- Hắc hắc, tỷ phu, đến, ăn một chút.
Thịt rượu lên bàn, Lương Nhân ngồi bên cạnh Vân Phi Dương, dùng sức gắp thức ăn cho hắn, trên mặt mang mỉm cười nịnh nọt.
Tên công tử bột này rốt cục khai khiếu, biết Vân Phi Dương trong truyền thuyết cũng là Vân Phi Dương đánh mình!
Trời ạ.
Đây chính là đại nhân vật, mình có thể bị hắn đánh quả thực vinh hạnh lớn lao!
Mà hắn còn thích tỷ tỷ nữa.
Nói như vậy, tên này trở thành tỷ phu mình, sau này mình còn sợ ai nữa!
- Đủ rồi.
Lương Âm nghiêm mặt nói:
- Về phòng đi.
- A?
Lương Nhân khóc ròng nói:
- Ta phải bồi tỷ phu thật tốt.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nhiều món ăn như vậy, chúng ta ăn không hết, để hắn cùng ăn đi.
Em vợ tương lai mình, nhất định phải giữ mối quan hệ.
Lương Âm im lặng.
Lương Thái An cười nói:
- Vân hiền chất, đồ ăn nông thôn hơi vẻ rách rưới, ăn quen không?
- Ừm.
Vân Phi Dương nhai một ngụm, nói:
- Không tệ, ăn ngon hơn Thanh Phong Lâu nhiều.
Nói xong, gắp một miếng thịt cho Lương Âm, nói:
- Thường xuyên nghe nàng nói, muốn ăn đồ ăn trong nhà, hiện tại như ý rồi, nhớ ăn nhiều một chút.
Lương Âm ngạc nhiên.
Mình lúc nào nói qua muốn ăn đồ ăn trong nhà?
Lương Thái An và Dương thị mỉm cười gật đầu.
Thành chủ Thiết Cốt Thành thân phận tôn quý, vậy mà lại gắp thức ăn cho nữ nhi mình. Xem ra, đáng để nàng phó thác cả đời.
- Đúng rồi.
Vân Phi Dương buông đũa, nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngày mai người sẽ tiếp nhận chức vị Trưởng trấn Địa Sơn Trấn.
- Trưởng trấn?
Lương Thái An ngạc nhiên.
Lương Âm nói nhanh chuyện này một lần.
Lương Thái An vội vàng nói:
- Vân hiền chất, Lương gia đời đời buôn bán, chưa từng làm qua chính quyền, cái chức Trưởng trấn này, sợ khó đảm nhiệm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cha vợ đừng nên chối từ.
- Không thể, không thể!
Lương Thái An vẫn cự tuyệt.
Vân Phi Dương nhìn ra, hắn thật không muốn làm, cho nên hơi trầm ngâm, nói:
- Như vậy đi, cả tộc cha vợ di chuyển đến Thiết Cốt Thành, ở đó đặt mua sản nghiệp, ngài thấy thế nào?
- Thật tốt!
Lương Nhân đồng ý đầu tiên.
Tiểu địa phương Địa Sơn Trấn này, hắn đã sớm chơi chán, nếu như có thể đi Thiết Cốt Thành càng lớn, nhất định sẽ chơi rất vui.
Mà có danh xưng em vợ thành chủ này, chắc sẽ rất oai.
- Cái này..
Lương Thái An trầm ngâm.
Vân Phi Dương nói tiếp.
- Nhạc phụ đại nhân, Thiết Cốt Thành là lãnh địa của tiểu tế, có đại trận bảo hộ, ở nơi đó rất an toàn. Dời qua, chúng ta cũng có thể đoàn tụ một nhà.
Lương Âm hung hăng nguýt hắn một cái.
Lương Thái An trầm mặc.
Di chuyển đến Thiết Cốt Thành, để hắn động tâm không ngừng.
Nước chảy chỗ thấp, người đi chỗ cao, Địa Sơn Trấn quá nhỏ, thế giới bên ngoài lớn hơn nhiều, nếu có thể di chuyển đến Thiết Cốt Thành, đối với Lương gia, là một chuyện tốt.
- Quyết định vậy đi.
Vân Phi Dương nâng chén nói:
- Chờ ta trở về Thiết Cốt Thành, sẽ phái binh lính đến hiệp trợ ngài di chuyển.
Lương Thái An giơ chén lên, cười đáp.
- Vậy làm phiền Vân hiền chất.
Đêm đến.
Bên ngoài Địa Sơn Trấn có một sơn lâm trống rỗng.
Cơm nước no nê, Vân Phi Dương dẫn Lương Âm tới đây, hai người dắt tay dạo bước trong rừng, giống như đang hẹn hò.
- Cái kia…
Lương Âm dừng lại, nói:
- Cám ơn huynh để Lương gia vào ở Thiết Cốt Thành.
Nàng biết, rất nhiều gia tộc Đông Lăng thành muốn di chuyển qua Thiết Cốt Thành đều bị cự tuyệt, nơi đó bây giờ không phải gia tộc nào cũng có thể tùy tiện tiến vào.
Vân Phi Dương cười nói:
- Việc ta phải làm.
Lương Âm nhìn người thương trước mặt, chủ động nhào qua, dán trong ngực hắn, thấp giọng nói:
- Chúng ta trời sáng trở về.
- Nghe nàng.
