Không đến nửa ngày toàn diệt Mãnh Hổ Trại, cư dân Ngũ Tân Trấn khó có thể tin nổi.
Mà khi bọn bọ biết, Bách Phu Trưởng dẫn đội kia thế mà là đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận, trong lòng chấn kinh thật sâu.
Đánh bại Trương gia Trương Hằng.
Lấy 5-0 quét ngang thiên tài Thiên Vũ học phủ.
Lấy sức một mình, khuất nhục bốn thiên tài Thanh Loan.
Dù một việc nào cũng đều có tính chấn động.
Cho đến khi Vân Phi Dương mang theo binh lính rời đi, biến mất tại trên đường, Vũ Sư cùng bách tính vẫn đưa mắt dõi theo.
Lúc còn sống, có thể tận mắt thấy siêu cấp thiên tài dạng này, thật có giá trị!
Vân Phi Dương lấy tư thế quét ngang giải quyết Mãnh Hổ Trại, không chỉ rung động Ngũ Tân Trấn, còn rung động Lâm Nhược Hiên.
Hắn nhìn thủ cấp Nộ Thiên Hổ, nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn.
Tướng Quân trong quân doanh, cũng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Từ khi xuất phát đến khi trở về chưa được ngày, dựa theo cước trình, chắc đang đi đường mới đúng, sao giờ đã mang thủ cấp đầu mục bọn cướp về rồi?
Quá nhanh.
Nhanh đến không ngờ, mọi người nằm mơ đều không nghĩ tới!
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa rồi.
- Rất tốt, rất tốt!
Lâm Nhược Hiên mừng lớn nói:
- Đây là một đại công, nhất định phải khao thưởng!
Trụ sở Cửu đoàn tân binh doanh.
Đám người Diệp Nam Tu từng tên phấn khởi không thôi. Bởi vì, bọn họ đã được thay một bộ khải giáp có phòng ngự lực tốt hơn, cầm trong tay vũ khí mạnh hơn phổ thông trường thương rất nhiều.
Khóe môi Vân Phi Dương nhếch lên vẻ mỉm cười, nhóm trang bị này tuy còn không đạt đến nhất phẩm, nhưng đề cao không ít lực chiến đấu.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Diệt phỉ, chỉ là một sự rèn luyện, chân chính khảo nghiệm vẫn còn trên chiến trường.
- Ta biết.
Vân Phi Dương lên tiếng.
- Chờ xem, ta sẽ xây dựng quân đoàn này thành một Thiết Huyết Đoàn đánh đâu thắng đó.
- Thiết Huyết Đoàn?
Lâm Chỉ Khê nỉ non.
- Cái tên này không tệ, có thể dùng làm phiên hiệu Cửu đoàn chúng ta.
"A?"
Vân Phi Dương có chút mộng, nói:
- Ta chỉ thuận miệng nói thôi, nếu như muốn đặt phiên hiệu, thì phải gọi Phấn Khởi Đoàn, Vân Soái đoàn, hay Đại Soái đẹp trai nhất vũ trụ Đoàn, đại loại như thế mới hợp.
Lâm Chỉ Khê lườm hắn một cái, nói:
- Vô Sỉ đoàn cũng không tệ.
Mỗi một đoàn trong Đông Lăng Quận đều có phiên hiệu độc lập.
Cái gọi Cửu đoàn tân binh doanh, chỉ là phiên hiệu tạm thời, sau khi bọn hắn nhập ngũ đến thời gian nhất định, thu hoạch được quân công, có thể hướng thượng cấp xin phiên hiệu độc lập.
Lâm Chỉ Khê cảm thấy cái tên Thiết Huyết Đoàn không tệ, cho nên báo cái tên này cho phụ thân.
Vân Phi Dương từng ngưu bức qua muốn xây dựng Cửu đoàn thành đội quân tiên phong, cho nên Lâm Nhược Hiên lại thêm hai chữ tiên phong phía sau.
Kết quả là.
Cửu đoàn Tân Binh Doanh, chính thức đổi tên thành —— Thiết huyết đội tiên phong!
- Quá trâu a!
- Tân binh đoàn mới thành lập một tháng đã được thành chủ ban cho phiên hiệu!
Những đoàn khác sau khi nhận được tin tức, từng người hâm mộ không thôi.
Có phiên hiệu độc lập, đại biểu vinh diệu cũng đại biểu thực lực!
Nhưng.
Để bọn hắn càng hâm mộ là, sau khi có phiên hiệu, còn được thưởng kèm 100 con chiến mã!
- Trang bị cùng chiến mã đều được phân phối, Thiết Huyết đội tiên phong muốn lên trời rồi!
- Binh đoàn chúng ta khi nào mới có thể giả bộ được phiên hiệu như vậy đây.
Tất cả mọi người hâm mộ muốn chết.
Cái gọi là đội tiên phong.
Có nghĩa là đội quân đi trước khi hành quân hoặc lúc tác chiến. Như vậy tự nhiên thiếu không chiến mã.
Nhìn thấy từng chiến mã tráng kiện bên trong chuồng ngựa, Vân Phi Dương ôm quyền, nói:
- Trang bị có, chiến mã cũng có, thời điểm phải nghiêm túc rồi.
Tên này nhập ngũ cũng không phải tới chơi.
Mục đích của hắn chính là không ngừng trèo lên trên, cuối cùng trở thành Tướng quân tiếp quản Thiết Cốt Thành.
Bây giờ.
Thiên Vũ Thành tuy án binh bất động, nhưng vẫn sẽ làm một ít chuyện, thời gian cấp bách, mình nhất phải gấp rút huấn luyện, tranh thủ thu hoạch quân công.
