Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 311

Kỵ binh thúc ngựa đến, như ý thức được trên cổng thành có cung tiễn thủ, nhao nhao giơ thuẫn bài.

Lâm Chỉ Khê bỗng nhiên nhớ đến thời điểm diễn luyện trên bàn cát, Vân Phi Dương cũng mệnh kỵ binh lấy phương thức này, ngăn mưa tên của cung tiễn thủ, cuối cùng dẫn chính mình thua cuộc.

- Tới đi, tới đi.

Vân Phi Dương liếm liếm đầu lưỡi, ánh mắt lấp lóe ánh sáng.

Hắn đã thật lâu không có thể nghiệm qua cảm giác hưng phấn chỉ có trên chiến trường mới có thể hưởng thụ được.

- Đạp đạp.

Kỵ binh địch quân lao vụt đến.

Rất nhanh, chiến mã xông lên nhanh nhất, một chân bước vào Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, kỵ binh kia chỉ cảm thấy trước mắt lóe ra ánh sáng chướng mắt.

Bành

Tiếng nổ vang lên vang vọng.

Lực trùng kích cự đại nổ bay mấy chục tên kỵ binh bốn phía, mưa máu bạo phát, mảnh vỡ bay loạn!

Đây chỉ mới bắt đầu.

Bời vì vẻn vẹn chỉ qua một lượt hô hấp, lại có kỵ binh bước vào trận.

Bành!

Bành bành!

Hơn mười đại trận bị phát động, chiến trường ngoài cửa thành không ngừng lấp lóe ánh sáng.

Trong khoảnh khắc, gần 500 kỵ binh bị tạc chết, đội ngủ phía sau bị tác động ngã ngựa, máu tươi dung nhập bùn đất, mảnh vỡ cùng ngũ tạng lục phủ tản mát bốn phía, tràng diện mười phần khủng bố, nhìn rất buồn nôn.

Đây chính là chiến trường.

Tê!

Tiếp tục nổ tung quấy nhiễu chiến mã, chúng nó ngẩng mình phát ra tiếng tê minh, hoảng hốt chạy loạn.

Càng loạn, càng phát động nổ tung trận.

Cứ như thế, số lớn kỵ binh vẫn lạc, phương trận kỵ binh phía sau bị nhiễu loạn, thậm chí, cả người lẫn ngựa đụng vào nhau.

Trên cổng thành.

Mọi người phấn khởi không thôi.

Nổ tung trận sau khi bị phát động, quấy nhiễu chiến mã, phía dưới đã loạn thành một đoàn cháo, kỵ binh bị ngăn trở, bộ binh đằng sau đuổi theo, khẳng định cũng vô pháp xông lên.

- Bắn tên!

Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương ra lệnh.

Cung tiễn thủ vận sức chờ phát động nãy giờ nhao nhao thả ra dây cung, vô số mũi tên đi qua trận pháp hình thành mưa tên, ùn ùn vọt tới kỵ binh địch quân.

Chiến mã chấn kinh, rất nhiều người phải hai tay cầm dây cương, không có thời gian cầm thuẫn, cuối cùng bị ám sát.

Phốc!

Phốc!

Vòng mưa tên thứ nhất bắn xuống, ngàn kỵ binh và chiến mã hao tổn.

Nhưng.

Ngay sau đó, đợt mưa tên thứ hai bay tới.

Bất quá, lần này có không ít kỵ binh giơ lên thuẫn bài, chỉ tổn thất thêm mấy trăm người.

Xoát!

Vòng mưa tên thứ ba theo sát phía sau.

Thi thể chiến mã và kỵ binh phủ kín đường thông hướng nội thành, sau đó kỵ binh mới có thể ổn định tọa kỵ rút lui ra phía sau, chống cự vòng mưa tên thứ ba.

Rất nhanh, bọn họ rút lui đến vị trí bộ binh.

Đinh đinh

Bộ binh giơ thuẫn bài đón đỡ mưa tên, ở giữa kẽ hở thuẫn bài có cung tiễn thủ bắt đầu xạ kích lên lại trên tường thành.

Nhưng tiễn bọn hắn bắn ra đều bị kết giới cản!

Địch quân thấy rõ ràng, khi tiễn bay lên đến độ cao nhất định thì bị bắn trở về.

Tình huống như thế nào đây?

Binh lính địch nhân dù có kinh nghiệm tác chiến phong phú cũng trực tiếp ngơ ngác.

Bành

Đột nhiên, cửa thành truyền đến tiếng vang, mọi người đưa mắt nhìn lại liền thấy Vân Phi Dương đã nhãy xuống đất, chầm chậm nâng người lên, trường thương nơi tay, trong con ngươi lóe ra sát lục chi quang.

Trên cổng thành, Lương Âm cùng mấy người Diệp Nam Tu cũng muốn nhảy xuống.

- Đừng xuống!

Vân Phi Dương quát lớn.

Thân là người bố trí Tụ Quang Phòng Ngự Trận, hắn có thể tự do ra vào, người khác một khi đi ra, muốn đi vào thì phải cần dùng Linh Niệm câu thông rất phiền phức.

Bọn người Lương Âm chuẩn bị nhảy đi xuống dừng chân.

Bọn họ chỉ có thể đứng phía trên trơ mắt nhìn một người Vân Phi Dương đối mặt địch quân.

