Diễn võ trường.
Vân Phi Dương đứng đó.
Đối diện hắn, hai mắt Lăng Sa La phun lửa nhìn hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người, tin chắc Vân Phi Dương đã chết một vạn lần!
Cô bé này đi Y Đường, cũng tìm Liễu Nhu, cuối cùng nghiệm chứng, mình vẫn còn tấm thân xử nữ.
Một khắc này.
Cả người Lăng Sa La phát mộng.
Phải biết.
Nàng vẫn cho rằng mình bị Vân Phi Dương làm bẩn, một mực thống khổ tuân theo lời thề của Vu tộc.
Đã từng có rất nhiều lần muốn tự sát!
Bây giờ biết được chân tướng, biết được mình bị tên đồ vô sỉ kia lừa gạt thật lâu, trong lòng Lăng Sa La phẫn nộ có thể nghĩ!
Còn về nghiệm thế nào chứng, cái này không tiện ngoại truyền, hí hí.
- Làm sao?
- Cô bé kia và Vân Phi Dương có thù?
Rất nhiều học sinh không hiểu chuyện gì đứng bốn phía nhỏ giọng nghị luận.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
- Có chuyện gì, chúng ta về nhà từ từ nói, ở chỗ này sẽ chỉ làm người ta chế giễu.
Mọi người nhao nhao thụ thương.
Chẳng lẽ, cô gái xinh đẹp này cũng có quan hệ với hắn?
Có để cho chúng ta, đám FA lâu năm này sống nữa không a!
- Vân Phi Dương!
Lăng Sa La cắn răng, hận hận quát.
- Ta Lăng Sa La hôm nay đối với Vu Thần phát thệ, lúc còn sống, chắc chắn…
"Xoát."
Vân Phi Dương xuất hiện, đưa tay che miệng nàng, ngăn nàng phát ra lờithề độc.
"Ngô ngô "
Lăng Sa La nói không ra lời.
- Ta biết, chắc chắn gả cho ta mà.
Vân Phi Dương cười nói:
- Lời này đã nói bao nhiêu lần rồi, ngay trước mặt nhiều người như vậy, thật không có chút nào rụt rè cả.
Nói rồi ôm nàng rời khỏi diễn võ trường.
Tên nam sinh tại hiện trường, nội tâm đau nhói, gia hỏa này thật muốn ngược bọn hắn thương tích đầy mình mới bằng lòng bỏ qua a!
Tây Uyển Cư.
Vân Phi Dương đi vào, buông Lăng Sa La xuống, chân thành nói:
- Nữ nhân ngốc, tùy tiện có thể thề độc à, vạn nhất trở thành sự thật làm sao bây giờ?
Lăng Sa La lui lại mấy bước, nhìn hắn chằm chằm.
Vân Phi Dương lắc đầu, nhấc tay chỉ hướng ngoài cửa, nói:
- Cô bây giờ có thể tùy thời rời đi, ta sẽ không ngăn cản.
Lăng Sa La nổi giận đùng đùng quay người rời đi.
- Chậm đã!
Vân Phi Dương gọi nàng lại, nói:
- Khi cô đi ra Tây Uyển Cư, chúng ta sẽ là địch nhân.
Lăng Sa La khẽ giật mình, lại nắm quyền nói:
- Vân Phi Dương, Lăng Sa La ta độc không chết ngươi, ta nhận thua! Nhưng khuyên ngươi một câu, đời này tốt nhất đừng nhập Nam Cương!
Nói xong, nàng rời khỏi Tây Uyển Cư.
"Xoát!"
Lăng Sa La vừa đi ra, Vân Phi Dương đã xuất hiện trước mặt kéo nàng lại, nói:
- Ta đã thả cô một lần, hiện tại lại bị ta bắt.
- Ngươi…
Lăng Sa La tức sắp nổ phổi.
Mới vừa rồi còn nói có thể tùy thời rời đi, sẽ không ngăn mình!
Cô bé này vẫn quá đơn thuần, lời nói của gia hỏa vô liêm sỉ có thể nghe theo sao?
Vân Phi Dương cười nói:
- Gia hương cô ở tại Nam Cương à, muốn trở về tinh tu độc thuật?
Lăng Sa La trầm mặc.
Bởi vì tên này nói đúng.
Vân Phi Dương dán bên tai nàng, thấp giọng nói:
- Đi theo ta đến Thiết Cốt Thành đi, ta sẽ đích thân truyền thụ độc thuật cho cô, để cô có cơ hội độc chết ta.
Lăng Sa La khẽ giật mình.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng độc thuật của tên này lợi hại hơn mình.
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Ta cũng có thể để cô nhanh chóng tăng cao tu vi, nếu như độc không ngã ta, còn có thể dùng vũ lực tới giết ta.
- Được.
Hắn buông nàng ra, nói:
- Muốn đi Nam Cương, hay đi Thiết Cốt Thành, tự mình chọn đi.
Lăng Sa La hung hăng nhìn hắn, nói.
- Lúc nào xuất phát?!
Vân Phi Dương cười một tiếng, nói:
- Trời sáng.
"Hừ."
Lăng Sa La quay người đi trở về Tây Uyển Cư, thu thập hành lý.
Nàng thỏa hiệp.
Bởi vì Vân Phi Dương nói để nàng tâm động? Hay còn có nguyên nhân khác thì không biết được.
Phòng đấu giá Thôi gia.
Sau khi Vân Phi Dương giải quyết chuyện tình Lăng Sa La lại tới đây, giờ đang ngồi trong phòng vip, bắt chéo hai chân, trên mặt mang mỉm cười rất cần ăn đòn.