Sau đó.
Vân Phi Dương bắt đầu bố trí kế hoạch huấn luyện càng thêm kinh khủng, phải trong thời gian ngắn nhất huấn luyện Thiết Huyết Đoàn thành một đội quân tinh duệ.
Ít nhất phải xứng đáng với hai chữ Tiên Phong này.
Đương nhiên.
Không thể quá dựa vào Trọng lực Tụ Linh Trận.
Bởi vì khi mọi người dần dần thích ứng được trọng lực, gia tăng tu vi sẽ ngày càng chậm.
Vấn đề xuất hiện.
Như thế nào mới có thể nhanh chóng xây dựng một quân đoàn tinh duệ?
Vân Phi Dương để mọi người huấn luyện như thường ngày, binh lính rèn luyện trong Trọng lực Tụ Linh Trận, còn hắn trở lại Đông Lăng học phủ, tiến về Y Đường.
- Cái gì? Tiên Lộ Quỳnh Tương!?
Liễu Nhu đứng lên, con ngươi lấp lóe vẻ chấn kinh.
- Xuỵt!
Vân Phi Dương vội vàng nói:
- Sư tỷ, ta đi tiêu diệt tặc khấu mới thu hoạch được một chút, cẩn thận để người ta nghe được.
Lừa gạt, trực tiếp lừa gạt.
Liễu Nhu che miệng ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Sư đệ, ngươi không gạt ta?
- Nào dám chứ.
- Mau mau, để sư tỷ nhìn xem!
- Ở chỗ này luôn sao?
- Đúng đúng!
Liễu Nhu vỗ vỗ trán.
- Đi phòng luyện đan.
Hai người tới phòng luyện đan.
Liễu Nhu đóng kỹ cửa lại, không kịp chờ đợi nói:
- Sư đệ, nhanh lấy ra để ta xem một chút.
- Tốt thôi.
Nhìn nàng kích động như vậy, Vân Phi Dương cẩn thận từng li từng tí lấy ra một chiếc lọ.
Liễu Nhu đoạt vào tay, nhẹ nhàng mở ra nắp bình, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, nói:
- Đây chính là Tiên Lộ Quỳnh Tương chỉ có Dược Thần mới có thể luyện hóa à?
Nàng biết rõ lịch sử thần giới, đã từng nghe nói qua chí bảo này trân quý thế nào, nhưng chưa thấy bao giờ.
- Ta biết thì còn đến hỏi tỷ làm gì?
- Cũng đúng.
Liễu Nhu nâng cằm nói:
- Nghe đồn, Tiên Lộ Quỳnh Tương có thể đề cao tu vi, nếu như lấy nó làm tài liệu chính, nghiên cứu ra đan dược đề thăng cảnh giới, nhất định không có tác dụng phụ.
- Không phải chứ?
Vân Phi Dương giả bộ giật mình, tâm lý cũng rất hưng phấn.
Trong khoảng thời gian này, hắn dần nghĩ thông suốt, mặc dù bố trí ra Thiên Địa Duy Ngã Trận, lấy Tiên Lộ Quỳnh Tương xây dựng Thập nhị tinh Thành cũng không quá hiện thực.
Làm sao bây giờ?
Vân Phi Dương nghĩ đến đan thuốc đề thăng đẳng cấp kia của Quỷ Các.
Người ta đã có thể sáng tạo ra, mình tại sao không thể. Huống hồ, hắn còn nắm giữ Tiên Lộ Quỳnh Tương, chí bảo trực tiếp tăng cao tu vi dạng này.
Cho nên hắn tìm Liễu Nhu.
Lấy Tiên Lộ Quỳnh Tương ra cho nàng xem, tự nhiên hi vọng sư tỷ si mê đan dược của mình có thể luyện chế ra đan dược đề thăng tu vi.
Quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Liễu Nhu vừa thấy đã nghĩ đến việc dựa vào thứ này để nghiên cứu đan dược thăng cấp sẽ không có tác dụng phụ nào.
- Sư đệ!
Liễu Nhu chân thành nói:
- Không nói gạt ngươi, trong tay của ta có một đan phương niên đại rất lâu, khổ vì không có cao phẩm dược tài nên thủy chung không dám lấy ra luyện chế.
- Ồ?
Vân Phi Dương nói:
- Cho ta xem một chút.
- Được.
Liễu Nhu đi đến giá sách, lấy ra một bản cổ tịch, sau khi nàng lật ra thì cho người ta cảm giác tan thương.
Vân Phi Dương đi tới nhìn một chút, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Bởi vì, đan phương này dùng Thần Văn mà viết, hiển nhiên là đan phương đến từ Thần Giới!
Hắn càng khiếp sợ là.
Nửa đoạn sau còn viết những văn tự phàm nhân xinh đẹp, tựa như chú giải.
- Ai.
Liễu Nhu cau mày nói:
- Sư tỷ quá đần, dùng trọn vẹn ba năm mới phiên dịch được một chút xíu những Thần Văn này.
Vân Phi Dương giả bộ mờ mịt, tâm lý lại trực tiếp sụp đổ.
Thần Văn đến từ Thần Giới ẩn chứa Thần lực, trong hiểu biết của hắn, phàm nhân tuyệt đối không thể hiểu thấu, mà người sư tỷ này lại có thể làm được, phiên dịch ra được một chút, mà nội dung gần như không sai biệt lắm!
Chẳng lẽ, đây chính là trí tuệ nhân loại?
Thật đáng sợ!