Vân Phi Dương ôm nàng, lệch đầu ra.
Địa phương an tĩnh như vậy, cơ hội tốt như thế, phải chuyện gì đó thú vị mới được.
Khuôn mặt nhỏ Lương Âm dần đỏ, nhưng không phản kháng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mặc cho đối phương hôn tới.
Trong nội tâm nàng chỉ có nam nhân này, bị hắn chiếm tiện nghi cũng cam tâm tình nguyện.
Hai bờ môi ngày càng gần, nhìn qua như muốn dán vào nhau. Nhưng, Lương Nhân đột nhiên xuất hiện, cười hỏi.
- Tỷ, tỷ phu, hai ngươi đang làm gì đó?
Xoát.
Lương Âm vội vàng tránh ra, bối rối nói:
- Không có…không có gì.
Nói xong, cũng không quay đầu lại ngượng ngùng rời đi.
Vân Phi Dương nắm tay, xém chút đã đá tên em vợ này đến Thiết Cốt Thành.
- Hắc hắc.
Lương Nhân nhếch miệng cười nói:
- Tỷ phu, ta không quấy rầy ngươi chứ?
Bành!
Hắn vừa mới dứt lời đã bị Vân Phi Dương đá bay ra ngoài.
Lão tử thật vất vả mới có cơ hội hôn, ngươi xuất hiện vào lúc này, còn có mặt mũi nói không quấy rầy?
Hôm sau.
Vân Phi Dương cùng Lương Âm rời đi.
Lương Thái An đã không muốn làm Trưởng trấn, chỉ đành để phụ thân Hàn Thế Gia tới làm, dù sao đã làm nhiều năm nên rất có kinh nghiệm.
Bọn người Mã Đại Chinh tiễn đưa, đưa mắt nhìn bóng lưng hai người biến mất trên quan lộ, lúc này mới rời đi.
Chuyện thứ nhất bọn họ muốn làm, cũng là tiến về Lương gia, hy vọng có thể nịnh bợ một phen.
Lương gia lúc này nghênh đón một lượng lớn người đến bái phỏng.
Hai ngày sau.
Vân Phi Dương đi vào Đông Lăng thành.
Hắn mang theo Lương Âm tìm Liễu Nhu, lấy một bình Tiên Lộ Quỳnh Tương ra.
Lần này vừa đi chắc đến ba năm, mà muốn mỗi ba tháng đấu giá một lần, hiển nhiên cần mở rộng sản xuất Vũ Sư Đan.
- A?
Liễu Nhu cầm Tiên Lộ Quỳnh Tương, nghi ngờ hỏi:
- Sư đệ, sao ngươi có nhiều vậy?
Vân Phi Dương cười đáp.
- Liễu sư tỷ, ngươi có bí mật không thể nói, ta cũng có.
Liễu Nhu hiện lên một tia cảnh giác.
Vân Phi Dương thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, con người của ta không thích nghe ngóng bí mật của người khác.
- Tốt thôi.
Liễu Nhu vội kéo Lương Âm đi vào luyện đan thất.
Có lúc trước phối hợp, hai nữ lần nữa luyện chế vô cùng thông thạo, vẻn vẹn một ngày đã luyện chế ra 90 khỏa Vũ Sư Đan.
- Nhiều hơn lần trước mười khỏa.
Vân Phi Dương rất hài lòng nói:
- Sư tỷ, cùng chúng ta đi Thiết Cốt Thành đi, ta sẽ chuẩn bị cho tỷ rất nhiều dược tài cùng sách cổ, tạo điều kiện cho tỷ nghiên cứu cả một đời.
- Được.
Liễu Nhu sảng khoái đồng ý.
Nàng tại học phủ không tu luyện võ đạo, mỗi ngày luyện chế đan dược, ở nơi nào nghiên cứu cũng được.
Hai ngày sau.
Ba người tới Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương lúc này phái ra đội tiên phong tiến về Địa Sơn Trấn, trợ giúp cha vợ di chuyển, Lương Âm cảm động không thôi, bởi vì tiên phong đoàn là tâm phúc hắn.
Bất quá.
Chung quy vẫn phải tách rời.
Mặt trời chiều ngã về tây, Vân Phi Dương đưa Lương Âm đến trước cửa thành, nói:
- Lộ trình Hỏa Viêm Quận xa xôi, nàng nhớ chú ý an toàn.
- Ừm.
Lương Âm thủy chung cúi đầu.
Nàng không dám nâng lên, nàng sợ nhìn thấy nam nhân này, sẽ dao động quyết tâm xuất ngoại lịch luyện.
Vân Phi Dương nói:
- Ba năm sau, ta sẽ tại Thiết Cốt Thành đợi nàng, nàng phải theo giúp ta tham gia thi đấu thiên tài.
Oát.
Đột nhiên, Lương Âm quay người, nhón chân nhắm mắt lại hôn qua.
Cuối cùng, hai bờ môi dính vào nhau.
Ngô
Vân Phi Dương không nghĩ tới nàng sẽ chủ động, cho nên khá chật vật. Bất quá rất nhanh đã lấy lại tinh thần, chăm chú ôm Lương Âm, muốn hôn nàng thật dài.
Ánh sáng trời chiều dần khuất bóng, ngoài cửa thành phiêu đãng bầu không khí lãng mạn.