Vân Phi Dương giao đấu cùng Đoan Mộc Lệ Hoa bị thua.
Lấy tính cách tên này, hắn chạy tới bắt Đoan Mộc Lệ Hoa rồi rút lui, lui xong lại hạ lệnh tấn công mà không cảm thấy hổ thẹn tí nào.
Dưới hỏa lực mãnh liệt của đội tiên phong, chỉ mấy canh giờ sau, Đằng Ưng thành đã bị công phá, 50 ngàn đại quân Thiên Vũ Quận bị tiêu diệt một nửa, còn lại vứt giáp mà chạy.
Vân Phi Dương bước vào Đằng Ưng thành, buông Đoan Mộc Lệ Hoa ra, cười nói:
- Kết thúc.
Đoan Mộc Lệ Hoa hung hăng nhìn hắn, không nói lời nào.
Đã nói đánh cược thua sẽ rút lui, mình đang chiếm ưu thế vậy mà tên này lại làm ra chuyện vô sỉ!
Quá ngu, quá ngây thơ.
Vậy mà đánh cược cùng Vân Phi Dương không biết xấu hổ, hắn là loại người thua thì nhận nợ à?
Sau khi công phá Đằng Ưng thành, tên này cướp sạch quân lương và tài vụ, sau đó mang theo đại quân trở về Đông Lăng Quận, đi trên đường, nói:
- Ta thua, thực hiện đánh cược.
Mọi người không còn gì để nói.
Quả nhiên.
Vô sỉ cùng tu vi của tên này luôn thăng cấp cùng nhau.
Đoan Mộc Lệ Hoa nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Ngươi thân là Vũ Vương, bắt cóc ta tương đương với tham dự chiến tranh thế tục!
Vân Phi Dương cười nói:
- Chúng ta đánh bạc, cũng không phải chiến tranh.
Hai người định ra đánh cược quyết thắng thua, điều này đã thoát ly phạm trù chiến tranh.
- Lại nói.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta không động tới ngươi, cũng không có giết binh lính, tính tham dự thế tục chiến tranh thế nào.
Đoan Mộc Lệ Hoa không phản bác được, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh.
Công phá Đằng Ưng thành, Vân Phi Dương từ bỏ tấn công Thiên Vũ Quận, khải hoàn trở về, cũng coi như thực hiện hứa hẹn của mình.
Sau khi Mạc Dư Sanh biết được địch quân rút về Đông Lăng Quận, buông lỏng một hơi, còn về trưởng nữ Đoan Mộc gia bị bắt, cũng chỉ có thể giả bộ bi phẫn, căn bản không có để trong lòng.
Đoan Mộc Nghiễm từng nhiều lần tới gặp, hi vọng Thành chủ có thể thương lượng cùng Đông Lăng Quận chuộc cháu gái về, Mạc Dư Sanh chỉ ứng phó cho qua chuyện.
Không phải hắn không muốn, mà chính sự sau chiến quá nhiều.
Huống hồ.
Lúc này đi Đông Lăng Quận chuộc người, đối phương khẳng định xuất ra công phu sư tử ngoạm, vì một nữ nhân đi tốn kém, tuyệt đối không đáng.
Đoan Mộc Lệ Hoa tuy lấy binh lực ngàn người áp chế Vân Phi Dương, nhưng Đằng Ưng thành vẫn bị công phá cho nên theo Mạc Dư Sanh, Đoan Mộc Lệ Hoa chỉ là bại tướng không có giá trị cứu.
- Đáng giận!
Phòng nghị sự Đoan Mộc gia, Đoan Mộc Nghiễm vỗ bàn, quát:
- Mạc Dư Sanh loại thái độ này, rõ ràng không muốn cứu tôn nữ ta.
- Lão tướng quân.
Một tên Tướng quân bên cạnh, nói:
- Thuộc hạ cũng đã nói, không có quân quyền nơi tay, người khác sẽ không nhìn ngài.
Người nói chuyện này, Vân Phi Dương biết.
Chính là Vương Hổ từng nhận chức Tướng quân quân đoàn thứ tư Diệu Vạn Quân, hắn vốn là thủ hạ Oa Diệu Vạn, nhưng bởi vì binh lính Tứ Quân đoàn tổn thất hơn phân nửa nên bị miễn chức, sau cùng tìm Đoan Mộc Nghiễm làm nơi nương tựa.
Tên này vẫn còn nhận định Đổng Bưu ám toán mình, một mực ghi hận trong lòng, cho nên tiếp tục nói:
- Bây giờ Đông Lăng Quận triệt binh, Lão tướng quân còn chờ cái gì, không bằng lúc này chủ động xuất kích, nắm giữ quân quyền, mới để Thành chủ nhìn với con mắt khác.
Đoan Mộc Nghiễm trầm mặc.
Con ngươi đục ngầu không ngừng lấp lóe, như suy nghĩ điều gì.
Vân Phi Dương không chỉ có từ bỏ tiến công Thiên Vũ Quận, cũng không tâm tư đi tấn công mấy quận khác, bởi vì hắn biết, đối phương khẳng định có đề phòng, đánh nhau sẽ rất phiền phức.
Khôi phục đất đai, diệt Mi Sơn Quận cũng coi như thả ra một hơi ác khí, còn về mấy quận khác chờ sau này chậm rãi phát triển, lại lần lượt thu thập.
Như thế.
