là tiền bối của Mục Oanh, Tiêu Dao Hoàng là tổ tiên của Mục Oanh?
Hưu!
Đột nhiên đôi mắt nữ nhân ngủ say mở ra, lóe ra hai đạo sáng hồng, Mục Oanh đang khóc thút thít cả người liền đờ đẫn, dường như linh hồn nhỏ bé đang xuất ra hướng về phía thạch quan.
- Oanh Oanh!
Vân Phi Dương sợ hãi duỗi tay ra cản lại!