Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 400

Cô nam quả nữ, chung sống một phòng, khiến người ta miên man bất định.

Mà.

Nữ hài người ta đã thỏa hiệp, đã bỏ chống cự, ở thời điểm này động thủ, tuyệt đối mười phần chắc chín.

Hết lần này tới lần khác, Vân Phi Dương lấy Ngũ Hành chi linh ra.

Xác thực mà nói.

Tên này ôm Lương Âm vào cũng để thu thập Hỏa hệ thuộc tính tinh khiết nhất, còn về loại ý nghĩ kia hắn căn bản không có.

Cái này mới là bại hoại bên trong nam nhân!

Đáng đời, xử nam một vạn ba ngàn năm!

Vân Phi Dương ngốc nghiêm mặt hỏi.

- Ngươi vì sao đỏ mặt?

Lương Âm nguýt hắn một cái, lúc này ngồi xuống, hai tay dán lên Ngũ Hành chi linh, bắt đầu phóng thích Tâm Hỏa.

Một lúc lâu sau.

Ngũ Hành chi linh hơi run rẩy một chút, bày ra hỏa hồng sắc, hiển nhiên đã hấp thu đầy Hỏa hệ.

Hô!

Lương Âm thu hồi hỏa diễm, hô hấp có chút gấp rút.

Trên đường tiến về Tổ Long Thành, nàng thường xuyên bổ sung hỏa diễm cho viên cầu này, mỗi lần đều sẽ tiêu hao rất nhiều Tâm Hỏa cùng thuần linh lực.

Ngay từ đầu Lương Âm sợ hỏa diễm của mình sẽ thiêu cháy tiểu cầu, nhưng mỗi một lần rót vào, nàng mới ý thức được vật này rất thần kỳ, lại có thể chống đỡ hỏa diễm nóng rực của mình.

Vân Phi Dương cầm Ngũ Hành chi linh lên, cười nói:

- Rốt cục rót đầy Hỏa hệ.

Nội bộ Ngũ Hành chi linh, cùng sở hữu năm không gian chứa đựng thuộc tính, Hỏa hệ bổ sung năng lượng xong, còn cần bốn loại thuộc tính khác thêm vào, Ngũ Hành tụ tập xong, mới có thể phóng xuất ra linh lực sinh sôi không ngừng.

Căn cứ độ tinh thuần của thuộc tính ngũ hành, linh lực sinh ra cũng sẽ mạnh yếu.

Nếu như đều lấy Tâm Hỏa của Lương Âm làm tiêu chuẩn, linh lực sinh ra sẽ phi thường khủng bố.

Đương nhiên.

Vân Phi Dương cũng biết.

Trước mắt, muốn thu thập thuộc tính tinh thuần như Tâm Hỏa rất khó.

Xoát.

Hắn bỏ Ngũ Hành chi linh vào không gian giới chỉ, chân thành nói:

- Vất vả cho muội rồi.

Lương Âm nói:

- Không có gì

Lời nói còn chưa dứt lời, Vân Phi Dương nhào tới, đè nàng lên giường, cười nói.

- Không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Nói rồi cúi đầu hôn lên môi Lương Âm.

- Ngô

Lương Âm vội vàng không kịp chuẩn bị, con mắt trừng lớn, bị đối phương cường thế công kích, tư duy dần hỗn loạn.

Nàng muốn giãy dụa, nhưng hai tay bị trói, thân thể cũng bị đè ép, không có cách động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn khi dễ, thậm chí bị hôn đến không cách nào thở được.

Sau đó, Vân Phi Dương ngẩng đầu, chân thành nói:

- Làm nữ nhân của ta đi.

- A?

Lương Âm nhất thời hoảng hốt.

Nàng đẩy Vân Phi Dương ra, gương mặt ửng đỏ muốn chạy trối chết.

Quả nhiên.

Vẫn là nữ hài.

Tuy tâm lý đã chuẩn bị tốt, thời điểm phát sinh vẫn khiếp đảm.

Vân Phi Dương kéo Lương Âm, nói:

- Ta sẽ không bắt buộc muội.

Lương Âm thấp giọng nói:

- Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

- Không có việc gì.

Vân Phi Dương cười nói:

- Ta không nóng nảy.

Trời mới biết, khi hắn nói những lời này rồi khó khăn lắm mới đè tà hỏa trong lòng xuống.

- Mẹ ta ơi.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm.

- Ngày hôm nay cuối cùng cũng thấy qua việc đời.

Đám La Mục trở về.

Rạng sáng ngày thứ hai.

Thiên tài Quận quốc nào đó vừa đi ra khỏi sân, chuẩn bị đi vào đan dược phường trong thành, vừa ra cửa đã bị một người trẻ tuổi ngăn trở.

Vân Phi Dương nói:

- Ngươi là Tô Ngao? Bài danh 89 Quán Quân Bảng?

- Không sai.

Tô Ngao hỏi lại:

- Các hạ là?

- Vân Phi Dương.

Vân Phi Dương đáp.

Tô Ngao cười nói:

- Nguyên lai là Vân thành chủ, có chuyện gì sao?