Lại nói.

Hình ảnh một người đứng trước cửa thành thi thể trải rộng, đối mặt mấy vạn địch quân thực sự quá rung động.

- Lên!

Bộ binh nâng khiên mở đường phía trước.

Phía sau Cung Binh rút lui, thương binh tiến vào, mấy trăm đầu thương thoát ra, dưới ánh sáng của thái dương lấp lóe hào quang óng ánh.

- Hoành Tảo Thiên Quân!

Vân Phi Dương lăng không bay lên, trường thương vung ra, thuần linh lực cuồng bạo hóa thành lưu quang bắn tới.

Bành bành!

Mấy chục binh lính cầm thuẫn bị quét bay ra ngoài.

- Thương Xuất Như Long!

Vân Phi Dương bay tới, trường thương lại đâm ra, vài binh sĩ bị đâm xuyên cùng một chỗ.

- Giết!

Nhưng vào lúc này, mấy chục địch quân từ bên cạnh vung thương đến.

Vân Phi Dương rút trường thương ra rồi bỗng nhiên vung tới, địch quân đột kích không khỏi bị quét bay ra ngoài.

Ầm ầm!

Bành bành!

Máu tươi cùng mảnh vỡ bay loạn, mùi máu gay mũi bao phủ không trung.

Trong thời gian ngắn, binh lính chết dưới thương Vân Phi Dương đã có khoảng trăm người, Bạch Bào chiến giáp của hắn bị nhuộm đỏ, cả người đứng trước cửa thành, như hóa thân thành sát thần khủng bố.

Vạn năm trước, tu vi hắn đạt tới Thần Quân gần Thứ Thần Chủ, đối mặt 100 ngàn Ma Quân khủng bố tàn nhẫn.

Bây giờ, tu vi hắn chỉ có Vũ Tông, đối mặt mấy vạn binh lính Phàm Giới.

Địch nhân khác biệt nhưng hoàn cảnh tương tự!

Binh lính ba quận tựa hồ bị chấn nhiếp, ánh mắt lấp lóe vẻ e ngại, không tự chủ được lui về phía sau.

Vù vù!

Đột nhiên, phía sau thân thể truyền đến kình khí cường đại.

- Bạo Quang Trảm!

Một cao thủ bên quân địch cực tốc lao đến, song chưởng hợp lại, lần nữa mở ra, lưu quang linh lực nổ bắn tới.

- Nhan Tướng Quân!

Binh lính địch quân nhao nhao phấn khởi.

Lần này tiến công Thiết Cốt Thành rất nhiều cao thủ Vũ Tông theo đội đến, Nhan Tướng Quân này cũng là một trong số đó.

Có hắn xuất chiến, gia hỏa đáng sợ thủ cửa thành kia chắc chắn phải bị giết!

- Hô.

Lưu quang Linh lực cực tốc lao đến, cuốn lên thi thể bốn phía, Vân Phi Dương nhíu mày, một bước phóng ra, trường thương đâm tới.

Bành

Lưu quang do thuần linh lực ngưng tụ bị vỡ nát, mà trường thương lại không dừng lại, vẫn hóa thành một vòng lưu quang đâm đến đối phương.

Sắc mặt Vũ Tông địch nhân đại biến, lúc này trước người hình thành kết giới phòng ngự.

Phanh.

Trường thương đánh vào kết giới, cũng không phá vỡ được nó.

- Chết đi cho ta!

Đột nhiên, Vân Phi Dương bay tới, thuần linh lực bàng bạc bạo phát, một chưởng vỗ trên chuôi thương.

Răng rắc!

Kết giới Vũ Tông đối phương bố trí trong nháy mắt vỡ vụn, đầu thương trong cùng một lúc đâm xuyên trái tim hắn.

Phốc!

Vân Phi Dương rút trường thương về, giẫm hư không lui lại tại chỗ, lần nữa đứng trước cửa thành.

Khi hắn rơi xuống, thi thể tên kia cũng ngã xuống. Quả nhiên, khí thế hung hăng tiến đến, thì chết vô cùng nhanh.

Càng bi kịch là, người này từ lúc xuất hiện đến lúc tử vong, cũng chỉ hô lên tên vũ kỹ.

- Nhan Tướng Quân!

Binh lính bên địch nhân lộ ra thần sắc hãi nhiên.

Bọn hắn vốn dĩ cho rằng Vũ Tông bên mình xuất thủ thì gia hỏa trước cửa thành hẳn phải chết không nghi ngờ, ai biết được rằng cường giả bên mình lại bị đối phương tuỳ tiện giết chết!

Trên cổng thành, bọn người Lâm Chỉ Khê tương đối bình tĩnh.

Dưới cái nhìn của bọn họ, tu vi tên Vũ Tông kia chỉ là sơ kỳ, chạy tới nhanh như vậy chỉ để chịu chết.

Ô!

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng kèn.

Binh lính địch quân đang kinh hồn bạt vía nghe được kèn lệnh rút lui, trong lòng mừng rỡ rất nhanh lui về phía sau, hận không thể lập tức bay ra ngoài, rời xa tôn sát thần đáng sợ này.

Vân Phi Dương chém giết cao thủ Vũ Tông, khiến cho địch quân dừng tiến công.

Bình Luận (0)
Comment