Bành
Sơn lâm tối tăm, truyền đến một tiếng vang thật lớn!
Vân Phi Dương đứng trước mặt một đầu ngũ phẩm hung thú to lớn, nắm tay đã xuyên thủng da thịt nó, xâm nhập trái tim, bắt lấy viên tinh hạch nóng rực.
Máu rơi lã chã.
Xoát!
Vân Phi Dương dùng lực kéo một cái rút tinh hạch ra, ngũ phẩm hung thú không biết tên ầm vang ngã xuống đất, mất đi tư duy.
Nó chết rất phiền muộn, tên nhân loại này mới đầu rất nhỏ yếu, trước mặt mình chỉ có chạy trốn, tại sao ngắn ngủi mấy tháng, đã có thể tay không giết mình rồi!
Chậc chậc.
Hầu Tam đứng trên tàng cây, nói:
- Mới ba tháng đã có thể không sử dụng vũ kỹ mà giết chết ngũ phẩm hung thú, nếu như truyền đi, chỉ sợ sẽ làm cho thế nhân chấn kinh.
Vân Phi Dương tu luyện ba tháng chém giết cùng hung thú đẳng cấp cao, có Tứ Hải Kiếm Đế bồi luyện, cảnh giới từ Vũ Tông trung kỳ, đột phá đến Vũ Tông hậu kỳ.
Đồng thời.
Không sử dụng vũ kỹ và cấm thuật có thể đánh giết hung thú ngũ phẩm sơ kỳ.
Điều này có nghĩa, hiện tại Vân Phi Dương hoàn toàn không cần vận dụng át chủ bài đã có thể đánh một trận cùng cường giả Vũ Vương sơ kỳ!
Điều này vô cùng khủng bố.
Phải biết tại Thiên Vũ Thành, thời điểm hắn vẫn chỉ là Vũ Tông sơ kỳ chỉ có thể dựa vào Thần lực oanh sát Vũ Vương sơ kỳ, Mộ Dung Thượng Thư mà thôi.
Bây giờ, cảnh giới chỉ đề cao hai tiểu giai vị đã có thể tay không đánh chết ngũ phẩm hung thú phòng ngự mạnh hơn nhân loại, phần trưởng thành này thực rất khủng bố.
Từ Vũ Tông trung kỳ đột phá đến hậu kỳ, chỉ dùng ba tháng trong mắt rất nhiều người đã rất nhanh.
Thật tình không biết, thuần linh hạch của Vân Phi Dương quá lớn, cần năng lượng cũng cực lớn, mỗi một lần đề bạt cảnh giới đều gấp mấy lần người bình thường, ba tháng nỗ lực gian nan cũng gấp bội!
Rống!
Sơn lâm lần nữa vang lên nộ hống, vài đầu hung thú to lớn chấn thiên động địa vọt tới.
Vân Phi Dương biến mất, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
Trải qua ác chiến, tay không đánh giết một đầu ngũ phẩm hung thú, để hắn kiệt sức, trở lại sơn động dựa vào Tụ Linh Trận điên cuồng khôi phục.
- Đi thôi!
Sau khi từ trận pháp đi ra, Vân Phi Dương nắm kiếm gỗ.
Hầu Tam thấy tên này liều mạng tu luyện đã thành thói quen, chỉ có thể đi theo.
Chỗ đất trống trong sơn lâm, Vân Phi Dương đứng đó, miếng vải đen bịt kín hai mắt.
Xoát!
Thanh âm lãnh lệ truyền đến.
Vân Phi Dương vung kiếm gỗ, chém lá trúc vỡ, cười nói:
- Sư tôn, nhiều thêm chút lực đạo đi, dạng này rất không có ý nghĩa.
Mới đầu hắn vẫn dựa vào Linh Niệm bắt dấu vết lá trúc bay tới, hiện tại đã dùng lỗ tai cảm giác được phương vị của ba động, đây cũng là một loại biểu hiện đề cao thực lực.
Xoát xoát!
Hầu Tam núp trong bóng tối, lần lượt đánh ra hơn mười lá trúc, tốc độ có thể so với Vũ Vương trung kỳ, Vân Phi Dương xuất kiếm gỗ, chém vỡ từng lá trúc bay tới, cười nói:
- Lại nhiều thêm chút.
- Khá lắm!
Hầu Tam vung tay lên, hơn vài chục lá trúc bay lên, hóa thành hàn quang đánh tới.
Hưu hưu hưu!
Vân Phi Dương lần lượt xuất kiếm, lá trúc bay tới hóa thành hai nửa, vẻn vẹn một hơi, hắn đã xuất ra ba mươi tám kiếm, nếu có người bình thường ở hiện trường, sẽ cho rằng hắn chỉ xuất một kiếm!
Kiếm mặc dù nhanh, nhưng lá trúc quá nhiều, sau ba mươi tám Kiếm, lá trúc không bị chém vỡ đánh người hắn.
Hầu Tam Kiếm Đế dạng này, có thể tùy ý khống chế lực kình lá trúc, cho nên sớm đã thu hồi khí kình. Nếu không, lấy tu vi Vân Phi Dương hiện tại, khẳng định sẽ bị xuyên thủng.
Nói thật.