Sự tích thiếu niên Thành chủ đến Tổ Long Thành tham gia tỉ thí thiên tài, tuổi trẻ tuấn kiệt đều nghe nói qua.

Vân Phi Dương cười nói:

- Dám đánh với ta một trận không?

Thất tinh lôi đài.

Rất nhiều Võ giả lần nữa tụ tập.

Bởi vì Vân Phi Dương lại đứng trên đài, đối thủ của hắn là Tô Ngao bài danh 89 Quán Quân Bảng.

- Hôm qua mới giao đấu cùng Lý Tề, ngày hôm nay còn đánh?

Mọi người nghị luận lên.

- Tên này…

Lương Âm im lặng đứng bên dưới.

Buổi sáng hôm nay, Vân Phi Dương đột nhiên tìm mình nói để mình vui vẻ, nàng chưa từng nghĩ cái gọi vui vẻ sẽ như thế này đây.

Tứ Hải Kiếm Đế đứng trên thành lầu, mờ mịt.

Thi đấu Thiên tài còn có sáu ngày mới cử hành.

Bảo bối đồ nhi này sao không tu luyện, lại ước đấu cùng thiên tài khác rồi?

Võ giả ngày càng nhiều.

Chỗ tối cũng không ít thiên tài quan chiến.

Bọn họ cũng không hiểu Vân Phi Dương tại sao lại lên sân khấu.

Bất quá.

Đã muốn chiến, bọn họ cũng vui vẻ quan sát, tên này đến cùng có thực lực gì.

Nhưng.

Để đám người không lời là.

Giao đấu bắt đầu, Tô Ngao không khác Lý Tề, cơ hội ra tay cũng không có đã trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.

Lại miểu sát!

Mọi người sụp đổ.

Lý Tề chỉ bài danh 100, Tô Ngao lại tám mươi chín đó!

Dạng thiên tài này cũng bị đánh bại, tên Vân Phi Dương này rốt cuộc mạnh cỡ nào.

- Quá yếu.

Ánh mắt Vân Phi Dương nhìn bốn phía bên dưới, lạnh lùng nói:

- Thiên tài bài danh 88 Quán Quân Bảng có ở đây không, có dám cùng Vân Phi Dương ta đối chiến.

Tên này còn chưa đánh đã nghiện!

Xoát

Đột nhiên, một nam tử bạch y rơi xuống, nói:

- Tại hạ Tiêu Bạch Y, bài danh 88 Quán Quân Bảng!

Vốn hắn không muốn lên đài giao đấu, nhưng bị Vân Phi Dương điểm mặt, thân là một thiên tài đại biểu cho Quận quốc mình, cho nên chỉ có thể xuất chiến.

- Rất tốt.

Vân Phi Dương cười một tiếng, nói:

- Tới đi.

Tiêu Bạch Y nói:

- Đắc tội!

Nói xong, thi triển thân pháp hóa thành một đạo bạch mang.

Lý Tề và Tô Ngao bại trận, hắn đều nhìn thấy đồng thời suy đoán, Vân Phi Dương xuất thủ rất nhanh, muốn khắc chế hắn thì phải nhanh hơn hắn.

Khoan hãy nói.

Tiêu Bạch Y này lĩnh ngộ thân pháp rất mạnh, thi triển thân pháp không ngừng chợt tới chợt lui trên đài tỷ đấu khiến người ta hoa mắt.

- Thân pháp người này không tệ, hẳn có thể lấy thành tích không tệ trong đại hỗn chiến.

Mọi người gật đầu.

Thi đấu Thiên tài không chỉ có loại giao đấu lôi đài, còn có hỗn chiến.

Đến lúc đó, người thân pháp bất phàm sẽ có ưu thế.

Xoát xoát!

Tiêu Bạch Y không ngừng du tẩu, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tên này cũng không vội xuất thủ.

Hắn đang tìm kiếm thời cơ xuất thủ tốt nhất, cũng tranh thủ một chiêu chế địch.

Vân Phi Dương đứng tại chỗ, nhắm mắt lại.

Đám người cười nói:

- Linh Niệm khó có thể bắt được tốc độ Tiêu Bạch Y, tên này còn dám nhắm mắt.

Hô!

Đột nhiên, Vân Phi Dương giơ đại thủ đập tới, nói:

- Con ruồi quá đáng ghét!

Bành!

Một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Tiêu Bạch Y bị vỗ trúng bay ra ngoài, sau cùng chật vật ngã bên ngoài tỷ đấu đài.

Dát.

Toàn trường yên tĩnh.

Rất nhiều cường giả Vũ Vương hậu kỳ cũng kinh hãi.

Tốc độ Tiêu Bạch Y vừa rồi đã nhanh đến cực hạn, Linh Niệm bọn họ rất khó bắt được, Vân Phi Dương nhắm mắt đã đánh trúng, quá đáng sợ rồi!

- Ha ha ha.

Hầu Tam cười rộ lên.

Chỉ có hắn hiểu đồ nhi này của mình không chỉ nhắm mắt lại mà còn không thèm vận dụng linh niệm, chỉ dựa vào cảm giác tự thân cảm nhận được vị trí của đối thủ!

Bình Luận (0)
Comment