Xuân Lan Thu Cúc đứng hai bên, trái tim thình thịch đập loạn.
Trước kia các nàng cũng không nhận ra Vân Phi Dương, bây giờ lại như sấm bên tai, mấy ngày trước còn giữ vững Thiết Cốt Thành, có thể xưng đại anh hùng Đông Lăng Quận!
Đẹp trai như vậy.
Lợi hại như vậy.
Đứng gần hắn như vậy, thực sự rất khẩn trương, thẹn thùng a!
Một hồi sau.
Một trung niên mập mạp tai to mặt lớn hùng hùng hổ hổ đi tới, người này là Thôi gia Gia chủ, phụ thân Thôi Băng Duệ, có cái tên rất cá tính, gọi Thôi Hữu Tiền!
Thôi Hữu Tiền đi vào phòng vip, dò xét Vân Phi Dương một phen, chắp tay cười nói:
- Vân thành chủ đại danh kính đã lâu, bây giờ thấy qua, so với lời đồn còn muốn khí vũ hiên ngang hơn!
Người làm ăn rất biết nói chuyện.
Mấy tháng nay, Thôi Hữu Tiền cũng không có ở Đông Lăng thành, nhưng sự tích quan hệ đến Vân Phi Dương, nhưng đã nghe nói qua.
Bây giờ lại vừa được phong làm Thành chủ Thiết Cốt Thành, địa vị không kém gì mười đại gia tộc, thiên tài tuổi trẻ tài cao như thế, phải nịnh bợ thật tốt.
Vân Phi Dương đứng dậy, cười nói;
- Thôi bá phụ, khách khí rồi.
Thôi Hữu Tiền mộng.
Hắn vội vàng nói:
- Vân thành chủ gọi bá phụ là muốn giết Thôi mỗ ta sao a!
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta và Thôi Băng Duệ gọi nhau huynh đệ, gọi ngài một tiếng bá phụ cũng đương nhiên.
- Cái này…
Thôi Hữu Tiền lộ vẻ mặt nhăn nhó nhưng nội tâm hớn hở không thôi.
Một năm bước vào Vũ Tông, đánh bại Trương Hằng, quét ngang Thanh Loan Thành.
Thiết Cốt Thành nhất chiến giương oai, thành tựu thiếu niên Thành chủ!
Dạng thiên tài này, tương lai bất khả hạn lượng, có thể cùng nhi tử xưng huynh gọi đệ, quả thực cầu còn không được!
Thôi Hữu Tiền rất quả quyết, hắn cười nói:
- Hiền chất hôm nay tới đây có chuyện gì?
Vân Phi Dương ngồi xuống, nói:
- Nói chuyện làm ăn.
Nói chuyện làm ăn?
Thôi Hữu Tiền nao nao.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thôi bá phụ hẳn phải biết, Thiết Cốt Thành lâu dài gặp chiến hỏa, đã phế gần hết, Thành chủ như ta tự nhiên muốn chỉnh đốn, để bách tính an cư lạc nghiệp.
Thôi Hữu Tiền dựng thẳng ngón cái, khen.
- Hiền chất có cách nghĩ này, là phúc phận bách tính Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương khổ sở nói:
- Ta hôm nay tới đây hi vọng bá phụ có thể cung cấp phao để chống đỡ.
Thôi Hữu Tiền hiểu rõ.
Tên này muốn đến mượn tiền.
Khó trách mở miệng một tiếng bá phụ, chiêu trò có chút thâm a!
Hiểu được ý đồ Vân Phi Dương đến đây, Thôi Hữu Tiền nắm chắc, chân thành nói:
- Hiền chất là đại ca con ta, chính là người một nhà, Thôi gia ta cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu tiền, nếu như cần dùng, cứ việc nói ra, đừng khách khí.
- Bá phụ.
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Ta không phải đến vay tiền.
Thôi Hữu Tiền khẽ giật mình, hỏi lại.
- Không vay tiền chứ làm gì?
Vân Phi Dương cười nói:
- Cho mượn người.
- Mượn người?
Thôi Hữu Tiền có chút mơ hồ.
Thôi gia chỉ là gia tộc làm sinh ý, hạ nhân mặc dù nhiều, nhưng đều không có tu vi, muốn mượn người hì phải đi Lâm gia mượn chứ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Tiểu chất mượn quý hành tổng quản - Tương Cần a.
Biểu hiện trên mặt Thôi Hữu Tiền nhất thời đặc sắc.
Tiểu tử này đến đây đào góc tường a!
Hắn lúng túng nói:
- Hiền chất, nếu ngươi mượn người khác ngược lại không có vấn đề, nhưng Tương tổng quản không phải người nhà họ Thôi, ta không thể làm chủ, vẫn phải nhìn bản thân nàng có nguyện ý hay không.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nói như vậy, bá phụ không có ý kiến?
Thôi Hữu Tiền gật đầu.
Vân Phi Dương nhìn ra ngoài cửa, cười nói:
- Tương tổng quản, ý tứ cô thế nào?
Tương Cần từ bên ngoài đi vào, cười nói:
- Vân thành chủ, ta ra giá rất đắt, ngài nuôi nổi không?
Vân Phi Dương nói:
- Ra giá đi.
Tương Cần hơi trầm ngâm rồi nói:
- Lương tháng 50 vạn.
Thôi Hữu Tiền xém chút từ trên ghế ngã xuống đất.
Nữ nhân này quá ác, mở miệng đòi giá cao như thế!
Nhưng mà, để hắn sụp đổ là, Vân Phi Dương không cần cân nhắc, lúc này vỗ tay dứt khoát nói:
- Không thành vấn đề.