Lấy thành tựu Vân Phi Dương khi trước, Hầu Tam dạy không được cho hắn cái gì cả, nhưng không thể phủ nhận, Kiếm Đế là người bồi luyện tốt nhất!
Vũ Tông được Kiếm Đế bồi luyện, ngẫm lại có chút không thể tin.
Dưới thác nước, Vân Phi Dương tùy ý để dòng nước chảy lên. Giờ phút này, hắn đang vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, tĩnh toạ thiết yếu mỗi ngày.
Ào ào!
Tiếng nước như sấm truyền bên tai.
Tâm thần Vân Phi Dương hoàn toàn yên tĩnh như dung nhập vào phiến thiên địa này, có thể nghe được tiếng nước ầm vang, có thể nghe được hết thảy xung quanh, mỗi ngày chém giết hung thú là luyện thể phách, lấy kiếm gỗ đánh nát lá trúc là tu luyện tốc độ, ngồi xếp bằng dưới thác nước là tu luyện tâm cảnh.
Võ đạo càng về sau, tu luyện là tâm cảnh.
Rất nhiều cường giả, vừa bế quan là nhiều năm. Trong lúc này, không ăn không uống, thủy chung tiến vào cảnh giới linh đài thư thái.
Vân Phi Dương khi còn là Chiến Thần thường xuyên tĩnh tu, mỗi lần tĩnh tu là mấy chục năm, mấy trăm năm.
Ào ào!
Tiếng nước chảy không dứt bên tai.
Xào xạc
Côn trùng bò trên cành lá truyền đến thanh âm rất nhỏ.
Vân Phi Dương lắng nghe hết thảy, tâm cảnh dần biến hóa, hắn đã triệt để dung nhập vào thiên địa này, dùng linh hồn cảm ngộ nước rơi, côn trùng bò trên lá cây, thời gian như đình chỉ.
Bỗng nhiên.
Bên tai vang lên một câu Ma Ha Thần năm đó nói:
- Phật viết, nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề, Vân thí chủ có hiểu không?
- Không hiểu.
Ma Ha Thần nhẹ nhàng nhặt lên một lá cây, nói:
- Miếng lá cây này có lẽ có thể dung nạp vũ trụ.
Nói rồi, chỉ hướng đóa hoa phấp phới, nói tiếp.
- Trong cánh hoa có lẽ có động thiên khác.
Ông!
Đột nhiên, tốc độ vận chuyển Nghịch Thiên Quyết tăng nhanh, theo tâm cảnh Vân Phi Dương không ngừng chuyển hóa, một khí tức kỳ quái theo dòng nước hiện lên, bao phủ mỗi ngọn cây cọng cỏ.
- Hả?
Hầu Tam hình như có phát giác nhìn qua, nhưng loại cảm giác này rất nhanh biến mất. Hắn lẩm bẩm.
- Ảo giác sao?
- Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề
Trong thức hải Vân Phi Dương nghĩ đến mười chữ này, hắn hồn nhiên không biết vào lúc này, Nghịch Thiên Quyết theo tâm cảnh biến hóa đã thôi diễn đến tầng 11!
Vũ trụ rộng lớn, có một mảnh tinh không hắc ám, cũng không có khu vực nào có ánh sáng, chung quanh chỉ có vô số Hỗn Độn chi khí đếm không hết.
Một lão giả áo bào xanh xếp bằng trong hư không như hóa thành vĩnh hằng.
Ầm ầm!
Khu vực quỷ dị trên không hiện ra vô số lôi xà, ẩn chứa khí tức khủng bố.
Nhưng.
Lão giả kia lại thờ ơ, thủy chung nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay tại thời khắc Vân Phi Dương lĩnh ngộ Nghịch Thiên Quyết đạt tới tầng 11, hắn cuối cùng mở mắt cười nói.
- Vậy mà thôi diễn Nghịch Thiên Quyết ra tiểu thế giới, tên đồ nhi này thật ưu tú nha.
- Hả?
Đột nhiên, hắn khẽ giật mình.
Cặp mắt già nua hiện lên ánh sáng, xuyên thấu vô số vị diện cuối cùng dừng trước Băng Phong Cốc của Vạn Thế Đại Lục, khóa chặt trên thân bạch y nữ tử đứng ngạo nghễ tại trên băng sơn.
- Chậc chậc.
Thanh bào lão giả nói:
- Bé con này vậy mà cũng lĩnh ngộ được tầng 11.
Xoát!
Vân Phi Dương bỗng nhiên mở mắt.
Ngay tại vừa rồi, hắn phảng phất như đặt mình vào giữa thiên địa, cùng hoa cỏ côn trùng hòa làm một thể, như có thể nhìn thấu bên trong giọt nước đang bắn tung có khả năng dung nạp một thế giới.
- Ma Ha Thần đã từng nói nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Hắn có thói quen kiểm tra thể nội, lúc này vừa kiểm tra lại biến sắc.
Vùng đan điền, tự dưng thêm một vòng xoáy quỷ dị chừng hạt gạo, Linh Niệm dung nhập vào bên trong, cả người nhất thời đặt mình vào một không gian, chung quanh một vùng tăm tối, không có sinh cơ!
Vân Phi Dương ngạc nhiên hô.
- Cái này…là một thế giới?