Tin tức đại quân Thiết Cốt Thành trở về, mấy Quận quốc khác cũng buông lỏng một hơi.
Vạn Thế Đại Lục.
Rất nhiều Quận quốc bắt đầu nghị luận.
Không thể phủ nhận.
Diệt Mi Sơn Quận nhanh như vậy, dù đại Quận quốc cực kỳ cường cũng phải nhìn lại Đông Lăng Quận với con mắt khác xưa.
Phía Nam Thượng Toàn Quận khi biết tin Mi Sơn Quận bị diệt, lúc này phái ra sứ đoàn tiến về Đông Lăng Quận, cũng hoàn trả toàn bộ mấy tòa thành đã từng công chiếm.
Chiêu này thật sáng suốt, bởi vì sau khi Vân Phi Dương trở lại Thiết Cốt Thành, đã bắt đầu tính toán xem có nên tấn công Thượng Toàn Quận thu hồi lại thành trì đã mất hay không.
Hiện tại tốt rồi, người ta chủ động hoàn trả, còn đưa tới không ít tiền, điều này khiến hắn bỏ đi suy nghĩ xuất binh.
Quả nhiên.
Chỉ có thực lực, mới làm người khác sợ hãi.
Phủ Thành chủ.
Một gian phòng quy cách không tệ, Vân Phi Dương ngồi bên trong cười nói:
- Mấy ngày nay đã quen thuộc chưa.
Đoan Mộc Lệ Hoa vẫn một thân khải giáp, đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng đáp.
- Đường đường Thành chủ Thiết Cốt Thành, đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế, vậy mà lại vô sỉ như vậy.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ba năm trước bị ta cướp sạch một lần, ngươi nên hiểu rõ ra như thế nào chứ.
Đoan Mộc Lệ Hoa im lặng.
Đúng vậy.
Mình nên nên sớm nghĩ đến mới đúng.
Một gia hỏa nhân lúc cháy nhà đi hôi của, vốn không biết xấu hổ!
Xoát
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt nàng, một tay nâng cằm nàng, chân thành nói:
- Ngươi học bài binh bố trận ở đâu?
Mắt hạnh Đoan Mộc Lệ Hoa trừng trừng đầy lửa giận.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng đi sát tới, nói khẽ bên tai nàng:
- Ta nên gọi ngươi là Đoan Mộc Lệ Hoa hay Gia Cát Cẩm?
Gia Cát Cẩm.
Tên của Chiến Tranh Chi Thần!
Đoan Mộc Lệ Hoa nghe đến cái tên này, hai con ngươi xẹt qua một tia dị dạng, tuy che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị Vân Phi Dương bắt được.
Ba.
Hắn đột nhiên đặt tay trên cổ tay nàng, linh niệm cường đại tràn vào, tìm hiểu hết thảy bên trong thân thể.
- Ngươi làm gì?!
Đoan Mộc Lệ Hoa đại biến.
Vân Phi Dương không để ý đến nàng, thao túng linh niệm du tẩu trong thể nội nàng, sau cùng không phát hiện đồ vật mình muốn xem, ngừng trong chốc lát, đột nhiên đánh úp về phía thức hải.
Hai con ngươi Đoan Mộc Lệ Hoa nháy mắt ngốc trệ, tư duy hỗn loạn, từng đoạn trí nhớ bị lật tung.
Cường độ linh niệm của Vân Phi Dương hiện tại đã đạt đến Vũ Hoàng, có thể cưỡng ép thu lấy trí nhớ người khác.
Mà hiện tại hắn đang muốn đem toàn bộ trí nhớ trong đầu Đoan Mộc Lệ Hoa.
Trước đây không lâu hai quân đối chọi, nàng bố trí rất nhiều trận pháp, cực kỳ tương tự chiến thuật của Gia Cát Cẩm.
Vân Phi Dương suy đoán nàng và nữ nhân kia có quan hệ.
Cũng có thể nàng chính là Gia Cát Cẩm!
Một phen dò xét cũng không lục soát ra tàn hồn Chiến Tranh Chi Thần, cho nên kế tiếp hắn muốn thu trí nhớ.
Trí nhớ Đoan Mộc Lệ Hoa rất loạn.
Bất quá.
Có một điểm trọng yếu làm Vân Phi Dương chú ý.
Thời điểm mười một tuổi, Đoan Mộc Lệ Hoa từng theo gia gia ra ngoài săn bắn, ngoài ý muốn ngã xuống từ chiến mã đang phi nhanh, sinh mệnh bị đe dọa.
Lúc sắp chết, trong thân thể bộc phát ra một cỗ lực lượng kỳ quái chiếm cứ tư duy nàng, cũng thành công nắm giữ thân thể nàng biến nguy thành an.
Trải qua đại nạn, Đoan Mộc Lệ Hoa như thay đổi thành một người khác, bắt đầu cần tu binh pháp, thậm chí sau ba năm, nàng suất lĩnh một đám gia đinh đoạt giải quán quân trên bàn cát diễn luyện tại Đoan Mộc gia!
- Ta hiểu rồi.
Xem hết đoạn ký ức này, trên mặt Vân Phi Dương hiện ra vẻ hưng phấn, nói:
- Đoan Mộc Lệ Hoa đã sớm chết, hiện tại Đoan Mộc Lệ Hoa là bị linh hồn đoạt xá, mà linh hồn này chính là Chiến Tranh Chi Thần, Gia Cát Cẩm!